Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đương nhiên cô ấy không rảnh

Tiểu thuyết gốc · 1856 chữ

Cô lên trên phòng, mọi người đã lục tục dậy, đèn bật sáng, cửa kính cũng được mở ra sáng sủa. Đến giờ làm việc, mọi người quay lại tác phong chuyên nghiệp của chính mình. Cô vào bàn làm việc, đặt chai nước ở một bên. Cô báo cáo chị Hoàn đã xong công việc, tiếp tục đợi công việc tiếp theo được giao.

Đang ngồi đợi, không khỏi có chút suy nghĩ thất thần. Cố Trấn Huỳnh tuy là em họ của cô nhưng từ khi cô 4-5 tuổi đã sang bên Mỹ sống. Tuổi thơ của cô và anh trai chưa từng gặp hai người em họ này. Cô lờ mờ còn nhớ được vài ký ức vụn vặt ngày nhỏ, vào dịp lễ tết Trấn Hùng thường xuyên khoe với mọi người bản thân có hai người con ưu tú, người vợ tuyệt vời và sống ở nền giáo dục tiên tiến nhất.

Thế nhưng mấy người họ suốt đến khi cô 9 tuổi cũng chưa từng trở về. Tất nhiên hiện tại lớn lên có nhiều thay đổi không thể nhận ra nhau. Theo lời Yến Nhi nói cô có nên thử tiếp cận hắn hay không? Biết đâu lại có thể tìm ra manh mối khi xưa. Giờ quan trọng là lật lại được án.

Chẳng mấy chốc lại đã đến chiều. Mọi người tan sở. Cố Trấn Huỳnh cố ý đứng nán lại dưới sảnh để chờ cô. Khi nhìn thấy hắn đứng ở cửa ra vào, mọi người ai đi qua cũng chào hỏi một câu. Cô cũng chào đồng nghiệp từ xuống dưới lầu chuẩn bị vẫy taxi về. Cô lười đi xe cũng không muốn lái dù đã có bằng lái xe. Thế nên taxi là lựa chọn quen thuộc của cô. Chỉ có khi nào đi xa ngoại tỉnh cô sẽ lái chiếc xe ô tô cùi của mình để tiện đi lại cho đỡ mưa gió.

Thấy cô đi ngang qua cửa, Trấn Huỳnh không đợi cô lên tiếng chào đã mở miệng chào hỏi trước.

-Em tan làm giờ có đi đâu không?

Thực ra bản thân cô hôm nay chẳng có việc gì hết. Thế nhưng cô cũng không muốn thân cận với người này khi chưa có đối sách, hơn nữa buổi trưa đã nghe tin đồn về người này tất nhiên là buổi chiều cô cũng không vội tiếp xúc ngay. Bởi vì trong đầu đột nhiên lại có một kế hoạch khác. Thu hoạch tư liệu về Cố Trấn Huỳnh lại không có số liệu này rõ ràng. Đúng là thiếu sót lớn. Chẳng hiểu bên thám tử cô thuê làm ăn kiểu gì mà chi tiết đắt giá như vậy không có trong hồ sơ.

-Giờ em có hẹn rồi.

Trong đầu cô mắng thầm một câu "em em cái tiên sư nhà mày, bố mày mà không mất dạy thì bà đây chính là chị của mày." Thế nhưng trước mặt cô vẫn phải tỏ ra hết sức bình thường như một nhân viên mới vào làm việc, lễ phép, lịch sự và biết điều.

-Thế tiếc quá, tôi rất muốn mời em một bữa cơm. Xem ra tôi không có phúc phận được dùng cơm với người nổi tiếng rồi.

Tan tầm nên dòng người ùa xuống đông đúc. Không ngờ lại thấy phó tổng đứng với một cô gái xinh đẹp thì không khỏi thì thào bàn tán với nhau. Ba người cùng vào với cô nhìn thấy thì cũng vẫy tay cô rồi đi về trước.

Cô cũng vẫy chào lại rồi tỏ vẻ khiêm tốn nói:

-Anh quá lời, em cũng không nổi tiếng gì, chỉ …

Còn chưa hết câu, một giọng nói từ phía trước vang lên trầm thấp, giọng điệu hiển nhiên là phải thế.

-Chỉ là cô ấy hôm nay sẽ đi ăn cơm cùng tôi, đương nhiên không rảnh.

Hắn một thân cao lớn, đến gần Cố Trấn Huỳnh không ngờ lại nổi bật hơn hắn vài phần, cao hơn một chỏm đầu. Mọi người đi qua, nhất là mấy người phụ nữ trẻ không kìm được liếc trộm nhìn thêm vài lần. Quả thật vô cùng… đẹp trai.

Cố Trấn Huỳnh ngoảnh sang bên trái. Vốn định đả kích mấy câu nhưng nhìn thấy người này hắn cũng nhụt trí vài phần. Đàn ông, đến hắn cũng chỉ có thể miêu tả người đàn ông kia bằng hai chữ này. Có đối thử như thế hắn thật sự cũng cảm thấy kỹ năng tán gái đỉnh cao của mình không có chỗ dùng. Đứng trước người thế này mà nói tự tin thì đúng là nói dối. Thế nhưng trước mắt hắn vẫn không hề mất đi phong độ. Mở miệng nói:

-Chào anh, chúng tôi chỉ muốn chào đón nhân viên mới đến công ty. Anh là bạn cô ấy không bằng đi cùng chúng tôi.

Thắng Ninh đang muốn từ chối, trong lòng thầm cảm thấy thằng em họ này miệng lưỡi giảo hoạt lắt léo. Vừa mới nói mời cô khi thấy cô có đối tượng thì lại thành tiệc chào mừng nhân viên mới rồi. Nhưng chưa kịp nói gì thì Tử Hạo lên tiếng trước:

-Cung kính không bằng tuân mệnh, khi nào có tiệc chào mừng nhân viên mới, tất nhiên tôi sẽ đến làm phiền quý công ty. Chúng tôi về trước.

Nói xong hắn đưa khuỷu tay ra ý đồ nói cô choàng vào. Để phối hợp đương nhiên cô cũng khoác vào. Chào ông em họ kia một tiếng rồi đi thẳng ra bên ngoài.

Mọi người dường như cố ý đi chậm lại để hóng chuyện cho nên lúc này mới rảo bước nhanh hơn ra về. Hắn nhìn theo bóng lưng hai người kia nổi bật giữa dòng người bước ra cổng, thất thần.

Bộp!

-Anh trai, thế nào, kiểu này thua kèo là cái chắc rồi.

Cố Việt Mỹ vùa đi ra từ bên trong chỉ nhìn thấy một bóng dáng đĩnh đạc cao lớn sóng vai cùng Cố Thắng Ninh đi ra ngoài.

-30 chưa phải là tết, cứ chờ xem.

Hắn ta cười cười không nhìn cô em đang bá vai mình. Mắt chăm chú nhìn hai người bước lên xe rồi đi khuất mất. Lúc này hắn mới nhếch khẽ miệng, hừ một tiếng. Con mồi của hắn chưa từng thoát khỏi tay hắn. Chỉ là thời gian lâu hay chóng mà thôi. Hắn lấy ngón tay cái miết qua miệng sau đó đút tay vào túi quần rồi đi về hướng hầm đỗ xe. Tự nhiên tốn công chờ ở đây mà kết quả không như ý khiến hắn trong lòng hơi bực bội.

-Sao anh lại tới đây?

-Hình như sáng em cũng hỏi câu này thì phải…

Hắn ngưng lại một chút, sau đó suy tư rồi ám muội kề cận vào tai cô nói.

-Thì tôi chịu trách nhiệm với em thôi.

-Anh với em làm gì có liên quan với trách nhiệm gì.

Cô nghiêng người tránh sang một bên.

-Em vì Diêu Bối Y mà bị thương, Diêu Bối Y nói vì tôi nên tổn thương em, vậy chẳng phải tôi phải chịu trách nhiệm với thương tích của em sao. Thế nên từ giờ đến lúc em khỏi hẳn vết thương trên người, tôi sẽ chăm lo cho em.

-Anh làm người tốt như vậy từ bao giờ thế?

-Tôi không tốt nhưng có trách nhiệm…

Hắn dừng lại một lúc, cô ngỡ là hết câu, một lát sau lại thêm hai chữ vào.

-Với em.

Cô nhìn qua cửa kính thấy đường đông đúc tắt nghẹt ngồi trong xe mát lạnh mà cô còn thấy trong người bức bối thì không biết những người đang đi xe hứng chịu khói bụi ngoài kia sẽ thấy như thế nào. Miên man suy nghĩ, Tiểu Hổ nói:

-Đại ca, giờ đi đâu vậy đại ca?

-Về khách sạn.

Nghe đến hai từ khách sạn tự nhiên gai ốc sởn hết lên. Hắn nhìn sang cười cười nhưng không chú ý đến cái rùng mình của cô, tà mị cười:

-Hình như điều hòa hơi lạnh. Em có cần tôi làm ấm cho em không?

Hắn vô lại ghé sát vào người cô, choàng cái tay dài săn chắc qua người cô, kéo cô ép sát lại người hắn.

“Tên vô sỉ bại loại” trong đầu cô muốn chửi lên 100 lần nhưng ngoài mặt lại làm như lạnh tanh không có biểu cảm gì. Hắn lại nói:

-Em cũng tài thật, vừa đến công ty một hôm đã có người bao nuôi rồi.

Lần này cô tức giận rồi. Hắn nói thế động vào lòng tự trọng của cô, đời này cô ghét nhất là hai từ bao nuôi.

-Anh nói cái gì thế?...

Cô muốn nói lại nhưng bỗng nhiên lại thay đổi sắc mặt, biến đổi từ tức giận sang cười tươi khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ vô cùng.

-Tôi xinh đẹp quyến rũ, nhan sắc trời cho lại thân hình nóng bỏng, ở đâu cũng nổi bật. Hơn nữa tôi tuổi còn trẻ, kết thêm bạn bè, giao lưu với người khác giới, yêu đương là chuyện đương nhiên. Hơn nữa ANH ẤY còn là phó tổng giám đốc công ty, tôi còn đang cân nhắc đây.

-Em dám!

Hắn ta nắm lấy cằm cô kéo lại gần mặt hắn, đôi lông mày kiếm nhếch lên cau có bất mãn.

-Trai chưa vợ, gái chưa chồng có gì phạm pháp mà không dám.

Cô trừng mắt lên nhìn hắn không khoan nhượng. Nhìn cô như thế hắn chẳng đáp lại làm gì, ngược lại bất ngờ hôn lên môi cô. Cô còn tưởng phải đấu khẩu một hồi không ngờ hắn ta lại lười tranh cãi, trực tiếp hành đồng. Có điều nụ hôn này mãnh liệt bất thường, hắn ép cô vào cửa kính, ngấu nghiến mà hôn lấy đôi môi đỏ mọng. Đến khi ngay cả son môi cũng trôi không còn thấy bóng dáng đâu mới thỏa mãn buông ra. Chẳng biết trôi qua bao lâu nhưng đã hết đoạn đường tắc, Tiểu Hổ nhìn qua gương chiếu hậu, thở cũng không dám thở mạnh làm phiền đại ca và chị dâu tình tứ.

-Tôi xem lần sau em còn dám mạnh miệng nữa không.

Cô rút kinh nghiệm không nói nữa, trong miệng phát ra âm thành hừ hừ cùng tiếng hít thở như muốn cướp lấy không khí cho phổi hoạt động. Nhìn cô tức giận đáng yêu đến thế, hắn lại chẳng ngại triền miên đắm đuối mà hôn môi cô một lần nữa. Hắn biết cô tiếp cận hắn là có mục đích, nhưng dù là mục đích gì thì cô cũng nằm trong lòng bàn tay hắn mà thôi. Thế nên hắn chẳng ngại miếng ăn dâng đến miệng không tận hưởng thì quả là phí của trời.

ps: yêu thích nhớ vào nhóm của mình chơi nha, ủng hộ mình nà. https://www.facebook.com/groups/1066847937217483

Bạn đang đọc Kích Tình Dụ Dỗ Bang Chủ Hắc Bang sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.