Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sâu thẳm Vạn Diệp Sâm Lâm

Tiểu thuyết gốc · 10207 chữ

Vượt qua nửa cánh rừng thưa thớt nắm ở phía ngoài, nhóm năm người Minh Thiện càng tiến sâu hơn vào trong Vạn Diệp Sâm Lâm. Chưa quá một giờ khởi hành từ lối vào, khi áng mặt trời chiều vừa chạm đường chân thì cũng là lúc cả năm đến được phía trước mảng rừng cây tối tăm rậm rạp của nơi này. Do không giống với lần trước phải đối phó với Ám Huyết Xà linh thú, Minh Thiện bây giờ có thể chú tâm và cảm nhận rõ ràng được rằng có một luồng sinh lực dồi dào tồn tại sau nhưng hàng cây dày đặc trước mắt mình.

Minh Thiện: “Đúng thật, bên trong kia đúng là có cảm giác của sự sống rất mạnh mẽ.”

Altonia gật đầu: “Em cũng cảm nhận được, nơi đây còn có cảm giác sức sống rất thuần khiết nữa.”

Nghe Minh Thiện và Altonia nói như vậy, Tuyết Nhi liền nhắm mắt hít thật sâu một hơi nhưng sau đó mở mắt ra thì chỉ có thể lắc đầu mà thở dài.

Tuyết Nhi: “Ha... Em lại chẳng cảm nhận được gì cả.”

Minh Thiện lên tiếng: “À, là do kỹ năng từ Long Hồn Ấn Kỹ mình mới cảm nhận được thôi.”

Altonia: “Còn em là do dòng máu yêu tinh nên có hơi nhạy cảm trước các sự sống.”

Meyzuru: “Ra vậy, hèn gì mình cũng không cảm nhận được giống như Tuyết Nhi. Hân Hân, còn cậu.”

Lắc đầu, Hân Hân: “Không, mình chỉ có thể cảm nhận được sát khí và những suy nghĩ dâm dục của người khác mà thôi.”

Meyzuru: “Hể...?”

Bỗng một có một nguồn ánh sáng phát ra tạm dừng cuộc nói chuyện của Meyzuru và Hân Hân lại, đó là từ bàn tay đang tỏa hồn lực của Minh Thiện. Bắt đầu lấy ra từ trong chiếc túi trữ vật đeo sau thắt lưng ra năm cây đuốc, Minh Thiện từng lượt đưa cho từng người rồi dùng hồn lực quang nguyên tố kích ứng đầu đuốc, khiến nó phát sáng.

Altonia: “Quao... Tuyệt quá!”

Meyzuru: “Đuốc ánh sáng sao? Đây là lần đầu mình thấy thứ này đấy Minh Thiện.”

Gật đầu, Minh Thiện: “Ừm, thật ra đuốc này là mình tự tạo ra đấy. Tinh chế Hoàng Quang Thảo rồi đem trộn với một số loại nguyên liệu có khả năng phát quang tạo ra một loại bột có khả năng hấp thụ ánh sáng, khi bị kích ứng thì ánh sáng đó sẽ tỏa ra. Dùng làm đuốc sẽ sáng hơn, lâu hơn, với cả nếu cậu truyền thêm hồn lực khiến nó quá tải thì sẽ lập tức có một quả bom tự phát nổ sau năm giây.”

Meyzuru: “Thứ này còn có thể phát nổ sao? Minh Thiện, cậu giỏi thật đó.”

Minh Thiện: “Chỉ là mình có chút hiểu biết về thực vật thôi mà. Xong, tiến hành đội hình di chuyển đã bàn trước rồi tiến vào bên trong kia nào.”

Nhóm năm người Minh Thiện cùng gật đầu, chia ra đứng ở các vị trí tạo nên một đội hình tiến công. Đi đầu dĩ nhiên là Minh Thiện và Meyzuru, hai người có chiến kỹ phòng ngự mạnh nhất trong nhóm. Sau đó là Altonia giữa đội hình rồi phía sau cùng là Hân Hân với Tuyết Nhi. Cả năm cầm đuốc, tiến vào sâu bên trong cánh rừng đầy rậm rạp kia của Vạn Diệp Sâm Lâm.

Dùng suy nghĩ, Minh Thiện: “Long hồn, sao rồi. Ngươi đã cảm nhận ra hồn thú nào ở gần đây chưa?”

Long hồn: “Hồn thú giờ ngươi đến được đây muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, vấn đề là ta muốn là tìm linh thú mà săn trước mới đáng kia kìa.”

Minh Thiện: “Ngươi đúng là tham lam, thời gian đã ít ỏi mà còn vậy được.”

Long hồn: “Tham lam cái đầu nhà ngươi. Muốn tiến hóa Long Hồn Ấn Kỹ, không phải cứ hấp thụ hồn lực loài nào cũng có thể được. Với mấy loài nhãi nhép hồn lực chỉ đếm bằng đầu ngón tay, muốn đủ hồn lực hấp thụ chia ra cho tiến hóa thì độ cũng phải giết liên tục mười mấy con cùng loại. Rõ chẳng phải sẽ phiền phức và tốn thời gian hơn xử một con linh thú à?”

Minh Thiện: “Chuyện như vậy sao không nói sớm, cái con rồng này.”

Long hồn: “Xì, ta không có trách nhiệm đó. Quản giáo của ngươi là Bạch Dực Yêu Thần Halynh, ta chỉ là sau khi thức tỉnh hồn năng thấy ngươi cần giúp đỡ nên mới ra tay thôi.”

Minh Thiện: “Nhắc tới HaLynh mới nhớ. Này long hồn, ngươi nghĩ tại đây ta có thể tìm thấy nguyên liệu hồi phục năng lượng linh hồn cho cô ta không?”

Long hồn: “Thế giới này rất rộng lớn, lớn đến mức mà mỗi bước đi của ngươi chỉ giống như việc sự chuyển dịch rất nhỏ của một hạt cát trên sa mạc mà thôi. Và sau mỗi lần chuyển dịch đó, lại sẽ có vô số hạt cát khác xuất hiện ở xung quanh. Thế giới là vậy, tuy Hắc Diệp Độc Lan, Huyết Tử Cầu Lan và tất cả nguyên liệu hồi phục năng lượng linh hồn có được xem là rất vô cùng hiếm có đi nữa thì việc ngươi tìm thấy được một trong số chúng ở đây hay không thì ta cũng chẳng dám nói trước.”

Minh Thiện: “Đúng vậy nhỉ? Chỉ cần cố gắng tìm, chắc chắn một ngày nào đó sẽ tìm được chúng để đưa linh hồn của HaLynh quay trở lại nhân thế này.”

Long hồn: “Nghe cứ như là đi hồi sinh vợ vậy, làm ta sởn hết cả vảy rồng rồi.”

Minh Thiện: “Chậc, im đi!”

Năm người Minh Thiện đi được một lúc, trên đường đi cũng săn được kha khá hồn thú khi bị chúng tấn công những đều ở phẩm yêu thú cấp trung trở xuống nên không đáng để bận tâm đến quá nhiều. Đi tiếp một đoạn ngắn nữa, long hồn bỗng lên tiếng vang trong đầu Minh Thiện.

Long hồn: “Chậm lại Minh Thiện, ta cảm nhận được có một nguồn hồn lực rất dồi dào phía trước. Nếu không lầm, hẳn đây là một linh thú đấy.”

Khẽ gật đầu, Minh Thiện sau đó giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, giảm ánh sáng của đuốc và đi chậm lại. Cả nhóm năm người bắt đầu từ từ di chuyển theo đội hình, từng bước tiến về phía nơi long hồn đã phát hiện ra hồn thú. Mọi người đứng nấp sau một bụi cây quan sát, từ xa độ cách đó chục mét họ có thể dễ dàng thấy một sinh vật dáng vẻ mảnh khảnh nhưng cao lớn, trên người đang lổm chổm phát ra nhiều đốm sáng màu xanh lục dưới màn đêm tối tăm của Vạn Diệp Sâm Lâm.

Meyzuru: “Minh Thiện, cậu có nhìn rõ được nó là con gì không?”

Minh Thiện nhắm mắt lại: “Để mình thử xem... Long Hồn Ấn Kỹ, khai.”

Mở ấn kỹ Long Hồn, Minh Thiện liền dùng khả năng Thấu Cảm Hồn Lực để cảm nhận điều tra sinh vật đã ở trước mặt mình là con vật gì. Qua hồn lực tỏa ra, Minh Thiện dần cảm nhận được hình dáng của sinh vật đó.

Minh Thiện: “Có sừng, hình dáng này thì có vẻ là một con hươu.”

Altonia: “Nếu em không lầm thì đó Lục Bích Nguyệt Tiên đấy chủ nhân, một linh thú bậc trung.”

Minh Thiện: “Lục Bích Nguyệt Tiên sao? Trước giờ chưa nghe qua lần nào cả.”

Altonia: “Lục Bích Nguyệt Tiên là một con hươu vô cùng hèn nhát, sợ ánh nắng và thích sống trong rừng sâu. Lúc còn nhỏ em cũng chỉ gặp qua một lần vào diệp người trong làng săn bắt được. Vì vậy ngoài hình dáng và tên gọi thì em cũng không biết gì về sức mạnh của Lục Bích Nguyệt Tiên cả, chỉ biết trai tráng trong làng hôm đó vì săn đúng một con mà thương tích đầy mình.”

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Ra là nó cũng biết đánh trả khi gặp nguy hiểm. Nếu từ đây ta một kích xử gọn thì tốt, không cần phải đánh nhau nguy hiểm làm gì. Này Long hồn, ngươi có biết gì về Lục Bích Nguyệt Tiên này nữa không?”

Long hồn: “Dĩ nhiên là không rồi, ta sinh ra từ ấn kỹ của ngươi vài ngày trước thì lấy đâu ra biết về con linh thú đó. Hiểu biết của ta chỉ gói gọn ở Long Hồn Ấn Kỹ và hồn lực của ngươi mà thôi. Mà nếu ngươi muốn nghe ý kiến thì ta có điều này góp ý. Lục Bích Nguyệt Tiên trông rất nhanh nhạy, thường là hươu nên phản xạ với nguy hiểm rất nhạy. Từ đây mà ngươi muốn một kích trúng Lục Bích Nguyệt Tiên rất khó, ta khuyên các ngươi nên chia ra bao vây xung quanh đề phòng nó bỏ chạy thì sẽ tốt hơn.”

Minh Thiện gật đầu: “Có lẽ vậy. Hân Hân, Tuyết Nhi, Meyzuru. Mình có thể nhờ ba người các cậu di chuyển vòng ra các phía bao vây xung quanh Lục Bích Nguyệt Tiên được không? Ở đây mình sẽ tập trung dùng chiến kỹ tấn công nó một cách bất ngờ nhưng đề phòng lỡ có thất bại, khi đó chúng ta cùng lúc xông lên. Altonia ở đây quan sát, báo động nếu có hồn thú nào khác xuất hiện.”

Altonia: “Rõ, thưa chủ nhân.”

Meyzuru: “Được rồi, chúng ta mau tiến hành thôi.”

Nói rồi, nhóm năm người Minh Thiện liền tiến hành kế hoạch đã bàn. Meyzuru, Hân Hân và Tuyết Nhi di chuyển vòng qua hai phía của Lục Bích Nguyệt Tiên, chia ra chặn toàn bộ các hướng bỏ chạy của linh thú. Altonia nhảy lên một cái cây gần đó, quan sát từng ngóc ngách của khu rừng. Khi chắc chắn tất cả mọi người đã vào đúng vị trí, Minh Thiện bắt đầu từ từ tiến vài bước để đến gần Lục Bích Nguyệt Tiên hơn, tay đưa ra sau lưng để che ánh sáng khi vận hồn lực.

Miệng nhẩm, Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bạo Vũ Thiên Sát Châm!”

Tay tụ hồn lực hóa thành một loạt mũi kim ánh sáng, Minh Thiện dứt khoát liền vụt một cái phóng tất cả bay về phía mục tiêu. Lục Bích Nguyệt Tiên lúc này vừa nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn định bỏ chạy nhưng lại thấy phía xa là nhiều chấm sáng rực màu lục. Bản thân linh thú chẳng hiểu chuyện gì, còn tưởng lầm đó là đồng loại nên đứng yên kêu lên gọi. Bất ngờ bị một, hai rồi ba chiếc mũi kim đâm vào người, Lục Bích Nguyệt Tiên đau đớn kêu thét lên. Nhận ra nguy hiểm, ngay lập tức Lục Bích Nguyệt Tiên vội giẫm chân một cái tạo ra chiếc vòng tròn hồn lực cản lại những mũi kim còn lại rồi quay đầu bỏ chạy.

Meyzuru: “Đến lúc rồi, Kiếm Kỹ - Kiếm thức thứ ba, Chức Điểu!”

Hồn lực phong nguyền truyền thụ vào thanh kiếm, Meyzuru tung một nhát liền chém ra một con chim ưng cuồng phong to lớn đập cánh bay vút qua các hàng cây, lao thẳng trực diện vào Lục Bích Nguyệt Tiên rồi hất nó văng lên không trung. Lục Bích Nguyệt Tiên hoảng loạn kêu thét, đồng thời nơi đỉnh sừng có thể nhìn thấy dưới màn đêm do nó đang phát sáng vì vận năng lượng.

Long hồn: “Là pháo hồn thú! Minh Thiện, mau kêu bọn họ cẩn thận.”

Minh Thiện hét lên: “Tất cả mọi người mau lùi về sau, linh thú sắp tung ra công kích đấy !”

Lục Bích Nguyệt Tiên tập trung năng lượng hồn lực vào cặp sừng trên đầu đã đạt giới hạn, liền tạo ra một quả cầu sáng rực ngay giữa cặp sừng và định ném xuống. Nhưng bất ngờ, ngay cả Minh Thiện cũng không lường trước việc bỗng có một cột sáng màu xanh dương xoẹt lên, đâm xuyên qua người Lục Bích Nguyệt Tiên khiến nó thu công kích, đau đớn rơi xuống mặt đất.

Thu hồn lực, Tuyết Nhi: “Ngươi cần thi triển chiến kỹ nhanh hơn một chút nữa đấy, Lục Bích Nguyệt Tiên à.”

Lục Bích Nguyệt Tiên rơi xuống đất, ngay sau đó nó liền đứng dậy. Biết không đường lui, linh thú này chỉ còn cách chọn chiến đấu tới cùng. Đôi mắt nó bắt đầu chuyển sang vẻ hung dữ của loài dã thú bị dồn đến đường cùng của sự sống, một cái giẫm chân

liền phát ra làn sóng âm thanh ngân vang nhẹ lên ngay bên tai của những người xung quanh. Sau đó Lục Bích Nguyệt Tiên đứng yên, không gian tối mịt bỗng trở nên tĩnh lặng một hồi.

Minh Thiện: “Lục Bích Nguyệt Tiên đang định làm gì vậy chứ?”

Sự tĩnh lặng của không gian xung quanh bắt đầu bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của những chuyển động nhỏ trong không khí, nhỏ đến mức mà Minh Thiện hay bất kì ai trong nhóm cũng không thể kịp nhận ra. Cho đến khi những chuyển động đó trở thành các điểm dao động lớn, liên tục tỏa ra các làn sóng đầy mạnh mẽ, khiến không khí bị thổi cuồn cuộn lên dữ dội thì nhóm năm người Minh Thiện mới bất ngờ phát giác ra nguy hiểm. Nhưng quá muộn vì đòn công kích này của Lục Bích Nguyệt Tiên đã hoàn toàn được phát động nên ngay lập tức vì không kịp phản ứng, cả năm người đều bị thổi văng ra xa.

Nấp sau một thân cây, Minh Thiện: “Chiến kỹ này đúng là lợi hại, nếu nó mà có thêm sức mạnh công phá nữa thì vừa rồi đúng là tiêu đời thiệt luôn rồi.”

Các sóng dao động biến mất, Lục Bích Nguyệt Tiên liền lập tức hướng mắt tìm kiếm kẻ đã tấn công làm mình bị thuơng và cuối cùng là nó nhìn trúng Tuyết Nhi. Rất nhanh, Lục Bích Nguyệt Tiên một cú phóng đã lao nhanh ngay đến chỗ mục tiêu. Lục Bích Nguyệt Tiên giương cao cặp sừng tỏa ra luồng hồn lực dữ dội, hướng đầu húc thẳng về phía trước, nhắm vào Tuyết Nhi.

Meyzuru: “Mau tránh ra khỏi đó đi Tuyết Nhi !”

Tuyết Nhi: “Không kịp, nó nhanh quá...!”

Ngay lúc này một tia sáng lao vụt ngang qua, vượt mặt Lục Bích Nguyệt Tiên. Một bóng người với hai lưỡi kiếm sáng ánh trên tay sau đó xuất hiện, trực tiếp cảm cú húc của Lục Bích Nguyệt Tiên lại. Không ai khác chính là Minh Thiện.

Đang sức đối sức với linh thú, Minh Thiện: “Nguy hiểm thật. Meyzuru, Hân Hân !”

Hân Hân: “Mình đến ngay đây.”

Từ hai cánh bên lao tới tiếp cận Lục Bích Nguyệt Tiên, Meyzuru và Hân Hân rút kiếm dứt khoát chém hai nhát cắt ngang qua người con linh thú ấy. Lục Bích Nguyệt Tiên gầm thét lên, giương cao hai chân trước lên rồi vùng vẫy, bất ngờ tung một đạp về trước đá Minh Thiện văng về phía sau, ngã trúng lên người của Tuyết Nhi. Lục Bích Nguyệt Tiên sau đó mệt mỏi không thể bỏ chạy, đứng loạng choạng không vững.

Altonia: “Đến lúc ngươi yên nghỉ được rồi đó, Lục Bích Nguyệt Tiên. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Liên Đạn.”

Altonia tạo ra quả cầu quang nguyên tố rồi từ đó bắn ra một loạt các viên đạn ánh sáng vụt lao thẳng vào Lục Bích Nguyệt Tiên, lấy đó làm công kích quyết định. Lục Bích Nguyệt Tiên lãnh trọn chiêu thức, cuối cùng phải gục ngã nằm xuống đất.

Altonia: “Chúng ta hạ được Lục Bích Nguyệt Tiên rồi, chủ nhân mau nhìn... xem... Ể...”

Vẻ mặt vui mừng đang rạng rỡ bỗng tan biến đi khi Altonia nhìn sang phía của Minh Thiện. Lúc này Minh Thiện đang nằm đè trên người Tuyết Nhi, tay chạm đúng chỗ cần chạm, cả hai mặt đỏ mặt nhìn nhau.

Meyzuru: “E hèm...”

Vội vàng Minh Thiện và Tuyết Nhi đứng bật dậy ra hai phía. Tuyết Nhi đỏ mặt, người nóng bừng bừng do ngại ngùng chạy nấp ra phía sau lưng của Hân Hân. Minh Thiện cũng vậy, mặt đầy vẻ ngượng ngịu mà im lặng tiến về xác của Lục Bích Nguyệt Tiên.

Minh Thiện: “À... Ừm... giờ mình vào việc chính đây.”

Che miệng cười gian, Altonia: “Ưm, phải vào việc chính thôi... nhỉ, chủ nhân ?”

Cúi mặt nhìn sang hướng khác, Minh Thiện: “Được rồi mà. Altonia, em cũng nên đi làm công việc của mình đi.”

Altonia lấy con dao ra: “Hai... hai..., em làm ngay đây.”

Cùng ngồi xuống bên Minh Thiện, Altonia bắt đầu xẻ tách lấy nguyên vật phẩm từ trên người Lục Bích Nguyệt Tiên. Sau tầm 10 phút, Minh Thiện đã hấp thụ xong hồn lực và Altonia đã lấy được hết các nguyên vật phẩm từ linh thú. Nhóm năm người Minh Thiện sau đó tiếp tục di chuyển, tìm săn thêm những hồn thú khác.

Meyzuru: “Minh Thiện, sau khi hấp thụ hồn lực của Lục Bích Nguyệt Tiên thì cậu đã cảm thấy có sự thay đổi gì chưa?”

Minh Thiện: “Sau khi hấp thụ hồn lực thì còn cần thời gian để diễn ra sự tiến hóa của Long Hồn Ấn Kỹ nữa nên mình bây giờ vẫn chưa cảm thấy gì cả.”

Meyzuru: “Vậy là cần cả thời gian để tiến hóa sao?”

Minh Thiện: “Cũng không lâu lắm đâu, một lát nữa có lẽ là sẽ hoàn tất rồi đấy.”

Bất ngờ tiếng Long hồn vang lên bên tai Minh Thiện: “Cẩn thận, có một vài hồn thú đang bao vây xung quanh các ngươi đấy.”

Altonia cũng đồng thời ra hiệu có nguy hiểm, cả nhóm liền dừng lại và đứng yên một chỗ, chia ra quan sát các hướng xung quanh. Trong đêm tối, những bóng đen hiện hữu lướt qua các sau những thân cây, lâu lâu còn thoáng có vài ánh mắt lóe lên.

Minh Thiện: “Yêu thú sói, là một bầy sói khoảng hơn mười con.”

Tuyết Nhi: “Hơn mười con sói sao?”

Meyzuru: “Tuy sói là yêu thú bậc trung nhưng một bầy sói tầm năm cá thể thôi đã có thể hạ một con linh thú cùng bậc rồi.”

Minh Thiện: “Không ổn, chúng ta có lẽ đã bị bầy sói bao vây rồi. Bây giờ mà không đánh là không được, dù cho có thoát được vòng vây thì chắc chắn chúng cũng sẽ đuổi theo đến cùng.”

Meyzuru: “Nhưng đối phó với một bầy sói đông như vậy không phải dễ dàng đâu Minh Thiện.”

Gật đầu, Hân Hân: “Lần này mình đồng ý với Meyzuru. Trước đây mình đã từng một mình đối mặt với bầy sói, đối phó khó khăn vô cùng.”

Suy nghĩ, Minh Thiện miệng lẩm bẩm: “Đúng vậy, sói vốn là loài ranh ma và tấn công rất có chiến thuật. Một bầy sói sẽ hoàn toàn là đối thủ nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì tiêu.”

Altonia bỗng lên tiếng: “Đúng rồi, sói đầu đàn. Chỉ cần hạ con sói đầu đàn trước là cả bầy sói sẽ tan rã ngay.”

Ngay lập tức, Minh Thiện phát động khả năng thấu cảm hồn lực để thăm dò đám sói đang ẩn nấp xung quanh để tìm kiếm con đầu đàn. Rất nhanh, Minh Thiện đã tìm ra một con sói có mức hồn lực mạnh mẽ hơn bình thường, hơn nữa còn đứng ở vị trí tiên phong thuận tiện nhất của bầy.

Minh Thiện: “Thấy rồi, con sói đầu đàn đang đứng ngay hàng cây phía trước mặt của Altonia đấy.

Meyzuru: “Nhưng trong bóng tối thế này, dù chúng ta có xác định được vị trí tương đối của nó rồi thì vẫn khó lòng một chiêu chính xác giết chết được. Nếu nó mà tránh được, cả bầy sói chắc chắn sẽ lập tức lao lên.”

Minh Thiện: “Đúng là vậy thật...”

Tuyết Nhi: “Em có thể làm được, chỉ cần giúp em thấy được con sói đầu đàn đó ở đâu thôi.”

Minh Thiện: “Tuyết Nhi... Được.”

Một cách dứt khoát, Minh Thiện truyền hồn lực của mình vào chiếc đuốc trên tay rồi ném về phía của con sói đầu đàn. Chiếc đuốc lao đi trong bóng tối một lúc, sau đó liền bất ngờ rực sáng lên, làm cho con sói đầu đàn lộ diện ngay phía sau những hàng cây ở đằng xa.

Tuyết Nhi: “Thấy rồi. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Thiểm Quang Kích!”

Đưa lòng bàn tay hướng về phía con sói đầu đàn, Tuyết Nhi lập tức giải phóng ra một tia sáng màu xanh dương bắn thẳng tới. Xoẹt một cái thoáng trong chớp mắt, tia sáng ấy bắn xuyên qua con sói đầu đàn khiến nó chết ngay tại chỗ.

Tuyết Nhi: “Tuyệt, trúng rồi.”

Đám yêu thú sói xung quanh khi nhìn thấy thủ lĩnh của bọn chúng một phát nằm chết tươi thì sợ hãi, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy.

Hân Hân: “Muốn chạy sao?”

Bất ngờ xuất hiện trước mặt của của hai con sói, Hân Hân thẳng tay một kiếm liền kết liễu chúng. Nhìn đám còn lại đang bỏ chạy, Hân Hân định đuổi theo giết tận thì Minh Thiện cản lại.

Minh Thiện: “Đừng Hân Hân, chúng ta săn hồn thú chứ không phải tận diệt chúng. Đám sói này đi săn, hẳn ở nhà vẫn còn gia đình đợi chúng về nữa.”

Hân Hân khẽ gật đầu: “Mình biết rồi, Minh Thiện.”

Nhóm năm người Minh Thiện tiếp tục dừng chân tại đó để chờ xử lí cho xong cái xác của ba con sói rồi mới tiếp tục khởi hành. Gần bên cạnh có một dòng suối nhỏ chảy qua, Hân Hân im lặng đến đó dùng nước để rửa mặt rồi ngồi ngẩng mặt nhìn trăng mà tâm tư suy nghĩ.

Bước đến, Minh Thiện: “Hân Hân, cậu không sao chứ?”

Hân Hân: “Minh Thiện... Có lẽ mình vẫn chưa hoàn toàn quen được việc làm một người tốt.”

Minh Thiện im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Cậu đang nghĩ về chuyện lúc bầy sói lúc nãy sao?”

Hân Hân gật đầu: “Đúng vậy, nếu cậu không cản thì xém một chút nữa mình đã xuống tay giết hết bọn chúng rồi. Như cách mà mình đã từng làm với mục tiêu khi còn ở... nơi đó vậy, đầy máu lạnh.”

Minh Thiện: “Haizzz, mình nghĩ cậu đừng nên bận tâm nhưng chuyện quá khứ làm gì. Hân Hân, cậu đang thay đổi mà. Là con người thì vốn không thể khi bản thân muốn dạt điều gì thì chỉ cần ngay một lần có thể làm được liền đâu. Nhưng chỉ cần cậu thật sự muốn, sau này sẽ có một cậu làm được điều mình muốn thôi.”

Hân Hân: “Cảm ơn Minh Thiện, mình sẽ cố gắng.”

Mỉm cười, Minh Thiện: “Dĩ nhiên cậu phải cố gắng rồi, tất cả bọn mình đều đặt niềm tin vào cậu rồi mà.”

Bên ngoài, trăng đã lên cao tận đỉnh trời đêm nhưng bên phía dưới tán cây của cánh rừng rậm rạp tại Vạn Diệp Sâm Lâm này vẫn là một không gian đầy tối tăm và tĩnh mịch. Lâu lâu lại có những tiếng động lớn vang lên, những đóm sáng dữ dội xuất hiện từ các cuộc trạm chán giữa nhóm Minh Thiện với đám hồn thú tạo ra.

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh!”

Từ trên không trung lao xuống, Minh Thiện đồng thời từ giữa hai lòng bàn tay mà phóng ra nguyên một luồng hồn lực hình rồng giáng thẳng vào đầu của một con trăn lớn bên dưới. Con trăn khổng lồ dài trăm mét, thân to như cổ thụ ngã rầm xuống đất, cả một vùng lớn rung chuyển, cát bụi thổi lên mù mịt.

Minh Thiện: “Đi săn hồn thú nhưng hồn thú tự tìm đến tấn công chúng ta còn nhiều hơn, đã vậy hồn thú đến càng lúc càng mạnh. Nếu còn ở lại đây lâu thì sẽ có nguy cơ bị thương, xem ra chúng ta nên trở về thôi mọi người.”

Altonia: “Vậy để em xử lí nhanh xác của con trăn này ngay.”

Minh Thiện: “Không, bỏ nó đi Altonia. Nên sớm rời đi là tốt nhất.”

Meyzuru: “Đúng vậy đấy, con trăn lớn như vậy thì xử lí rất tốn thời gian. Đến đó thì lại sẽ có hồn thú khác mò đến, ta sẽ lại phải đối phó nữa.”

Gật đầu, Altonia: “Được rồi, vậy chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”

Tất cả đồng ý tới lúc nên ra khỏi cánh rừng này, cả nhóm năm người Minh Thiện liền theo đội hình di chuyển cũ, men thối lối đi ban đầu để trở về, tốc độ đi rất nhanh.

Long hồn: “Minh Thiện, phía sau lưng các ngươi có hồn thú truy đuổi.”

Minh Thiện: “Chậc, lại tìm đến. Long Hồn Ấn Kỹ, khai!”

Meyzuru: “Có hồn thú đuổi đến nữa sao?”

Cảm nhận các dòng chảy hồn lực, Minh Thiện rất nhanh đã xác định ra hồn thú đang truy đuổi phía sau. Ngay lập tức từ nguồn hồn lực của thứ mà Minh Thiện vừa cảm nhận ra được đó liền khiến chính bản thân cậu ta phải giật mình, vẻ mặt thay đổi nhanh chóng, đầy nét căng thẳng.

Thầm nghĩ, Minh Thiện: “Đó là cái thứ gì vậy chứ? Hồn lực thật dữ dội và hơn nữa kích thước của nó lại rất khổng lồ, đến mức mình không thể cảm thấy hết hình dạng. So với con trăn vừa rồi, thứ này phải hơn gấp mấy chục lần.”

Meyzuru: “Minh Thiện, cậu không sao chứ?”

Minh Thiện: “Mọi người, hồn thú đang đuổi theo sau chúng ta có vẻ là rất mạnh và còn rất nhanh nữa, nếu cứ thế này sớm nó sẽ đuổi kịp chúng ta thôi. Bây giờ các cậu cứ tiến về phía trước, để mình cầm chân nó lại rồi sẽ đuổi theo sau.”

Meyzuru: “Không được, như vậy thì nguy hiểm lắm.”

Altonia: “Đúng vậy, việc đó phải để em làm thay chủ nhân mới đúng.”

Minh Thiện: “Không có sao đâu, mọi người yên tâm. Mình chỉ cản chân nó một chút rồi sẽ tiếp tục đuổi theo sau ngay mà.”

Altonia: “Nhưng...”

Hân Hân: “Mọi người cứ nghe theo Minh Thiện đi, cậu ấy hứa chắc chắn sẽ đuổi theo chúng ta ngay sau cản bước con hồn thú đó mà. Minh Thiện không phải một người yếu đến mức bản thân biết Ma Ảnh và Bứt Tốc mà lại không thể an toàn chạy khỏi một con hồn thú đâu.”

Tuyết Nhi: “Nếu trong mười phút anh không đuổi tới, em sẽ quay lại tìm anh đấy.”

Mỉm cười chắc chắn, Minh Thiện: “Dĩ nhiên là không lâu tới mức đó rồi.”

Tất cả nghe theo lời Minh Thiện tiếp tục di chuyển về trước để rời khỏi cánh rừng, còn Minh Thiện tạm dừng lại để cản chân của con hồn thú nguy hiểm đang đuổi đến phía sau. Lúc này khi nhìn về phía xa sau những hàng cây rậm rạp của buổi đêm tối, Minh Thiện hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ một bóng đen khổng lồ đang chạy tới mình, mặt đất thì mỗi lúc một rung chuyển mạnh lên một cách rõ rệt.

Minh Thiện: “Tuy không thể xác định được cái thứ to lớn đó là con gì nhưng mình linh cảm bản thân sẽ chẳng có chút cơ hội nào nếu đối đầu với nó ngay lúc này.”

Long hồn: “Lảm nhảm đủ rồi đấy, biết đánh không lại thì mau hành động nhanh lên coi!”

Minh Thiện: “Biết rồi, làm ngay đây. Long Hồn Ấn Kỹ - Thể Tối Thượng!”

Khai triển hình dáng tối thượng của ấn kỹ, từ màu tóc đến cặp mắt của Minh Thiện đều biến sang màu xanh lục quang, đồng thời bản thân cũng tỏa ra luồng khí tức vô cùng dồi dào và mãnh liệt.

Minh Thiện: “Để xem sức mạnh của Ấn Kỹ Long Hồn sau khi hoàn tất việc dung hòa hồn lực của Lục Bích Nguyệt Tiên để tiến hóa thì sẽ thế nào đây. Long hồn, đến đây !”

Phóng thích hồn lực, từ trong cơ thể Minh Thiện liền có một luồng sáng màu lục to lớn lao vụt ra, bay uốn lượn uyển chuyển rồi bao quanh chủ thể. Luồng sáng đó chính là thể long hồn với hiện thân là hình dáng tiến hóa của Lục Bích Nguyệt Tiên - một con thanh long đầu rồng, thân rồng, đuôi rồng, vảy rồng nhưng chân bốn chân dài như chân hươu, chiếc sừng tán rộng, thân nhiều đốm sáng màu lục huyền ảo.

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh. Hợp nhất Long hồn Lục Bích Nguyệt Tiên thể, song long thần kích!”

Long hồn bay uốn lượn về phía trước, Minh Thiện đồng thời phát động Quang Long Hồn Khởi Sinh tạo ra thêm một con rồng nữa lao đi theo đường thẳng. Cả hai con rồng quấn lấy nhau, phá tung rừng cây mà lao thẳng về phía của con hồn thú to lớn đang đuổi tới ở phía xa. Ngay lập tức của vụ va trạm xảy ra, tạo nên một vụ nổ kinh thiên động địa sáng rực giữa chốn rừng bạt ngàn, phá tan hoàn toàn sự yên lặng của trời đêm.

Đang di chuyển ở phía trước nghe được vụ nổ, Tuyết Nhi liền vội nhìn về sau: “Minh Thiện...”

Bất ngờ lướt tới bắt kịp đội hình, Minh Thiện: “Mình đã nói là sẽ chưa mất tới mười phút rồi mà.”

Meyzuru: “Thật may khi cậu vẫn bình an, Minh Thiện.”

Hân Hân: “Con hồn thú đó, nó sao rồi?”

Minh Thiện: “Tạm thời mình đã làm nó bị thương, có vẻ nếu nó tiếp tục truy đuổi thì cũng phải chậm hơn chúng ta rất nhiều.”

Altonia: “Một kích của chủ nhân gây ra vụ nổ lớn như vậy mà lại chỉ khiến nó bị thương sao?”

Gật đầu, Minh Thiện: “Khó tin nhưng đúng là vậy. Không ngờ ẩn bên trong Vạn Diệp Sâm Lâm này lại có một hồn thú mạnh đến ở đẳng cấp này, đúng là một nơi nguy hiểm mà.”

Nhóm của Minh Thiện sau đó an toàn ra khỏi cánh rừng rậm rạp rồi rời khỏi Vạn Diệp Sâm Lâm, trời lúc này cũng đã bắt đầu nhá nhem sáng. Cả năm liền tức tốc ngồi xe ngựa, trở về Đông Thánh Viện. Trên xe vì mệt mỏi, cả năm tựa vào nhau mà ngủ cho tới khi xe về đến nơi. Từng người lần lượt bước xuống xe, ai nấy cũng đều dụi mắt, miệng ngáp ngắn ngáp dài đầy mệt mỏi.

Hân Hân: “Cuối cùng cũng về tới rồi...”

Meyzuru: “Giờ mới cảm thấy thật là mệt... A...”

Tuyết Nhi: “Đúng vậy.”

Altonia mắt còn mở không lên, cứ cắm đầu đi về phía trước: “Đi ngủ, em phải mau trở về phòng để ngủ đây.”

Minh Thiện lẩm bẩm: “Mình phải tận dụng thời gian từ đây đến lúc trận chung kết của mình diễn ra để ngủ một lúc mới được.”

Bước vào trong học viện, tưởng rằng cả năm người nhóm Minh Thiện thay vì trở về phòng ký túc xá của mình thì tất cả lại cùng kéo nhau đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ khảo cổ học để mà nghỉ ngơi. Meyzuru, Hân Hân, Tuyết Nhi và Altonia, tất cả đều nằm gục dài lên bài.

Minh Thiện: “Tại sao mọi người đều chọn ngủ ở đây vậy chứ?”

Còn đang mơ ngủ, Tuyết Nhi lên tiếng trả lời: “Tại ở đây gần hơn... ký... túc... xá... mà... ... ...”

Tuyết Nhi hoàn toàn rơi vào giấc ngủ, những người kia cũng vậy. Minh Thiện nhìn vậy chỉ lắc đầu thở dài, sau đó ngồi xuống vừa nhắm mắt nghỉ ngơi lại vừa đồng thời tập trung vận khí trong cơ thể. Rất nhanh thời gian đã trôi qua hai giờ đồng hồ, cũng đến lúc để trận chung kết sắp sửa được diễn ra. Nhưng trước hết, chính là trận đấu tranh hạng ba.

Lúc này tại nơi tổ chức trận đấu, người người đến xem nhanh chóng lấp dần các khoảng trống ở trên khán đài ngay sau khi cánh cửa Đông Thánh Viện mở ra. Còn chưa được năm phút, trên khán đài đã gần như không còn chỗ ngồi nào. Và lần này đúng với hình ảnh của một trận chung kết, đại diện của các thế lực lớn đến xem hầu như đều là những nhân vật đứng đầu, có cả tông chủ của Đạo Tông – Bạch Mãng cường giả.

Vừa bước chân vào Đông Thánh Viện, từ xa hoàn toàn có thể cảm thấy khí thế ngút trời tỏa ra từ Bạch Mãng. Y với vẻ ngoài cường tráng và trẻ trung của một thiếu niên với mái tóc dài màu bạc sáng nhìn như chỉ trong độ tuổi hai mươi, thật khó để người khác nghĩ rằng Bạch Mãng đã là một lão già hơn trăm tuổi có sức mạnh khiến quá trình lão hóa dừng lại. Bạch Lão mặc trên người là một bộ hắc y, thứ được xẻo ra từ da của một loạt những linh thú cấp cao. Chiếc quần màu trắng, đó là vảy của linh thú Bạch Xà huyền thoại. Chỉ nhiêu đó nhìn từ bên ngoài, đủ để thấy Bạch Mãng có thực lực chẳng hề tầm thường.

Đi theo sau Bạch Mãng, còn có các cường giả khác của Đạo Tông, tỏ rõ uy thế hơn người của tông môn võ giả đứng đầu đế quốc Thánh Thành.

Gia chủ Khải Huyền gia, Kinh Viêm: “Không ngờ lão Bạch Mãng năm nay lại đến sớm như vậy, những lần trước thường thì tới trận chung kết mới chịu đưa mặt ra cơ mà.”

Gia chủ Uyên Linh gia, Hàn Ngọc: “Chắc là lão rắn độc đó đã nghe tới Đế Vương Ma Thần nhãn sẽ xuất hiện trong trận đấu tranh hạng ba nên phải đến sớm xem qua chứ gì. Dù là Đế Tinh Vương cường giả mạnh nhất đế quốc hiện tại, e là lão ta cũng chưa chắc đã có cơ hội nhìn thấy bảo vật thiên cổ đó lần nào.”

Gia chủ Thiên Vân gia, Thiên Vân Nghi: “Bạch Mãng đã là Đế Tinh Vương cường giả mạnh nhất đế quốc sao? Danh hiệu này của hắn là lần đầu Thiên Vân Nghi ta nghe qua đó.”

Thình lình xuất hiện rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh để cho mình, Bạch Mãng: “Thiên Vân Nghi nói đúng, ta đây cũng là lần đầu nghe được mình có danh hiệu đó đấy. Nói đến mạnh nhất đế quốc, ta còn thấy mình chẳng thể nào bì được cái tên họ Yên đó cả đâu.”

Kinh Viêm: “Đừng khiêm tốn vậy, lão Bạch Mãng. Dù sao cái tên đó cũng đã mất tích mười mấy năm trong Thánh Hồn Đại Sâm Lâm rồi, Yên gia bảo hắn đang tu luyện thì ta lại thấy không phải. Nếu rõ ràng hắn đã không còn trên chốn nhân thế này, Bạch Mãng ngươi chẳng phải đã là mạnh nhất trong Thập Đại Cường Giả bọn ta rồi hay sao?”

Thiên Vân Nghi sát khí trừng trừng nhìn Kinh Viêm: “Lão già thối, ngươi nói ai chết hả?”

Kinh Viêm: “Nào, nào. Ta chỉ giả sử như vậy thôi. Bây giờ thật sự lão quái vật đó đã không xuất hiện gần chục năm, Yên gia thống nhất cũng là một tay Yên Đinh Vương làm gia chủ. Rõ ràng, người mạnh nhất chính là lão Bạch Mãng đây.”

Lắc đầu, Bạch Mãng: “Ta rất cảm ơn sự đề cao của ngươi, Kinh Viêm. Nhưng thế giới này rộng lớn, cường giả ẩn sĩ vô cùng nhiều. Dù không có lão quái vật họ Yên ấy, ta cũng chẳng dám xưng mình mạnh nhất đâu.”

Kinh Viêm: “Lão Bạch Mãng, ta đúng là khâm phục ngươi đấy. Thật là nhìn xa trông rộng.”

Lầm bầm, Thiên Vân Nghi: “Chậc, hai cái tên các ngươi cứ việc mà tâng bốc qua lại đi. Ai không biết Đạo Tông với Khải Huyền gia tộc đang âm thầm liên minh với nhau để trở thành thế lực mạnh nhất đế quốc chứ. Có điều, hoàng tộc Kim Linh không phải tự nhiên lại là gia tộc được nắm trong tay quyền lực điều hành đế quốc này đâu.”

Nhìn phía xa nơi cổng vào Đông Thánh Viện là một toán quân đông đúc, tiếng chân bước đi vang lên đều từng nhịp đầy khí thế. Với họa tiết nàng thiên sứ có cánh bằng vàng đang tung bay trên phần nền đỏ, ngọn cờ đế quốc Thánh Thành dần hiện ra phấp phới trên nóc đoàn xe ngựa trắng ánh bạc đi phía sau đầy rực rỡ và trang nghiêm. Đi được một đoạn, đoàn quân đứng dạt ra hai hàng để kỵ binh dẫn đầu đoàn xe ngựa tiến tiếp vào thêm một khoảng rồi dừng lại. Kỵ binh dàn hàng, bước xuống khỏi ngựa. Sau đó từ trên cỗ xe ngựa đầu tiên đi xuống, vị hoàng đế của Đế Quốc Thánh Thành trong bộ chiến giáp uy nghiêm xuất hiện. Sau đó từ trên các cỗ xe ngựa còn lại, lần lượt là các thành viên của hoàng tộc. Theo chân hoàng đế, kỵ binh với toàn là cường giả ở bậc Tinh Đế theo sau hộ tống, trông uy quyền bội phần. Toàn bộ mọi người có mặt đều đứng dậy, cúi đầu cung kính mời hoàng đế chỗ ngồi cao quý nhất đã được chuẩn bị trước.

Vừa khoác chiếc áo choàng bước ra khán đài, Minh Thiện: “Hoàng đế? Không ngờ ngài ấy lại đích thân đến đây.”

Bất ngờ chạy đến vỗ vai Minh Thiện. Y Viễn: “Xem ra là hoàng đế muốn xem qua thực lực của con rễ tương lai đấy. Minh Thiện, sau này nhớ đối xử tốt với Ngọc Ni nhà mình nhé.”

Trong lòng mang chút ngại ngùng nhưng vẻ mặt vẫn bình thường, Minh Thiện: “Cậu nói chuyện vớ vẫn gì vậy? Mình chẳng hiểu gì hết cả.”

Y Viễn mỉm cười: “Hể... Thiệt vậy không đó?”

Minh Thiện: “Thế còn cậu? Mình nhìn qua cũng thấy cha cậu đang đi cùng đoàn kỵ binh kia kìa, đừng nói là ông ấy đến đây đích thân gã cậu cho Nhất Thắng để trả ơn đấy nhé.”

Đỏ mặt, Y Viễn liền quay mặt nhìn sang hướng khác: “Nói tầm bậy... Sao mà nhanh dữ vậy được chứ... Kì cục.”

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Ha... Ai ngờ lại bị mình nói trúng tim đen luôn. Y Viễn, cậu còn non và xanh lắm.”

Shiroimi: “Vậy là để trả ơn, cậu phải gã cho người ta à?”

Không biết có mặt ở đó từ lúc nào, Shiroimi bỗng lên tiếng làm cho Minh Thiện và Y Viễn đều giật mình bất ngờ.

Y Viễn: “Shiroimi,... Cậu ở đây từ lúc nào thế?”

Shiroimi: “Mình đã ở đây lâu rồi, trước cả lúc các cậu tới.”

Y Viễn: “Thật là, cho tới bây giờ mình cũng chẳng thể nhận ra được sự hiện diện nào về cậu nếu cậu không chịu lên tiếng.”

Shiroimi: “Không phải mình cậu, hầu như ai mình biết cũng vậy cả... À, trừ một người...”

Nói đến đây, Shiroimi cúi mặt xuống, giọng dần nhỏ lại như ngại ngùng không muốn nói tiếp nữa. Đúng lúc này, Arashi và các thành viên của Hội học sinh theo sau đi đến.

Arashi: “Không biết Shiroimi ở đâu rồi?”

Shiroimi đứng bên cạnh khẽ lên tiếng: “Hội trưởng, ở đây.”

Giống hệt với phản ứng của Minh Thiện và Y Viễn lúc nãy, Arashi cũng giật mình bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy được lại vẻ bình tĩnh điềm đạm vốn có của mình trước mặt của Shiroimi.

Y Viễn: “Arashi, anh sở hữu bảo nhãn được cho là nhìn thấu vạn vật mà lại không nhận ra được sự hiện diện của Shiroimi luôn sao? Thật là làm người ta thất vọng quá đấy.”

Arashi: “Nhìn thấu vạn vật chỉ là lúc Đế Vương Ma Thần Nhãn đã hoàn thiện hoàn toàn, bây giờ vẫn chưa đâu. Với lại Đế Vương Ma Thần Nhãn này mà hoàn thiện rồi, trận đấu với Nhất Thắng hôm nay ắt sẽ trở nên vô vị lắm Mà, trận đấu này chắc cũng vậy thôi.”

Y Viễn: “Hể... Vô vị sao? Hội trưởng tự tin quá vào bản thân nhỉ?”

Arashi: “Dĩ nhiên. So với hôm qua, thực lực của Arashi này đã mạnh hơn nhiều.”

Nói xong, Arashi đưa tay ra hiệu chào mọi người rồi nhanh chóng tiến ra khán đài sau phía sân đấu để chuẩn bị, với dáng vẻ vô cùng tự tin. Trên khán đài ở phía đối diện, Nhất Thắng cũng chậm rãi xuất hiện với cả tá túi đồ vác trên vai.

Minh Thiện: “Đế Vương Ma Thần Nhãn của hội trưởng Arashi vậy mà vẫn chưa hoàn thiện sao?”

Đi đến, Ngọc Ni: “Đế Vương Ma Thần Nhãn chính là vật được xem như thứ đứng đầu trong thiên địa chí bảo, vạn năm may ra mới có được một người mang cơ hội sở hữu nó. Mà đã là một bảo vật quý báu như vậy, sức mạnh của nó dĩ nhiên phải là ở cấp bậc có thể đảo nghịch thiên địa, phá vỡ thời không, vượt qua cả lý lẽ tự nhiên. Chỉ với bấy nhiêu đó sức mạnh thể hiện vào ngày hôm qua, em chắc chắn Arashi anh ta vẫn chưa có thể sử dụng được hoàn toàn năng lực của Đế Vương Ma Thần Nhãn kia đâu.”

Minh Thiên: “Đảo nghịch thiên địa, phá vỡ thời không, vượt qua cả lý lẽ tự nhiên... Thật nếu vậy thì con mắt đó quả là quá khủng khiếp rồi. Như vậy còn có nghĩa...”

Qua tâm trí Minh Thiện, Long hồn: “Sớm muốn tên nhóc đó cũng trở thành mục tiêu nhắm đến của kẻ xấu, bao gồm trong đó có cả phe Phản Loạn.”

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Phe Phản Loạn, bọn chúng chính là thứ phiền toái và nguy hiểm nhất lúc này. Không biết với sự tồn tại của Đế Vương Ma Thần Nhãn, chúng định sẽ làm gì nữa đây.”

Minh Thiện trầm tư suy nghĩ, quá mãi tập trung nên vô tình quên mất Ngọc Ni đang đứng ở bên cạnh mình. Ngọc Ni một lúc không thấy Minh Thiện nói gì, liền đưa đầu nhìn sang rồi lên tiếng gọi đối phương.

Ngọc Ni: “Minh Thiện, anh đang suy nghĩ về trận đấu sao? Vậy anh nghĩ ai trong hai người đó sẽ chiến thắng ?”

Nhìn qua Nhất Thắng đang loay hoay với đống đồ của cậu ta, Minh Thiện lắc đầu chẳng biết phải đưa ra câu trả lời thế nào.

Ngọc Ni: “Em thì thấy trận này Arashi nắm phần thắng cao hơn.”

Minh Thiện: “Đế Vương Ma Thần Nhãn của Arashi tuy rất cường đại nhưng trận đấu trước sức mạnh của nó đã để lộ ra quá nhiều. Với khả năng tiên liệu của Nhất Thắng thì sau khi chứng kiến sức mạnh ấy, chắc chắn cậu ta hôm nay có đôi phần có biện pháp đối phó. Hơn nữa Nhất Thắng đã chừa sức từ trận đấu với mình ngày hôm qua, trong khi Arashi lại dốc toàn lực và thêm cả thương tích trong trận đấu với Ngọc Khiết. Cho nên chênh lệch sức mạnh vốn có ở cả hai bây giờ không còn là vấn đề, thắng thua vì thế cũng khó đoán trước.”

Ngọc Ni chăm chú quan sát Minh Thiện: “Quao... Minh Thiện đúng là có cái nhìn tinh tế thật đó.”

Quay trở lại phía khán đài trung tâm, nơi của những thế lực lớn nhất tại Đế Quốc Thánh Thành đang ngồi cùng với nhau tại một chỗ. Cao nhất chính là Hoàng Đế, ngay bên cạnh là viện trưởng Đông Thánh học viện Trần Khả, cả hai đang cùng nói chuyện.

Hoàng Đế, Kim Linh Hàng Long – xưng hiệu Hàng Long Thánh Đế: “Trần Khả, giải đấu mùa Xuân tại học viện của ngươi lần này quả là thu hút được đông đảo mọi người đến xem đấy nhỉ?”

Trần Khả: “Ha ha ha, thật ra đây cũng đều là do may mắn. Tất cả nhờ vào học viên năm nay của Đông Thánh Viện, thật sự là có quá nhiều thiên tài xuất hiện, đến mức Trần Khả thần đây cũng bất ngờ.”

Hàng Long Thánh Đế: “Đông Thánh Viện có nhiều thiên tài xuất thân như thế, hẳn cũng là điều tốt cho Thánh Thành Đế Quốc chúng ta sau này. Trần Khả, chức viện trưởng trong tay ngươi đúng là không uổng phí.”

Trần Khả: “Ngài quá khen, thần chỉ là cố làm trọn bổn phận quản lí học viện của mình chứ cũng chẳng giúp ích được gì cho các học viện. Với lại, còn sẽ thật mất mặt khi sau chuyện của Nặc Ninh Hạ diễn ra trước đây nay lại có thêm Lôi Thánh Hỷ nữa.”

Vỗ vai Trần Khả, Hàng Long Thánh Đế: “Hành động tấn công với ý định giết người của Lôi Thánh Hỷ là sai trái, vướng vào tà đạo. Bản thân tên nhóc đó còn bỏ trốn khỏi học viện, không chịu quản giáo để rồi bị truy nã. Tất cả cũng do Lôi Thánh Hỷ tự quyết định, tự làm. Bản tính con người do trời sinh, đời người do tự người quyết,... Trần Khả ngươi không có gì phải mất mặt.”

Trần Khả: “Thần biết là vậy nhưng thân được gọi là lão sư, dù không đích thân dạy dỗ nhưng học viên đi sai vào tà đạo thì vẫn là phải có một phần trách nhiệm gánh lấy.”

Hàng Long Thánh Đế thở dài: “Haizzz, ta chịu thua ngươi đấy. Ai chẳng biết Hỏa Ma Hoàng nhà ngươi là người trẻ tuổi mà lúc nào lập trường cũng vững như tường thành, đến mức phải gọi là trâu lì. Ta đến xem thi đấu, chả rãnh đôi co với ngươi nữa.”

Trần Khả mỉm cười: “Cảm ơn ngài đã hiểu cho.”

Hàng Long Thánh Đế nhìn Trần Khả lắc đầu xua tay với vẻ mặt bất lực kiểu chả thèm mà nói nữa. Lúc này thấy cuộc nói chuyện giữa Hoàng Đế với viện trưởng Trần Khả đã xong, vị viên tướng đứng bên cạnh liền cúi xuống thì thầm vào tai của Hàng Long vài điều cơ mật.

Khẽ quan sát Hoàng Đế, Kinh Viêm suy nghĩ: “Hiếm khi tham dự mà xuất hiện với quân đội hùng hậu như thế, Hàng Long muốn thị uy sức mạnh của hoàng tộc Kim Linh sao?”

Bên cạnh, Bạch Mãng như đọc thấu Kinh Viêm nên thầm lên tiếng nói nhỏ: “Việc có nội chiến diễn ra đang khiến các thế lực bên ngoài nhắm vào Đế Quốc chúng ta mà cử nội gián xâm nhập vào điều tra. Có vẻ để chứng minh Thánh Hồn Đế Quốc tuy có biến nhưng sức mạnh quân sự vẫn dư sức để đánh với bất kì kẻ nào dám tiến hành xâm lược nơi này. Hàng Long làm hoàng đế, tầm nhìn vốn cũng phải vượt xa hơn người thường. Mà, Đạo Tông ta dù sao cũng chẳng hứng thú xen vào chính trường của Đế Quốc Thánh Hồn này làm gì, hưng thịnh hay suy tàn cũng do các gia tộc các ngươi tự quyết.”

Kinh Viêm: “Đạo Tông các vị đúng là chẳng thay đổi, trước nay vẫn cứ đứng ở thế trung lập. Mà như vậy cũng chẳng phải điều xấu, cũng chẳng phải tốt.”

Bạch Mãng: “Trong thế giới này, kẻ nào phạm vào Đạo Tông thì mới là kẻ thù của Đạo Tông. Vậy thôi.”

Lời nói đó của Bạch Mãng cũng chính là quy tắc xưa nay của Đạo Tông. Tuy được xem là một thế lực lớn của Thánh Hồn Đế Quốc nhưng sự tồn vong hưng thịnh hay bất kì chuyện gì của chính quốc, Đạo Tông mặc nhiên không bao giờ can dự, tách biệt độc lập gần như hoàn toàn.

Thời gian dần trôi qua, bây giờ cũng đã đến lúc trận đấu tranh hạng ba diễn ra. Từ hai phía của khán đài, Arashi và Nhất Thắng từ từ tiến ra sân đấu. Tuy chẳng phải là trận trung kết tìm ra người mạnh nhất giải đấu, nhưng phía khán giả cũng đã hò hét vô cùng phấn khích.

Diệp Na: “Này, các cậu nghĩ là ai sẽ thắng trận đấu này.”

Ngọc Khiết: “A, là...”

Lập tức đưa tay ra hiệu Ngọc Khiết dừng nói, Diệp Na: “Không cần nói cũng biết cậu sẽ bảo là Nhất Thắng sẽ thắng trận này, cậu cái gì cũng là Nhất Thắng hết. Cho nên, khỏi cần cậu lên tiếng luôn.”

Ngọc Khiết: “Nhưng mà...”

Diệp Na: “Nào, tiếp theo đến ai đây ta?... Ngọc Ly, cậu mau nói lên cảm nghĩ của bản thân rằng ai sẽ chiến thắng đi.”

Ngọc Ly lắc đầu: “Đây là một trận đấu, mình chẳng thể đoán trước điều gì cho đến khi có kết quả được.”

Diệp Na im lặng, đưa vẻ mặt vô cảm nhìn Ngọc Ly một lúc rồi lên tiếng: “Người ta đã bảo cậu đoán, cậu còn muốn biết trước. Vô vị, mình đi hỏi người khác đây. Nào nào, lớp trưởng Minh Anh của chúng ta ơi.”

Minh Anh: “Đế Vương Ma Thần Nhãn của hội trưởng Arashi quả rất là lợi hại, nhưng Nhất Thắng cũng không hề tầm thường. Bảo mình đoán ai thắng được ai, mình cũng bất lực.”

Giang Trần lên tiếng: “Xì, dĩ nhiên là hội trưởng Arashi thắng rồi. Dưới áp lực mà con mắt Đế Vương Ma Thần Nhãn tạo ra, Nhất Thắng làm sao mà đứng nổi để mà còn đánh chứ.

Phong Tần: “Ha ha ha. Trừ khi Nhất Thắng có trong tay thanh kiếm của Ngọc Khiết hôm qua có thể kháng lại áp lực từ con mắt kia đấy...”

Bỗng cầm Thiên Sứ Linh đưa lên, Ngọc Khiết: “Không, Nhất Thắng đâu có mang theo Thiên Sứ Linh. Anh ấy bảo bản thân không đủ hồn lực để dùng nó.”

Lắc đầu, Phong Tần: “Haizzz... Thế thì cậu ta thắng kiểu gì được đây. Chỉ cần Arashi anh ta một phát bật Đế Vương Ma Thần Nhãn tạo áp lực giáng xuống, Nhất Thắng chẳng phải là thua luôn rồi sao?”

Bước đến, Minh Thiện: “Mình lại nghĩ, Nhất Thắng đâu phải một kẻ ngốc mà không có chút chuẩn bị trước cho mình đâu. Dáng vẻ tự tin ấy của cậu ta, vốn đã nói rõ lên hết rồi kìa.”

Trên sân đấu, Arashi và Nhất Thắng đều đã đến đúng vị trí đứng của mình. Trọng tài trận đấu lần này sẽ do Kaido Shin đảm nhận, ngoài ra còn có bốn trọng tài phụ đứng bên ngoài góc sân đấu để lập tức hỗ trợ khi cần thiết.

Shin: “Hai đứa đã sẵn sàng hết chưa? Nếu rồi, ngay khi ta bước ra khỏi sân đấu và giơ tay ra hiệu, trận đấu sẽ bắt đầu.”

Arashi và Nhất Thắng gật đầu, Shin liền vụt một cái dịch chuyển ra khỏi sân đấu rồi đồng thời vung tay ra hiệu trận đấu bắt đầu. Lập tức tại bốn phương bao vây sân đấu, các lớp lá chắn bảo vệ trong suốt bằng năng lượng hồn lực cũng được tạo nên. Tuy vậy, kể cả Arashi hay là Nhất Thắng vẫn chưa có ai có dấu hiệu sẽ lao lên tấn công trước cả.

Arashi: “Tôi rất nể phục tài đoán trước tương lai của cậu đấy Nhất Thắng. Đúng là chúng ta thật sẽ phải đấu với nhau một trận.”

Nhất Thắng: “Đó không phải đoán, mà là điều nhất định sẽ diễn ra.”

Arashi: “Nói vậy, cậu có lẽ đã nhận ra con mắt trái này của tôi từ lâu rồi nhỉ?”

Nhất Thắng: “Với tôi, anh cũng vậy mà đúng không?”

Arashi: “Ha... Cậu đúng là có cái gì đó giống với tôi... Nhưng tôi lại không ưa cậu chút nào.”

Nhất Thắng: “Tôi cũng đã từng nói với anh rồi, tôi cũng vậy.”

Nói chuyện qua lại trông có vẻ rất bình thường nhưng cả Arashi và Nhất Thắng đều tỏa ra hai luồng khí tức mạnh mẽ đối đầu với nhau. Đến cả trên khán đài, ai ai cũng có thể cảm nhận được thứ áp lực vô cùng dữ dội này.

Minh Thiện: “Chưa đánh nhau mà đã tạo ra được sự căng thẳng đến thế này rồi sao?”

Ngọc Ly: “Cảm giác nếu bản thân là người đang đứng giữa hai người họ lúc này, chắc chắn sẽ bị luồng khí tức ép ngạt đến chết.”

Diệp Na: “Nhưng mọi chuyện sẽ lập tức kết thúc khi hội trưởng Arashi sử dụng đến Đế Vương Ma Thần Nhãn của mình, Nhất Thắng cậu ta thật chẳng thể đối đầu lại.”

Mỉm cười, Ngọc Khiết: “Làm gì mà có chuyện đó chứ.”

Trên sân đấu, cả hai không nói chuyện nữa mà im lặng nhìn nhau, chờ đợi thời điểm để bắt đầu tấn công. Ngay trong khoảnh khắc sau đó, Arashi bất ngờ sử dụng luôn Đế Vương Ma Thần Nhãn của mình, phát động Trấn Áp Đế Vực. Lập tức cả sân đấu đều bị bao quanh bởi một luồng năng lượng đỏ rực, mặt sân thì bị rạn nứt bởi thứ áp lực khủng khiếp đè lên, không khí liền bị đẩy mạnh thổi cát bụi bay toả ra xung quanh.

Phong Tần: “Khụ khụ... Vậy là xong luôn rồi, có hơi bị nhanh quá đấy.”

Đại Hưng: “Chưa đâu, xem kìa!”

Khi cát bụi đã thổi qua, trên khán đài có thể nhìn rõ được tình hình sân đấu. Lúc này dưới áp lực khủng khiếp từ con mắt trái Đế Vương Ma Thần Nhãn của Arashi tạo ra, Nhất Thắng vẫn hiên ngang đứng vững trông như chẳng có chút ảnh hưởng gì.

Khán đài, Hàn Ngọc: “Đùa sao, tên nhóc đó vậy mà kháng lại áp lực của Đế Vương Ma Thần Nhãn.”

Kinh Viêm: “Tuy đã biết Nhất Thắng của Yên gia không phải phế vật như đồn đại, nhưng đến cái mức này thì có hơi bất ngờ. Rốt cuộc hắn đã làm thế nào, dưới áp lực đó mà lại...”

Bạch Mãng nhíu mày, mắt tập trung quan sát một lúc rồi lên tiếng: “Ra là Lôi nguyên tố của tên nhóc đó quỷ dị, Lôi Từ.”

Kinh Viêm: “Lôi Từ? Đừng nói là thứ lôi nguyên tố có khả năng phá vỡ quy luật thời không trong truyền thuyết đó sao?”

Bạch Mãng gật đầu: “Chính là nó. Bao quanh tên nhóc Nhất Thắng đó là một lượng hồn lực Lôi Từ, tạo nên một vùng giống như lĩnh vực, đủ mạnh mẽ chống lại áp lực của Đế Vương Ma Thần Nhãn. Haizzz, đáng tiếc là ta thấy tên nhóc này có quá ít hồn lực lại có vẻ là chẳng thể mở rộng nguồn hồn lực trong cơ thể, không thì việc có Lôi Từ cũng đủ sánh ngang với sự tồn tại của tiên nhân hay thậm chí là Huyền Linh Chi Thể rồi. Thế giới này đôi khi vốn công bằng, sức mạnh nghịch thiên như vậy sinh ra đã nắm được thì muốn phát huy sẽ là chuyên khó hơn lên trời.”

Thiên Vân Nghi: “Chống được áp lực của Đế Vương Ma Thần nhãn như vậy coi như cũng đủ rồi.”

Hàn Ngọc: “Đúng vậy, tuổi trẻ tranh đấu phải cọ xát nảy lửa mới hấp dẫn. Sử dụng sức mạnh áp đảo tuyệt đối, thắng sẽ rất vô vị.”

Nhìn thấy Nhất Thắng không bị ảnh hưởng bởi Trấn Áp Đế Vực tạo ra, Arashi không những không ngạc nhiên mà còn vẫn rất bình tĩnh với vẻ mặt chẳng chút thay đổi.

Nhất Thắng: “Xem ra con mắt của anh cũng nhìn thấy được các dòng chảy hồn lực nhỉ?”

Arashi: “Đúng vậy. Ha... Lôi Từ sao? Cũng không tệ. Nhưng tôi vẫn sẽ thắng cậu, bằng cách khác.”

Nhất Thắng: “Còn tôi thì khác.”

Nhất Thắng đưa tay trái ra, từ trong nhẫn trữ vật liền bay ra một luồng sáng với tốc độ rất nhanh. Luồng sáng ấy đi một vòng quanh sân đấu và tốc độ dần chậm lại, nhìn rõ thì đó chính là một thanh đại kiếm màu lam với thiết kế bên ngoài kì lạ. Thanh đại kiếm bay đến, Nhất Thắng liền bắt lấy nó cắm xuyên xuống mặt sân đấu, sấm sét tỏa ra dữ dội.

Nhất Thắng: “Tôi sẽ chỉ đấu với anh, theo đúng trình tự suy tính mà bản thân đã đặt ra.”

Cầm chiếc kéo trên tay, Arashi: “Được, tôi rất mong đợi.”

Dứt lời, cả hai liền cùng lúc lao về phía đối phương. Arashi đồng thời tạo ra một loạt quân lính bằng hồn lực lôi nguyên tố của mình, dâng lên một cách áp đảo số lượng hoàn toàn trước Nhất Thắng.

Nhất Thắng: “Ha, đấu số lượng thì tôi cũng không ngại đâu. Kim Vệ Tinh Cơ, lên!”

Từ phía sau Nhất Thắng bỗng bay tản ra, bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ mượn từ Kinh Long liền hướng hỏa lực xả đạn dữ dội vào đám quân lính của Arashi, tiêu diệt một lượng lớn.

Khán đài, Kinh Long: “Đừng có mà để Kim Vệ Tinh Cơ của ta sứt mảnh nào đấy, không thì liệu hồn.”

Cho đám lính còn lại tạm lùi về đứng sau hàng lính khiên, Arashi tiếp tục tạo ra từng tên lính khác. Từ từ một đại đội quân lính hùng hậu được tạo nên từ lôi nguyên tố dàn ra hết hơn phân nửa sân đấu.

Arashi: “Lôi Vệ Quân Đoàn, Vạn Quân Càn Quét!”

Ngay lập tức toàn bộ quân lính mà Arashi tạo ra dàn lại thành một nhóm dày đặc đỏ rực cả một vùng rồi cùng nhau tràn lên tấn công Nhất Thắng, Kim Vệ Tinh Cơ toàn lực công kích cũng không gây ảnh hưởng gì được bọn chúng.

Khán đài, Ngọc Khiết: “Chiến kỹ này, hình như trận đấu hôm qua Arashi anh ta không hề dùng đến.”

Kinh Long: “Có lẽ là chiến kỹ mới,”

Tuyết Dạ: “Một đêm mà Arashi đã tạo ra chiến kỹ mới, đúng là lợi hại. Nhìn ông bác, cứ như là sắp bị nuốt bởi cơn thủy triều đỏ đó vậy.”

Đám lính từ mọi phía tràn lên như sóng thần cuộn cuồn, giáo mác gươm đao sắc bén đầy đủ. Nhất Thắng đứng ở vị trí trung tâm bị bao vây không lối thoát hiểm, bỗng lại còn đưa tay ra hiệu cho Kim Vệ Tinh Cơ ngừng bắn.

Khán đài, Kinh Long: “Cái tên đó, bỏ cuộc sao?”

Ngọc Khiết: “Không đâu, nhiêu đó chẳng nào làm khó Nhất Thắng được đâu.”

Im lặng tập trung hồn lực đưa vào thanh đại kiếm, một tay Nhất Thắng lấy ra một mảnh giấy ngậm vào miệng rồi kết ấn. Dòng chữ trên mảnh giấy tỏa ra, hấp thụ hồn lực có ở xung quanh không khí đưa vào trong kiếm.

Nhất Thắng: “Một chiêu diệt hết... Bạo !”

Giương cao thanh đại kiếm trong tay, Nhất Thắng toàn lực cắm nó mạnh xuống đất. Ngay lập tức không chỉ có sấm sét lôi điện tỏa ra mà là cả thảy ngũ nguyên tố lôi, phong, thủy, hỏa, thổ đồng loạt tạo nên một luồng hồn lực mạnh mẽ, thổi tan toàn bộ vạn tên lính của Arashi vào hư không.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.