Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8: Hồi kết

Tiểu thuyết gốc · 764 chữ

Cả khu nhà thể dục chìm trong biển lửa sau tất cả. Những ngọn lửa hung hãn thiêu rụi những con người trong đó. Tôi ngắm nhìn mãi một hồi lâu thì có bàn tay đứa trẻ nắm lấy gấu quần tôi. Cô bé cỡ 4 tuổi, mặc bộ đồ ngủ, trên tay ôm khư khư con gấu bông. Cô bé ngước đôi mắt đọng nước mắt lên nhìn tôi,khóc nức nở:

"Chị có thấy... híc híc... mẹ em... ở đâu không? Thi Thi nhớ mẹ... hu hu hu"

Tôi nhìn chằm chằm vào cô bé, thấy nó giống y đúc người giáo viên yêu quý chết trong đấy. Tôi cứ nhìn nó một lúc rồi mỉm cười.

"Thi Thi ngoan, chị không biết bà ấy ở đâu cả. Có thể mẹ của Thi Thi đi mua gì đó cho Thi Thi rồi. Ngoan, không khóc nữa. "

Tôi vỗ về con bé, con bé dừng khóc, nở nụ cười ngây ngô. Nếu mẹ con bé cũng ngây thơ như thế này thì tốt biết mấy.

"Thi Thi thấy ánh sáng ấy lớn không? "

Tôi chỉ về phía khu nhà đang cháy to, nó nhìn như bức họa tuyệt mỹ. Con bé gật đầu.

"Có một câu chuyện kể rằng nếu ai đó đứng trước ánh sáng lớn này, nhắm mắt cầu nguyện thì điều ước sẽ thành sự thật. Em có muốn thử không?"

"Muốn ạ!"

"ừm, trước khi làm điều đó, chúng ta phải giữ bí mật với nhau về việc gặp nhau hôm nay. Chỉ em biết chị xuất hiện ở đây thôi. Được chứ?"

"Dạ được ạ!"Nó vui vẻ móc ngoéo ngón út của tôi.

"Vậy thì giờ em nhắm mắt, chắp tay lại và cầu nguyện đi. Cầu nguyện xong thì về nhà ngủ một giấc thật đẹp."

Tôi đứng phía sau con bé, chỉ dẫn nó xong thì lặng lẽ rời khỏi. Đến khi con bé mở mắt ra thì nó nhìn xung quanh thì không thấy tôi đâu. Nó buồn hiu, nó tưởng sẽ có người đưa nó về, giờ thì chỉ có mình nó về nhà thôi. Tôi đứng nhìn từ đằng xa, nhoẻn miệng cười rồi bước về phía trường học. Lẻn từ cửa sau trường vào vì camera những chỗ này chỉ để trưng bày cho vui mắt thôi, những ổ khóa cầu thang bị hư từ lâu rồi mà chả chịu thay gì. Đúng là ông hiệu trưởng keo kiệt. Tôi bước về phía phòng hiệu trưởng, mở vi tính lên, xóa toàn bộ dữ liệu về tôi, sai chép những dữ liệu ông ta tham ô với cán bộ cấp trên rồi rời khỏi phòng. Tiếp theo là phòng tài liệu. Nói thì nghe rất sang nhưng chỉ là nhà kho chứa mớ giấy. Mở cửa phòng ấy ra, ngắm nhìn bộ hồ sơ nhập học xinh đẹp của tôi rồi quẹt que diêm, lửa bật lên, thiêu rụi tờ giấy ấy, thả nó vào những tài liệu, lửa lan đi một lúc một nhanh. Tôi mãn nguyện đóng cửa rời đi.

Sáng ngày hôm sau, trang nhất của những tờ báo là những sự kiện hay ho mà tôi nhúng tay vào. Từ việc khu nhà cũ bốc cháy thiêu rụi 40 người, cho đến hiệu trưởng chết một cách bất đắc dĩ phía sau trường học và cả lá thư tuyệt mệnh của ông ta, tố cáo những việc phi pháp mà ông ta làm để thu một món hời to từ phụ huynh học sinh. Những người liên quan đến vụ việc này nhiều đấy, nhưng với những con người tham lam vô độ ấy thì cái chết cũng là điều xứng đáng.

Cũng vài tháng sau vụ việc đó, tại công viên thành phố, tôi đội nón đen, ngồi ghế đọc sách với ly trà đào trên tay.Tiếng đứa bé gần đó vang lên:

"Ba ơi, Thi Thi lúc trước từng mơ thấy một chị rất đẹp, chị ấy cho Thi Thi xem ánh sáng cực lớn luôn. Chị ấy kêu Thi Thi ước điều mình muốn. Ba ba biết Thi Thi ước điều gì không?"

"Là gì nào con gái?"

"Thi Thi ước ba trở về với Thi Thi, mãi bên cạnh Thi Thi. Nếu con gặp lại chị ấy thì con sẽ ước thêm một điều nữa. Con ước mẹ sẽ trở về với con và chúng ta sẽ sống hạnh phúc như trước đây."

Tôi nhận ra cô bé Thi Thi đó, vẫn hồn nhiên như ngày nào. Tôi mỉm cười rồi rời đi.*

Bạn đang đọc Khuôn Mặt Cô Gái Ấy sáng tác bởi Ivy2309
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ivy2309
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.