Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia nhập Cổ Tinh tông (1)

Tiểu thuyết gốc · 2408 chữ

"Các ngươi muốn gì?" Sở Lưu Giang nhìn đám người đạm nhiên nói.

Một tên vóc dáng cao lớn từ trong đám người bước ra một bước, hiển nhiên là đầu lĩnh ở đây. Âm thanh Điền Khắc Kim hung hăng, bá đạo cười nhạt một tiếng: "Tiểu tử, thức thời, đem toàn bộ phần thưởng ở chỗ thành chủ giao ra, chúng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không..."

Hắn đưa tay lên cổ làm ra động tác giống như đang cứa cổ, trong mắt tràn ngập sát khí nhìn vào Sở Lưu Giang.

Mấy kẻ này đột nhiên xuất hiện chặn đường dĩ nhiên là đem chủ ý đánh tới trên đầu Sở Lưu Giang.

Sở Lưu Giang thấy vậy, trong lòng lắc đầu nở nụ cười. Lời thoại của mấy tên nhân vật phản diện này tại sao mãi vẫn không thể đổi mới khác một chút như vậy chứ?

"Các ngươi nắm bắt tin tức cũng thật nhanh." Sở Lưu Giang nhìn đám người nói.

Không thể phủ nhận đám người này nắm bắt tin tức rất nhanh, Sở Lưu Giang mới ra khỏi phủ thành chủ không được bao lâu, bọn hắn liền đã xuất hiện. Nếu không phải bọn hắn ở bên ngoài mai phục sẵn, Sở Lưu Giang còn cho rằng có người trong phủ thành chủ thông đồng với bọn hắn.

"Bớt nói nhảm, giao ra đồ vật trên người ngươi, bằng không hôm nay ngươi khó sống sót rời khỏi nơi này." Một tên khác thân hình gầy gò lên tiếng.

Sở Lưu Giang trong lòng cười lạnh: "Ta nếu như không giao ra thì sao đây?"

"Không giao ra?" Điền Khắc Kim sắc mặt trầm xuống.

Tên vóc dáng gầy gò linh lực lưu động, hắn là một trong ba người có tu vi Tụ Khí cảnh, nhìn Sở Lưu Giang nói: "Đại ca, cùng tên tiểu tử này phí lời làm gì, trực tiếp giết hắn, sau đó đoạt bảo vật là được."

Sở Lưu Giang nhìn đám người đối diện, thản nhiên nói: "Các ngươi xác định thật muốn động thủ? Có thể phải suy nghĩ cho kỹ, cơ hội sống sót chỉ có một lần."

"Tiểu tử, chết đến nơi còn dám uy hiếp chúng ta, ngươi thật cảm thấy chúng ta dễ bị dọa sao?" Tên gầy kia khuôn mặt dữ tợn, thân hình hơi động, trong nháy mắt hướng Sở Lưu Giang mà tới.

Những tên khác cũng là dùng ánh mắt như đối đãi người chết nhìn Sở Lưu Giang.

"Hoa Tử, một chiêu lấy mạng hắn là được."

"Như vậy thì lời cho hắn rồi, tiểu tử này không giao ra bảo vật, hơn nữa còn dám uy hiếp chúng ta, đừng giết hắn quá nhanh, ta muốn để hắn từ từ cảm nhận thế nào là chết trong tuyệt vọng, để hắn biết được cái giá của việc uy hiếp người Tạc Hoàng bang ta."

"Ha ha, đúng vậy."

Trong mắt bọn hắn, Sở Lưu Giang bây giờ như cá nằm trên thớt, tùy ý Hoa Tử chém giết.

Khi tên Hoa Tử đánh tới, trên mặt nở ra nụ cười ác ý: "Chết đi!"

Bất quá, tiếng cười của hắn đột nhiên dừng lại: "Chuyện gì thế này?"

Bởi vì hắn phát hiện, khi hai tay hắn đánh tới trên người Sở Lưu Giang, một cỗ xung lực to lớn bỗng nhiên phản chấn đánh trả lại lên người hắn, Hoa Tử không kịp phản ứng, liền bị cỗ xung lực này đánh văng ngược trở lại, ngã đập vào mấy tên vừa cười nói kia, trực tiếp trọng thương.

Đám người một mặt mộng bức, không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy Sở Lưu Giang trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay màu đen, khí tức thần bí tĩnh mịch.

Chiếc vòng tay này là hắn mang ra từ trong cổ mộ, Lục Đạo thủ trạc. Năm đó khi còn bị vây khốn trong vô tận thời không, hắn tại thánh địa Phật môn tốn không ít công sức mới lừa lấy ra được Lục Đạo thủ trạc này.

Vừa rồi lúc Hoa Tử đánh tới trước mặt Sở Lưu Giang, Lục Đạo thủ trạc chính là kích hoạt đệ nhất đạo, Thiên Đạo.

Khi Lục Đạo thủ trạc kích hoạt Thiên Đạo năng lực, thiên nhân hợp nhất, vạn pháp bất xâm, vĩnh hằng mà thần bí. Trong hư không hình thành che chắn, đem ngoại giới ngăn cách, đẩy lùi mọi đòn tấn công của đối thủ, vì vậy mới dẫn tới Hoa Tử bị phản chấn trọng thương.

Điền Khắc Kim nhanh chóng nhìn ra được, sợ hãi nói: "Pháp bảo! Tiểu tử này trên thân vậy mà có pháp bảo, hắn rốt cuộc là ai, cho dù là đệ tử hạch tâm gia tộc, tông môn cũng không chắc có pháp bảo hộ thân, hắn sao lại..."

Mười mấy người đồng thời khiếp sợ nhìn qua Sở Lưu Giang cách đó không xa, mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin, bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, lại ở chỗ này gặp được một tên tiểu tử bộ dáng thiếu niên có pháp bảo hộ thân.

Trên thế giới này, tu luyện giả dùng pháp khí cũng phân chia theo thứ tự cao thấp: Pháp khí, pháp bảo, linh bảo. Trong ba loại này, pháp khí có cấp độ thấp nhất, phù hợp với tu luyện giả cấp thấp, nhưng dù sao uy lực của nó cũng đã vượt rất xa so với vũ khí bình thường rồi.

Mà pháp khí cũng có những phẩm loại khác nhau như hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Cực phẩm pháp khí thậm chí có thể so sánh với một vài pháp bảo cấp thấp.

Theo đạo lý, trong giới tu luyện, pháp khí tồn tại nhiều nhất bởi vì tu sĩ cấp thấp có rất nhiều, so với tu sĩ cấp cao thì hơn không biết bao nhiêu lần, cho nên số lượng mới nhiều như vậy. Thứ hai, luyện chế pháp bảo cần phải có tài liệu vô cùng trân quý, hơn nữa phải có tu vi Nguyên cảnh trở lên mới có khả năng luyện chế được.

Thử hỏi trên thế giới này có bao nhiêu người tu luyện được tới tu vi Nguyên cảnh, bao nhiêu người có khả năng luyện chế pháp bảo, tài liệu trân quý dị thường như vậy liệu có bao nhiêu cơ may tìm thấy. Có những người cả nửa đời mới tìm đủ tài liệu để luyện chế ra một kiện pháp bảo, đủ để hiểu pháp bảo trân quý đến mức nào.

Cho dù là đệ tử hạch tâm các tông môn, gia tộc nếu như không phải thiên phú cực cao, cũng sẽ không được ban cho pháp bảo, có thể có được pháp bảo hộ thân trên cơ bản không phải con cái ruột thịt gia chủ, thì cũng là thiên kiêu thiên phú cực cao trong tông môn, dù là những trưởng lão trong gia tộc, tông môn cũng không nhất định có hộ thân pháp bảo, chứ đừng nói chi là một kẻ không có tu vi như tên thiếu niên trước mặt này.

"Chẳng trách khi đó Sở công tử nhận toàn bộ lực lượng nổ đan lô mà không làm sao." Mộ Hoài Nam không biết từ khi nào xuất hiện, đứng ở một bên quan sát. Vừa rồi khi Sở Lưu Giang rời đi, hắn cũng cảm nhận được khí tức của đám người này đang theo dõi Sở Lưu Giang, vậy là âm thầm đi theo. Không ngờ theo tới đây lại thấy được một màn này.

Sau khi hết khiếp sợ, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ tham lam, cho dù là Hoa Tử thân mang trọng thương cũng thế, đây chính là một kiện pháp bảo, nếu như người nắm giữ pháp bảo dù cảnh giới kém hơn bọn hắn, vậy bọn hắn không nói hai lời, chỉ có thể quay người chạy trốn, nhưng hiện tại cầm kiện pháp bảo này chỉ là một thiếu niên không có tu vi gì, cái này khiến bọn hắn sao có thể không động tâm cho được.

"Ha ha, không nghĩ tới còn có kinh hỉ như vậy, hôm nay ngươi nhất định phải để lại toàn bộ phần thưởng cùng pháp bảo." Điền Khắc Kim ánh mắt để lộ ra sát khí nhìn Sở Lưu Giang.

Pháp bảo phòng ngự đương nhiên cường đại, nhưng cũng phải nhìn xem nắm giữ ở trong tay ai, dù sao sử dụng pháp bảo cũng cần phải có linh lực, Sở Lưu Giang không có tu vi gì lại làm Hoa Tử bị trọng thương, nói rõ đó chẳng qua là bản thân pháp bảo tự động vì bảo hộ chủ nhân mà kích phát, nhưng cũng không phải không có giới hạn, Sở Lưu Giang còn có thể trụ được bao lâu?

"Đáng chết! Vậy mà tổn thương trong tay tiểu tử này, ta hôm nay nhất định phải làm thịt tên tạp chủng này, đoạt pháp bảo của hắn!" Hoa Tử một bên vận chuyển linh khí chữa thương, một bên chửi bới, máu tươi trong miệng trông vô cùng dữ tợn.

Mười mấy người nhìn thoáng qua hai bên, đều thấy được tham lam trong mắt đối phương, nhưng vậy thì sao? Ai nhìn thấy pháp bảo mà không động tâm? Bọn hắn hiện tại cần phải làm là nhanh chóng giết tiểu tử trước mặt này, đoạt pháp bảo, về phần đến lúc đó làm sao phân chia, đó là sự tình về sau, đến lúc đó lại nói.

"Lên!" Theo tiếng một người trong đó ra lệnh, hơn mười người phía sau hướng phía Sở Lưu Giang phóng tới.

Những người này tuy tham lam, nhưng không phải là ngốc, bộ dạng Hoa Tử bị trọng thương bọn hắn vẫn thấy được, mặc dù bọn hắn phán đoán Sở Lưu Giang không còn lại mấy lần sử dụng pháp bảo, nhưng cũng không có bất luận kẻ nào chủ quan, mà là lựa chọn đấu pháp ổn thỏa nhất, tiêu hao đối phương.

Bọn hắn dù nói thế nào cũng là tu sĩ Tôi Thể cảnh, Tụ Khí cảnh, trình độ linh lực là Sở Lưu Giang không cách nào so sánh, hơn nữa số lần sử dụng pháp bảo cũng có hạn, bọn hắn kết luận Sở Lưu Giang chèo chống không được bao lâu, đến lúc đó bọn hắn liền có thể không cần tốn nhiều sức đạt được kiện pháp bảo kia, cớ sao mà không làm đây?

"Nếu ta đã cho các ngươi cơ hội sống sót, các ngươi lại không biết quý trọng, vậy không oán trách ta được." Sở Lưu Giang lạnh lùng nói.

"Tiểu tử vô tri, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là không biết quý trọng mạng sống." Điền Khắc Kim phẫn nộ quát lên.

Một đao chém xuống, đao thế mạnh mẽ bá đạo nhằm thẳng Sở Lưu Giang.

Sở Lưu Giang sắc mặt không đổi, vẫn bình thản nói: "Ta đồng ý gia nhập Cổ Tinh tông, điều kiện là ngươi phải giết hết đám người này."

"Đây là lời trăn trối cuối cùng của ngươi sao?"

Điền Khắc Kim cho rằng Sở Lưu Giang là sợ đến phát ngốc mới nói chuyện một mình như vậy, trong mắt tràn ngập lệ khí nhìn Sở Lưu Giang.

Nhưng hắn đang muốn một đao giết chết Sở Lưu Giang trong nháy mắt, đột nhiên cảm ứng khác thường, một thân ảnh đột ngột xuất hiện, kiếm quang sáng lạn, một kiếm đỡ lấy đao thế đang chém xuống tới đầu Sở Lưu Giang. Cảm nhận được linh lực truyền đến, hắn vội lui về phía sau.

Đây là...tu sĩ Linh cảnh.

"Đây là việc của Tạc Hoàng bang bọn ta, mong các hạ chớ nên can thiệp."

Điền Khắc Kim ngữ điệu cẩn trọng, hắn biết mình không phải đối thủ của người mới tới này.

Mộ Hoài Nam thì không để ý tới hắn, nhìn về phía Sở Lưu Giang vẻ mặt mừng rỡ: "Sở công tử, lời ngươi nói là thật sao?"

Mộ Hoài Nam nhìn Sở Lưu Giang một cách kì quái, người thiếu niên này khi hắn đưa ra đề nghị, không cần suy nghĩ lập tức từ chối, bây giờ lại bất ngờ đồng ý. Sở Lưu Giang mang đến cho hắn cảm giác thâm sâu như biển lớn, trầm tĩnh như nước lặng, khiến hắn nhất thời không nhìn thấu. Không phải loại bởi vì đối diện hiểm cảnh mà nhất thời đồng ý, ngược lại vô cùng bình tĩnh giống như tất cả đều nằm trong tính toán.

Mặc dù Sở Lưu Giang chỉ nhìn hắn không đáp lời nhưng Mộ Hoài Nam ngầm hiểu đây là Sở Lưu Giang biểu thị thái độ xác nhận.

Đạt được câu trả lời của đối phương, hắn nhìn đám người Tạc Hoàng bang nói: "Được, một lời đã định, vậy chúng ta thành giao."

Nghe được lời này Điền Khắc Kim đỏ mặt tức giận, càng nghĩ càng phẫn nộ, bọn hắn đường đường Tạc Hoàng bang nổi danh khu vực Bình Khâu thành, ngay cả quan binh cùng nhiều thế lực trong khu vực từng nhiều lần vây bắt cũng không thu được kết quả tốt, vậy mà bây giờ lại để hai tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch khinh thường.

Cho dù thực lực Mộ Hoài Nam có cao hơn bất quá cũng chỉ là một đại cảnh giới, hơn nữa chỉ có một người, song quyền nan địch tứ thủ, là ai cho Mộ Hoài Nam tự tin diệt bọn hắn?

"Tiểu tử, cho rằng chúng ta sợ ngươi sao? Nếu ngươi đã muốn chết vậy chúng ta thành toàn cho ngươi." Hoa Tử nhìn Mộ Hoài Nam quát lên.

"Giải quyết tên này trước, sau đó lại tới tên tiểu tử kia." Một tên mập lùn trong đám người Tạc Hoàng bang lên tiếng theo.

Tên mập lùn đang nói chuyện, kiếm quang chớp động, Mộ Hoài Nam tung mình xuất kiếm, trực tiếp đâm xuyên ngực hắn.

Một kiếm xuất ra lăng lệ, nhanh, chuẩn xác.

Bạn đang đọc Khu Thần sáng tác bởi Typn1711
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Typn1711
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.