Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 2345 chữ

Sau khi thầy Huấn xách balo rời khỏi lớp kết thúc tiết học cuối cùng, gần như cả lớp ai nấy đều ôm cặp rời khỏi lớp.

Nói là gần như bởi vì ngoài đa số ra thì vẫn còn phần thiểu số, có ba đứa ngồi im không hề nhúc nhích. Đó là Quới Lương, Thạch Anh và thằng Lâm.

Lớp trưởng Xuyến Chi theo thông lệ là người ra khỏi lớp cuối cùng để tắt máy tính, đèn điện và khóa cửa lớp, và mỗi sáng đều đến sớm nhất để mở khóa cửa. Sau khi lớp ồ ạt rời đi, thấy ba nhân vật chính vẫn ở lại trong lớp, con nhỏ này lấy làm lạ lắm.

Xuyến Chi đứng từ bên ngoài cửa, cất giọng hỏi:

- Sao mấy bạn chưa về?

Quới Lương nhanh nhảu trả lời:

- Tụi này ở lại nói chuyện rồi lát về sau.

Xuyến Chi lại hỏi:

- Vậy lát ai khóa cửa lớp?

Quới Lương khoát tay:

- Bạn đưa chìa khóa đây tý tôi khóa cho, rồi sáng mai đến lớp tôi sẽ là người mở cửa?

Xuyến Chi đi vào và bàn giao chìa khóa cho Quới Lương, cẩn thận dặn:

- Nhớ mai đến thật sớm nghe!

Quới Lương nói bằng giọng dứt khoát:

- Yên tâm đi!

Xuyến Chi vẫn chưa chịu thôi:

- Mai bạn đến muộn hay quên chìa là chết cả lớp đó, nhớ đừng quên nha!

Quới Lương hừ giọng:

- Mệt bạn quá, tôi hứa tôi không quên đâu.

- Nhớ đừng có...

Quới Lương không để Xuyến Chi nói hết:

- Biết rồi, biết rồi, mời "bà" đi khỏi!

Ngay từ đầu năm, các thành viên trong cán bộ lớp đã dứt khoát không cho thành viên trong lớp gọi bạn bằng ông, bằng bà. Nhưng lúc này, con nhà Xuyến Chi bụng lo lắng không để đâu cho hết nên nó chẳng để ý, có khi nó còn chẳng biết Quới Lương vừa vi phạm nội quy kỷ luật của nó đưa ra. Lớp trưởng Xuyến Chi đành quay mình bỏ đi, hy vọng trường hợp tệ nhất sẽ không xảy ra.

Đợi Xuyến Chi đi khỏi, thằng Lâm hắng giọng bắt đầu "cuộc họp":

- E...hèm, bây giờ thì các bạn nghe tôi hỏi nha. Bạn Thạch Anh trả lời tôi đã, bạn có nghĩ là thằng Quốc Ân thực sự có chuyện gì không hay nói bỗng chốc nổi khùng là do tính cách của nó?

Giọng thằng Lâm nghiêm trang đến nỗi nhỏ Thạch Anh hơi ớn. Nó đáp không được tự tin cho lắm:

- Theo mình thì bạn Quốc Ân nổi khùng lên như vậy hoàn toàn có thể do tính cách của bạn ấy. Nhưng bạn đã nói là trước nay tính cách bạn Quốc Ân trước nay không hề như vậy nên nếu bạn nói đúng, thì mình cũng tin nhất định bạn Quốc Ân đã có chuyện gì đó.

Lâm nhún vai:

- Tính cách thằng đây trước nay khác xa như vậy!

Quới Lương liếm môi nói thêm:

- Tao chắc chắn nếu có chuyện gì khiến tính cách thằng Quốc Ân trở nên như vậy thì nó chỉ xảy ra cách đây cùng lắm là hai tháng trở lại đây. Vì khoảng gần hai tháng trước thằng Quốc Ân với tao vẫn cùng nhau đi chơi game chát chít trông nó vui vẻ lắm.

Lâm gật gù:

- Tao biết điều đó, chính lá thư của nó đã làm lộ hết vụ làm ăn của mày và con nhỏ Thạch Anh.

Giọng thằng Lâm nhỏ nhẹ nhưng khiến con nhà Thạch Anh choáng váng. Nó không tin nổi thằng Quốc Ân chính là đứa đã viết bức thư vô tình làm lộ hết bí mật mà nó và Quới Lương cố giấu. Thạch Anh nhìn Quới Lương, lắp bắp:

- Chính bạn Quốc Ân là người...người viết lá thư...lá thư...hai tháng trước... đó hả?

Quới Lương đáp, giọng hết sức bình thường:

- Nó chứ ai.

Rồi thấy cô bạn gái có vẻ sốc lắm, nó trấn an:

- Không sao đâu, mọi chuyện giờ đã qua hết rồi mà.

Con nhà Quới Lương nhìn Lâm rồi nói tiếp:

- Chính những lẽ đó nên tao tin rằng "điều gì đó" đến với thằng Quốc Ân cũng cách đây khoảng 2-3 tuần thôi. Và rất có thể đó cũng là lý do mà nó chuyển đến đây học với bọn mình...

- Sao mày biết điều đó liên quan đến việc nó chuyển trường? - Lâm không để Quới Lương nói hết

- Vì trước nay nó không thế, với lại đây cũng chỉ là suy đoán thôi!

Thằng Quới Lương từ ngày bị lôi ra kiểm điểm trước lớp cùng với người nó "thầm thương trộm nhớ" là nhỏ Thạch Anh nên nó học hành sáng dạ ra phết. Lối lập luận của nó sắc bén và hợp lý làm sao, thằng Lâm nhìn nó, nháy mắt trêu:

- Chà, từ ngày mày với Thạch Anh học chung trông mày thông minh quá há?

Quới Lương bị thằng Lâm "xỏ mũi" thì vừa tức vừa ngượng, dĩ nhiên là phần ngượng nhiều hơn. Nó giả vờ đánh rơi chiếc cặp xách xuống đất rồi cúi xuống giả bộ nhặt lên để che giấu sự bộ mặt đỏ như tôm luộc.

Chả là kể từ khi hai đứa bị ban cán sự lôi ra trách mắng đã quyết tâm sửa đổi, thằng Quới Lương một tuần bốn buổi đều ôm tập đến nhà nhỏ Thạch Anh học chung.

Khác với con nhà Quới Lương, con nhà Thạch Anh không thèm ngượng. Nó vốn là đứa có bản lĩnh mà. Nó chỉ thắc mắc chuyện khác:

- Ủa, sao bạn biết Quốc Ân gửi là thư? Mình nhớ ban cán sự lớp đã che giấu vụ việc đó rồi mà?

Lâm cười ha hả:

- Cái hôm bạn và Quới Lương bị "giam giữ" tôi đâu có ra về ngay, tôi đứng bên ngoài nghe hết mà. Sau đó nhỏ thấy Minh Trung chắc là cố tình cho thầy Phú biết nên đặt bức thư trên bàn giáo viên thì tôi đi vào bằng cửa sau rồi lén lôi bức thư ra đọc. Đọc xong tôi đã phóng qua nhà Quốc Ân đưa nó coi bức thư đó rồi kể hết.

Rồi nó láu lỉnh nhìn Thạch Anh:

- Hôm đó bạn đã đưa không cho thằng Quới Lương một trăm nghìn đúng theo "lệnh" của thằng Quốc Ân phải không?

Thạch Anh quả nhiên có bản lĩnh ghê hồn, nghe vậy nó không hề bối rối mà còn đáp tỉnh queo:

- Hôm đấy mình đưa bạn Quới Lương hai trăm nghìn lận, và bạn Quới Lương đi nói với bạn Quốc Ân toàn bộ sự thật về "vụ án" này.

Thực ra thằng Quới Lương đã nói với Quốc Ân sở dĩ nó chép bài không công cho con nhỏ này là vì mẹ nó cấm cản việc nhận tiền của bạn chứ đâu thú thật là nó tự nguyện như vậy là vì nó thích Thạch Anh đâu. Thằng Quốc Ân khù khờ kia tin Quới Lương ngay. Như vậy đâu thể nói là "toàn bộ sự thật" được. Thạch Anh và Quốc Ân còn khuya mới biết được điều đó.

Thấy hai bạn mình chuẩn bị lạc đề, thậm trí nó còn sợ thằng Lâm tính khai huynh toẹt chuyện nó thích Thạch Anh cho con nhỏ này, Quới Lương vội vã cắt ngang:

- Thôi, vào chủ đề chính đi tụi mày.

Rồi nó nói luôn, cố kéo dài giọng để cho Thạch Anh và Lâm thoát khỏi những suy nghĩ lăng nhăng nãy giờ:

- Theo tao đoán thì có ba trường hợp khả thi nhất.Thứ nhất, có thể là do thằng Quốc Ân vì một lý do nào đó mà bị tụi bạn bên trường Thanh Niên trêu trọc, bắt nạt tối ngày nên nó phải chuyển trường, và máu tự ái dần hình thành trong người nó. Trường hợp một khó xảy ra hơn vì tính tình thằng Quốc Ân không dễ để bị bắt nạt. Thứ hai, có thể do nó đã mắc một sai lầm nghiêm trọng nào đó, dẫn đến việc nó phải chuyển trường, và vì luôn áy náy với cái sai lầm đó, nó luôn nghĩ về điều đó và tất nhiên là sẽ dễ nổi nóng với những người xung quanh hơn. Trường hợp này nghe có vẻ không hợp lý nhưng theo tao lại là khả thi nhất. Có một nguyên nhân nữa là không vì lý do gì cả, thằng Quốc Ân bị gia đình ép chuyển trường mà nó không thích chuyển, vì sức ép gia đình nên nó bắt buộc phải nghe theo, và từ đó máu tự ái hình thành. Vì vậy...

Con nhà Quới Lương chưa hết câu đã nhận được những cái vỗ tay tán thưởng của hai đứa bạn. Thạch Anh nhìn Quới Lương như nhìn một thám tử đích thực, giọng trầm trồ: "Bạn Quới Lương tài quá, cứ y như Sherlock Homes ấy" khiến Quới Lương khoái dữ. Cố lắm nó mới giữ được vẻ thản nhiên.

Lâm văng bậy một cách sung sướng:

- Mẹ mày, hồi trước mày học dốt là do mày cố tình "giả ngu" phải không?

Con nhà Quới Lương vui lắm nhưng cố giữ giọng khiêm tốn:

- Đâu có, tất cả chỉ là suy đoán thôi chứ chắc gì đã đúng, biết đâu...

Lâm không để Quới Lương nói hết, nhảy vào họng thằng này luôn:

- Chắc chắn một trong ba trường hợp mày nêu trên sẽ có một cái là đúng, có giàu tưởng tượng đến mấy cũng không nghĩ ra được trường hợp thứ tư đâu.

Thạch Anh hùa theo:

- Ừ, mình cũng thấy như vậy.

Rồi nó áy náy nói:

- Nếu quá thực như vậy thì đáng ra mình nên thông cảm cho bạn Quốc Ân mới phải...

Quới Lương hắng giọng tiếp tục diễn giải:

- Nhưng vấn đề ở đây là phải tìm cách để khám phá ra sự thật. Một là rình nó để biết thêm chi tiết, nhưng cách này thì sẽ mất thời gian hơn nhiều. Hai là có thể lựa lời mà hỏi trực tiếp nó...

Lâm lại cắt ngang:

- Sẽ đến gặp trực tiếp nó.

Con nhà Quới Lương thấy Lâm cứ chen lời nó liên tục như vậy lẽ ra phải "chửi" nó mới phải, vì thằng Lâm quỷ xứ kia có suy luận được cái khỉ gì đâu, toàn do Quới Lương mầy mò hết. Nhưng Lâm từng là thủ lĩnh băng "tứ quậy", đã từng lãnh đạo và vực dậy cả nó, cả Hải quắn và Quốc Ân trong những gian nan hồi cấp hai, tuy đã rã đám nhưng tình thân giữa các thành viên vẫn không hề giảm đi, và nó vẫn được coi là đứa đầu đàn của nhóm. Quới Lương chỉ thông minh hơn một chút trong khoảng hai tuần trở lại đây, kể từ khi nó bắt đầu chú trọng bài vở hơn mà thôi.

- Đến gặp trực tiếp nó? - Quới Lương lườm bạn.

Lâm khảng khái:

- Ừ, ba đứa mình đến nhà nó gặp trực tiếp hỏi cho ra lẽ, tao tin tao thừa sức thuyết phục nó.

Thạch Anh lắc đầu:

- Quốc Ân sẽ không nói đâu, sáng nay rõ ràng mình hỏi với giọng hết sức ôn hòa vậy mà bạn ấy vẫn cọc lên nè, mấy bạn còn tính đến nhà thì không đời nào bạn ấy mở cửa đâu.

Lối phân tích của Thạch Anh mới hợp lý làm sao, khiến Lâm thuỗn mặt ra một lúc.

Quới Lương ban đầu cũng nghĩ như Thạch Anh nhưng sau khi tính lợi tính hại một hồi, nó quyết định hùa theo Lâm:

- Không sao đâu, tôi và Lâm sẽ thuyết phục nó cho vào rồi từ từ thương lượng, thuyết phục ngay ngoài cửa, nói lên thì chắc chắn nó phải nghe, và khi nó bị thuyết phục thì nó sẽ cho mình vào nhà thôi.

Lâm không để cho Thạch Anh phản ứng, nó tiếp lời Quới Lương luôn:

- Vậy thì ngay bây giờ ba đứa mình sẽ đến nhà thằng Quốc Ân luôn, rồi...

Quới Lương cắt ngang:

- Không được, tao phải về nhà ăn cơm.

Thạch Anh cũng phản đối:

- Chiều nay mình phải đi học thêm rồi nên không thể đi buổi trưa được!

Lâm chỉ muốn thực hiện kế hoạch càng nhanh càng tốt, nó tiếp tục lên lịch:

- Vậy thì đúng 7 giờ tối nay, Quới Lương đi bộ qua nhà Thạch Anh lấy xe của nó rồi trở nó đến nhà tao, tao lấy xe rồi cả ba cùng đi.

Số là thằng Quới Lương không có xe, ngày ngày vẫn thả bộ đến trường. Nghe được chở nhỏ Thạch Anh, Quới Lương gật đầu lia lịa

Thạch Anh hơi đắn đo nhưng sau đó cũng đồng tình:

- Vậy cũng được! Quới Lương nhớ qua nha, mình đợi Quới Lương trước cửa đó.

Chỉ đợi có vậy, con nhà Lâm dõng dạc tuyên bố:

- Thỏa thuận vậy nha, tối nay theo đúng kế hoạch, không ai được trốn.

- Nhưng mấy bạn có chắc sẽ thuyết phục được Quốc Ân không? Mình e là sẽ không được đâu. - Thạch Anh e dè.

Lâm nói chắc như đinh đóng cột:

- Chắc chắn là sẽ được, tôi chơi với nó bao nhiêu năm nay rồi nên tôi thừa hiểu nó, nói qua lại một hồi kiểu gì nó cũng cho vào thôi.

- Không được thì đến lớp hành động cũng không muộn. - Quới Lương hùa theo Lâm

- Vậy tôi xin kết thúc cuộc họp ngày hôm nay. Hẹn gặp mấy bạn tối nay - Giọng Lâm vang lên như thể nó là ủy viên công chức.

Ba đứa chia tay nhau một cách vui vẻ, chúng đều rất háo hức trước kế hoạch thằng Lâm vạch ra. Quới Lương còn sướng đến lịm người khi nghe nhỏ Thạch Anh thủ thỉ bên tai nó:

- Quới Lương suy luận hay ghê!

Bạn đang đọc Cái Đêm Đáng Nhớ sáng tác bởi xKazuha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xKazuha
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.