Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện thành đan dược

Tiểu thuyết gốc · 2204 chữ

Mặc dù không biết phải giải thích thế nào, nhưng quan sát không có ai bị thương, thành chủ cùng Mộ Hoài Nam cũng cảm thấy an tâm.

"Thực xin lỗi thành chủ, vừa rồi là ta thất thần dẫn đến luyện chế đan dược thất bại, chậm trễ chữa trị cho thiếu thành chủ, không liên quan gì tới vị công tử đây." Triệu Bân trong lòng áy náy.

Nếu không phải vì hắn đúng vào thời khắc quan trong mất tập trung thì đã không dẫn đến kết quả như bây giờ.

Thành chủ cũng là thở dài an ủi: "Hai người không có chuyện gì là tốt rồi, nếu đã luyện chế thất bại, ta bây giờ cho người đi thu thập dược liệu, lại lần nữa luyện chế."

"Còn phiền Mộ công tử hỗ trợ." Thành chủ nhìn về phía Mộ Hoài Nam chắp tay nói.

Mộ Hoài Nam còn đang muốn nói chuyện, Sở Lưu Giang đã lắc đầu nói: "Không cần."

Mấy người Triệu Bân sửng sốt: "Không cần?"

Chỉ thấy Sở Lưu Giang duỗi ra bàn tay, trong lòng bàn tay nhiều thêm một khỏa đan dược màu đỏ.

Mọi người không tin vào mắt mình thốt lên: "Đan dược?"

Triệu Bân càng là kinh ngạc, môi liên tục run rẩy: "Lẽ nào...luyện chế thành công?"

Vừa rồi nổ đan lô, tất cả mọi người đều cho rằng luyện chế thất bại, bây giờ có thể thấy trong tay Sở Lưu Giang cầm đan dược, thật muốn đánh vào mặt mình để xác thực đây có phải nằm mơ giữa ban ngày không?

"Không phải đan lô nổ rồi sao? Vì sao..." Thành chủ cảm thấy đầu óc choáng váng, không thể tin được.

Sở Lưu Giang thần tình đạm nhiên nói: "Ai nói nổ đan lô thì không thể luyện thành đan?"

"Nổ đan lô còn có thể luyện thành đan dược sao?" Triệu Bân là nhị phẩm luyện dược sư, kiến thức coi như rộng rãi, nhưng nghe cũng chưa từng nghe nói qua.

"Lô đỉnh chỉ là vật môi giới trung gian, chân chính để luyện thành đan dược chính là hỏa diễm cùng dược liệu."

Triệu Bân cùng Mộ Hoài Nam nghe được lời này của Sở Lưu Giang thật sự bị làm cho thế giới quan của bọn họ thay đổi.

Cả hai thân là luyện dược sư nên đều hiểu đan lô là tồn tại không thể thiếu, so với tính mạng luyện dược sư còn trọng yếu hơn, bên trong đan đỉnh bao hàm vô số trận pháp, thậm chí nắm giữ hỏa diễm, linh khí cường đại, có thể khống chế hỏa diễm, khống chế dược tính, vô số diệu dụng ở trong đó. Không có đan đỉnh làm sao luyện đan?

Thấy mọi người đều ngơ ngác, Sở Lưu Giang giải thích: "Vừa nãy, ta để Triệu đan sư đưa số dược liệu còn lại vào đan lô gia tăng lực lượng, dĩ nhiên thành đan, sau đó lại trước lúc đan lô nổ tung, nhanh chóng thu lại đan dược đã hình thành bên trong."

"Chuyện này..."

Mấy người hai mặt nhìn nhau, tuy nghe được lời giải thích nhưng vẫn không thể tin được. Trước lúc đan lô nổ, biết được khi nào thành đan, cái này đối với khống chế đan dược phải cao thâm đến mức nào?

"Vẫn là câu nói đó, ngươi không được. Nhưng ít nhất thời khắc cuối cùng ngươi không có lui lại." Sở Lưu Giang nhìn về phía Triệu Bân nói.

Tại thời khắc cuối cùng, nếu Triệu Bân thật sự lo sợ mà lui lại, vậy Sở Lưu Giang cũng không có cách nào luyện chế đan dược thành công.

"Ta..."

Triệu Bân đang muốn lên tiếng giải thích nhưng cũng không biết phải nên giải thích thế nào, ấp úng nói.

Nhưng một khắc sau hắn lại cảm thấy lời của Sở Lưu Giang nghe thế nào cũng giống như còn có ý khác, thầm mắng trong lòng: "Ngươi mới là không được, cả nhà ngươi đều không được."

"Đan dược đã luyện chế ra rồi, xin hỏi tiếp theo làm sao chữa trị?"

Thành chủ vội vàng đánh gãy tình huống lúng túng này. Không nghĩ tới Sở Lưu Giang lại trực tiếp như vậy, dù sao Triệu Bân cũng là đệ nhất luyện dược sư Bình Khâu thành này, cũng phải chừa lại cho hắn chút mặt mũi.

"Trực tiếp cho ăn là được." Sở Lưu Giang đưa đan dược cho thành chủ nói.

"Được."

Đã biết phương pháp, thành chủ không chút do dự, nhận đan dược từ tay Sở Lưu Giang, sau đó đút xuống cho nhi tử.

"Ực!"

Đan dược tiến vào cơ thể thiếu thành chủ, lập tức một luồng khí nóng rực từ trong cở thể mà ra. Thời gian không lâu, thiếu thành chủ sắc mặt hồng nhuận trở lại, cơ thể cũng không còn lạnh lẽo như trước.

Mắt thấy nhi tử được chữa trị, thành chủ xúc động không nói lên lời, hai dòng lệ không biết từ bao giờ đã chảy dài trên mặt, đột nhiên "bịch" một tiếng quỳ xuống nói: "Ta ở đây thay Vân nhi đa tạ ân công cứu giúp."

Sở Lưu Giang một tay đỡ hắn dậy nói: "Đa tạ thì không cần, ta là vì nhận tiền làm việc, chỉ cần thành chủ trả đủ thù lao là được."

"Đó là đương nhiên."

Thành chủ đứng dậy, sau đó kêu lão quản gia mang phần thưởng tới.

Triệu Bân cũng không nhịn được nhìn về phía Sở Lưu Giang lẩm bẩm trong miệng: "Chưa tới hai mươi tuổi, có thể tự nghĩ ra đan phương, hơn nữa còn chỉ dẫn ta luyện chế đan dược..."

Loại năng lực này đừng nói nhị phẩm luyện dược sư như hắn, cho dù tam phẩm luyện dược sư cũng chưa chắc có được.

Mộ Hoài Nam cũng ở một bên tán thưởng: "Công tử thật lợi hại."

Sở Lưu Giang cũng không quá để ý tới mấy lời khen ngợi này, đối với hắn mà nói đây chẳng qua là tiện tay mà thôi.

Phần thưởng được mang tới, Sở Lưu Giang nhìn Lôi Ngọc Phách đánh giá, đây là một khối tinh thạch màu tím bề ngoài nhìn như thủy tinh cầu, từ bên trong truyền ra tiếng nổ lôi đình vang rền.

"Ừm, không tệ."

Khẽ gật đầu, Sở Lưu Giang thu phần thưởng vào trong túi không gian.

Đạt được mục đích chuyến đi lần này, Sở Lưu Giang cũng không nấn ná thêm rời đi phủ thành chủ, mặc dù thành chủ đã hết lời mời hắn ở lại nhưng vẫn bị từ chối.

Ra khỏi phủ, Sở Lưu Giang không quay lại đường cũ đi tìm quán trọ nghỉ chân mà đi vòng qua mấy con hẻm nhỏ, đến một con hẻm rất nhỏ không một bóng người, cước bộ chậm lại, sau đó dừng bước.

"Được rồi, ra đây đi." Sở Lưu Giang giống như đang tự nói chuyện một mình.

Bỗng một thân ảnh của một thiếu niên xuất hiện trước mặt hắn, chính là thiếu niên vừa rồi tại phủ thành chủ, Mộ Hoài Nam.

"Công tử thứ lỗi, là ta thất lễ, nhưng từ khi nào công tử biết được ta dõi theo?" Mộ Hoài Nam ngạc nhiên hỏi.

Hắn đã cố tình che dấu đi khí tức bản thân cộng thêm việc Sở Lưu Giang không có tu vi gì, nhưng không hiểu tại sao vẫn bị phát hiện.

Chỉ là Mộ Hoài Nam không biết, Sở Lưu Giang bị nhốt bên trong vô tận thời không vô số năm tháng, thần hồn đã trở nên quá mức cường đại, cho dù không có tu vi trên người cũng dễ dàng có thể phát hiện Mộ Hoài Nam theo dõi hắn.

"Từ khi ra khỏi phủ thành chủ."

"Ngươi lén lút theo dõi ta, lẽ nào là muốn cướp đoạt phần thưởng sao?" Sở Lưu Giang nhíu mày nhìn Mộ Hoài Nam đầy cảnh giác.

"Công tử hiểu lầm, ta chỉ là có vài nghi vấn, còn xin công tử giải hoặc." Mộ Hoài Nam vội vàng giải thích.

Mộ Hoài Nam bản thân vốn là một đan si, chỉ cần nhắc tới đan dược, đặc biệt những vấn đề liên quan tới đan dược mà bản thân không giải thích được, hắn sẽ không ngừng truy vấn tới tận cùng cho tới khi tìm ra được câu trả lời mới thôi, vậy nên hắn mới theo dõi Sở Lưu Giang nhưng không nghĩ tới đối phương lại cho rằng hắn muốn cướp bảo vật.

"Được thôi." Sở Lưu Giang đưa lên ba ngón tay nói.

Mộ Hoài Nam khóe miệng hơi giật, không ngờ Sở Lưu Giang lại thẳng thắn như vậy. Đã có kinh nghiệm, Mộ Hoài Nam từ trong không gian giới chỉ lấy ra ba viên trung phẩm linh thạch.

Mộ Hoài Nam đưa linh thạch cho Sở Lưu Giang sau đó hỏi: "Vừa rồi khi công tử viết ra các loại dược liệu điều chế đan dược ta có xem qua, tất cả trong đó đều là dược liệu mang tính nhiệt, chỉ riêng có Hàn Diên thảo là dược liệu mang tính hàn, mà thiếu thành chủ lại bị trúng hàn độc, xin hỏi vì sao lại còn cho thêm Hàn Diên thảo vào?"

Sở Lưu Giang liếc nhìn Mộ Hoài Nam: "Thiếu thành chủ bị trúng hàn độc không sai, nhưng khi đó hàn độc đã ngấm sâu vào trong huyết quản lan ra toàn bộ cơ thể, nếu cho hắn phục dụng đan dược mang tính nhiệt, khi đó sinh ra hai luồng lực lượng nóng lạnh kịch liệt ma sát trong cơ thể, cơ thể lúc đó là vật chứa sẽ không chịu được lực lượng trong đó dẫn tới bạo thể mà chết."

"Vì vậy cần một loại dược liệu dung hòa được hai luồng lực lượng này, Hàn Diên thảo vừa vặn là dược liệu mang cả hai tính hàn và nhiệt."

Mộ Hoài Nam ngạc nhiên: "Hàn Diên thảo mang cả hai tính hàn và nhiệt sao? Ta vẫn là lần đầu nghe tới."

"Các ngươi chính là quá chú trọng vào tên gọi mà quên mất Hàn Diên thảo vốn là một loại dược liệu sinh trưởng ở nơi có khí hậu nóng." Sở Lưu Giang lắc đầu nói.

Mộ Hoài Nam nhanh chóng hiểu ra, trong lòng nể phục không thôi: "Công tử kiến thức uyên thâm, để cho ta được mở mang."

Nhưng chợt nhớ tới mình vẫn chưa biết tên đối phương, Mộ Hoài Nam thuận miệng hỏi: "Không biết tôn danh quý tánh công tử là gì? Thuộc tông môn hay sư thừa nào?"

"Ta họ Sở, ngươi cứ gọi Sở công tử là được rồi, còn về tông môn hay sư thừa, vậy không có." Ánh mắt Sở Lưu Giang khẽ đảo một vòng, suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng đáp, cũng không có ý tứ nói ra tên của mình.

Thấy đối phương không muốn nói tên, Mộ Hoài Nam cũng chỉ cười cười chứ không để trong lòng.

Chợt hắn nảy ra một ý nghĩ: "Sở công tử nếu như không có tông môn hay sư thừa, vậy có nguyện ý gia nhập Cổ Tinh tông ta không?"

Mộ Hoài Nam cho rằng Sở Lưu Giang không có người chỉ dạy, lại tự mình có thể có được kiến thức đan đạo uyên thâm như vậy, có thể thấy được thiên phú đan đạo của người này rất cao, nếu như có thể lôi kéo về tông môn vậy tương lai có thể làm ra cống hiến cho tông môn.

"Chỉ cần công tử gia nhập Cổ Tinh tông ta..."

"Ngưng, ta không có hứng thú."

Mộ Hoài Nam còn đang muốn thuyết phục, đã bị Sở Lưu Giang ngắt lời. Sau đó hắn quay người rời đi, bỏ mặc Nam Mộ Nhân ngẩn người đứng đó.

Mộ Hoài Nam còn cho rằng đối phương dù có từ chối cũng sẽ giả vờ suy nghĩ một chút, không nghĩ Sở Lưu Giang còn chưa nghe hắn nói ra điều kiện, vẫn chưa suy nghĩ thì đã trực tiếp từ chối như vậy, hơn nữa còn rất dứt khoát khiến hắn không kịp phản ứng.

Sau cùng Mộ Hoài Nam nhìn bóng lưng Sở Lưu Giang khuất dần, đánh giá một câu: "Người này thực là kì quái."

Ra khỏi con hẻm không được bao lâu, Sở Lưu Giang lại lần nữa dừng bước, ngước nhìn về phía cuối đường, khẽ thở dài: "Vừa thoát được một tên phiền phức lại xuất hiện mấy tên không biết sống chết."

Dứt lời, một đám người bao bọc vây quanh lấy Sở Lưu Giang, đám người chừng hơn mười người, tất cả đều là tu luyện, trong đó có ba kẻ đã là Tụ Khí cảnh, còn lại đều là Tôi Thể cảnh, giờ phút này, bên trong cặp mắt của bọn hắn lộ ra vẻ tham lam, nhìn chằm chằm Sở Lưu Giang.

Bạn đang đọc Khu Thần sáng tác bởi Typn1711
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Typn1711
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.