Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cá lớn nuốt cá bé

Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

Chương 25 : Cá lớn nuốt cá bé

Tác: Sói Cuồng Mì Gói

...

Từ lỗ hổng một lão nhân bước vào, vẻ mặt lạnh lẽo, sau lưng lão ba thanh kiếm màu sắc khác nhau đang lơ lửng bay trên đầu lão.

Dạ Niên cười khổ.

“Đỗ Tứ Kiếm, Đỗ trưởng lão, lần này Phiêu Miểu tông thật để mặt đến Hắc Bạch thanh à”.

Mộng La Sát lúc này cũng từ trên không đáp xuống cười cười xem Dạ Niên.

“Ngươi nói sai, ta cùng Đỗ lão tới là việc cá nhân chúng ta tư lợi không liên quan đến Phiêu Miểu tông”.

Mộng La Sát ở đây mà không thèm để ý đến Lôi Chấn bởi nguyên nhân rất đơn giản.

Hiện tại Lôi Chân đang ở Hồng Nhan lâu, quỳ một gối trước mặt Nguyễn Hưng. Phải nói Mộng La Sát có chút thưởng thức Lôi Chấn này, đúng là co được giãn được, hắn quyết định thay đổi không muốn đào tẩu mà nhắm thẳng đên Hồng Nhan lâu tầng cao nhất nơi Nguyễn Hưng đang thưởng thức trận chiến.

Ban đầu nàng còn tưởng hắn muốn bắt Nguyễn Hưng uy hiếp, không nghĩ đến liền quỳ rụp vẻ mặt lâm lâm đại nghĩa.

“Tại hạ Lôi Chấn đại diện Lôi gia Hắc Bạch thành đến quy hàng Hồng Nhan Minh, mong minh chủ thu nhận Lôi gia lệ thuộc dưới trướng”.

Nguyễn Hưng không lên tiếng, im lặng nhìn Lôi Chấn, người này rất khá. Hắn đã xem qua tư liệu Lôi Chấn, có thể nói một mình hắn chèo chống Lôi gia từ một tiểu tộc trở thành gia tộc mạnh mẽ chỉ sau hai nhà Bùi Dạ ở đất Hắc Bạch thành này.

Lôi gia huyết mạch hầu hết có suất hiện thuộc tính linh căn hiếm Lôi Điện, nhưng công pháp lại qua khó tìm và cũng rất khó tu luyện, bởi vậy Lôi Chấn hắn tự mình tạo ra công pháp tu luyện lôi thuộc tính.

Hắn bỏ ra ba mươi năm chỉ nghiêm cứu sáng tạo công pháp rồi chính mình tu luyện, bổ sung cùng hoàn thành khiên Lôi gia chính thức thành một gia tộc chân chính, có công pháp truyền thừa Phàm cấp Lôi Hành Tam Thức tương ứng Trúc Cơ, Kim Đan và Nguyên Anh kỳ ba thức.

Khiến Lôi gia gốc rễ vững chắc, một mạch có truyền thừa.

Hiện tại dù Lôi Chấn rất không cam tâm cùng cảm giác sỉ nhục khi một lão đầu một trăm năm mươi tuổi Nguyên Anh cường giả lại quỳ gối trước một tiểu nha đầu mới bước vào Kim Đan kỳ hai mươi mốt tuổi.

“Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu

Đây là ý nghĩ của ngươi khi phải quỳ trước một con kiến, với cảnh giới của ngươi bình thường lúc nào cũng có thể bóp chết một lũ tiểu bối miệng còn hôi sữa phải không”.

Nguyễn Hưng nhìn hắn hồi lâu rồi chầm chậm lên tiếng, âm thanh như ma âm nói thẳng tiếng lòng của Lôi Chấn.

Lôi Chấn bất giác ngẩng đầu đôi mắt như mãnh hổ nhìn chằm chằm Nguyễn Hưng đang ngồi trên ghế thái sư, hắn hạ thấp tư thái đầu hàng nhưng không có nghĩa hắn hoàn toàn bỏ tôn nghiêm làm chó làm trâu bò mặc người đánh đập.

Đỗ Lam bất giác thể thế, nàng sợ Lôi Chấn làm liều muốn bắt Nguyễn Hưng, nhưng Nguyến Hưng lại điềm tĩnh uống ngụm trà thưởng thức cảnh đêm.

“Cục diện hai nhà Dạ Bùi này ta đã trù tính ba tháng trước, dựa vào một tên Dạ Thâm ăn chơi trác táng, ta cài một nữ nhân nhi trở thành hồng nhan bên cạnh hắn, lấy lòng tin của hắn...

Dựa vào lòng ham muốn chiếm hưu Bùi Minh Châu ta đã ra dẫn dụ hắn hiến kế cho cha hắn Dạ Niên. Đương nhiên một kẻ công tử ca sẽ không thể nghĩ đến rượu độc rồi thâu tóm Bùi gia như cha hắn được, nên chỉ dẫn hắn lấy thông gia quan hệ để hai gia trở nên gắn kết”.

Rượu Túy Hồng Trần là ta mang ra đấu giá ở Hồng Nhan lâu hai tháng trước, Dạ Thâm lại là kẻ vô tình có được, thế nên khi nghe cha hắn muốn làm lớn thì đương nhiên hắn sẽ hiến số rượu đó. Mọi việc hắn đều đắc ý kể cho “Hồng nhan tri kỉ” của mình biết...

Và dựa theo kế hoạch đến hiện tại...”

Nguyễn Hưng nhìn chằm chằm Lôi Chấn.

“Ngươi nói coi con kiến mà ngươi không để ý đến lại đang nắm quyền sinh sát bốn tên Nguyên Anh cường giả, trong đó có cả ngươi”.

Trước ánh nhìn lạnh lùng của vị nữ minh chủ, Lôi Chấn đầu đổ mồ hôi hột, hắn không dám manh động, hắn không rõ điều gì đợi hắn khi hắn ra tay với nữ tử này.

“Hầu hết thế nhân đều nói : Đứng trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế chỉ là trò hề, nhưng họ đều quên mất trên thế gian này không gì là tuyệt đối.

Đến ngay cả Thiên cũng khuyết thiếu, Thiên Đạo chưa đủ chớ nói gì chúng sinh nhỏ bé, chỉ cần là người lộ nhược điểm, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết dù có là Hóa Thần, Hợp Thể cảnh giới”.

Nguyễn Hưng gằn giọng, không còn nhìn Lôi Chấn mà đổi sang nhìn trời đêm trăng sáng. Lôi Chấn hắn cảm thấy nhẹ nhõm trở lại, lúc nãy khi Nguyễn Hưng nhìn hắn cảm giác như bị một con rắn độc âm thầm theo dõi, lạnh lẽo đầy chết chóc khiến hắn thu hồi kiêu ngạo tôn nghiêm.

“Lôi Chấn nguyện ý đầu phục Vân Dung minh chủ, Lôi gia nguyện ý nương nhờ Phù Dung tiên tử”.

Hồi nãy Lôi Chấn hắn chỉ muốn nương tựu là Hồng Nhan Minh mạnh mẽ, chứ không phải Nguyễn Hưng một minh chủ Kim Đan sơ kỳ. Mà giờ hắn quyết đoán đầu nhập vào Nguyễn Hưng chứ không phải Hồng Nhan Minh, đây là Lôi Chấn tỏ rõ thái độ coi trọng, kính nể nên nương tựa vào Nguyễn Hưng.

“Đứng lên đi, bổn gia không có thói quen để người mình phải quỳ lạy”.

Lôi Chấn đại hỉ, đây có nghĩa Nguyễn Hưng đã thu nhận hắn và hắn thành công qua cửa tử.

“Vâng thưa minh chủ”.

“Gọi ta là tiểu thư, Lôi gia ngươi không trực tiếp phụ thuộc Hồng Nhan Minh nên không cần gọi ta là minh chủ”.

Lôi Chấn tỏ ra hiểu rõ, cung kính gật đầu.

“Muội vào trong lấy một chén Thăng Tiên Tửu để Lôi lão giải tửu lực Túy Hồng Trần, ngoài ra sao chép công pháp Lôi Ưng Trảo ra đây”.

Khi nghe về công pháp Lôi Chấn mừng như điên, hắn giờ này biết mình đã lựa chọn đúng.

“Đạ tạ tiểu thư, thuộc hạ đại diện con cháu Lôi gia cảm tạ ân đức tiểu thư ban cho”.

...

Ở bên lễ đường hỉ sự Bùi gia, Dạ Niên được Dạ Thâm nâng đỡ để đứng vững.

“Có.. có thể buông tha tộc nhân Dạ gia, cho chúng ta một con đường sống không, ta lấy Dạ gia toàn thể tộc nhân thề độc sẽ vĩnh viễn quên đi chuyện hôm nay,Dạ gia sẽ không bao giờ mang thù chuyện hôm nay.

Hai vị, chỉ cần tha cho Dạ gia một đường sống”.

Dạ Thâm nhìn lão cha Dạ Niên tóc bạc phiêu trong gió, khuôn mặt sầu khổ cầu xin sự sống cho con cháu. Hắn cắn chặt răng, nước mặt rưng rưng, tay nắm chặt hình nắm đấm, từ kẽ tay thấy từng giọt máu.

Dạ Thâm không cam tâm, từ nhỏ đã bị phán định phế Linh căn, tu luyện chậm chạp, cha hắn dốc túi dùng đan dược bồi dưỡng hắn chật vật lên được Luyện Khí trung kỳ. Hắn sa đọa ăn chơi trác táng nhưng cỗ không cam tâm bình phàm vẫn nung nấu.

Hắn tình chờ gặp được Bùi Minh Châu người trái ngược hoàn toàn hắn, thiên phú cực tốt, tình cảnh yếu kém nhưng tu vi ngộ tính vẫn tăng cảnh mạnh mẹ.

Càng làm hắn tự ti, hắn quyết phải có bằng được nàng, không phải thiên phú ngất trời, thiên kiêu Hắc Bạch thành sao, hắn một phế nhân vẫn có được nàng.

Nhưng khi cả Dạ Niên cũng trúng rượu Túy Hồng Trần, hắn đã hiểu ra mình bị lợi dụng, nữ nhân hồng nhan tri kỉ kia lợi dụng hắn. Dạ Thâm hối hận cùng tự trách mình, giờ này hắn thực sự khát khao lực lượng, khát khao sức mạnh.

“Có phải rất không cam tâm cùng tuyệt vọng đúng không?

Thế giới này là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, nếu là sinh vật ăn cỏ thì cuộc đời ngươi định sẵn là thức ăn cho sinh vật ăn thịt”.

Bạn đang đọc Kiêu Hùng Vấn Đạo sáng tác bởi SóiCuồngMìGói
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SóiCuồngMìGói
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.