Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chung kết

Tiểu thuyết gốc · 10193 chữ

Quét sạch toàn bộ quân lính mà Arashi tạo ra chỉ với một đòn, Nhất Thắng lập tức rút thanh đại kiếm của mình lên khỏi mặt đất, trực diện phi nhanh tới đối phương. Arashi cũng liền vận hồn lực lôi nguyên tố bên tay phải, tay trái cầm chiếc kéo lao lên. Hai bên đánh nhau qua lại ác liệt, không ai nhường ai.

Trong khi đó trên khán đài, sau khi chứng kiến đòn cắm kiếm uy lực vừa rồi khiến cho nhiều người đến giờ vẫn chưa hết bất ngờ.

Phong Tần: “Chiêu thức vừa rồi nếu mình không hoa mắt thì có đến năm loại năng lượng nguyên tố ngũ hành phát ra. Chẳng lẽ Nhất Thắng ngoài Lôi nguyên tố ra thì hồn lực vẫn còn thuộc tính khác sao ?”

Minh Thiện lắc đầu: “Trước nay cũng chưa từng nghe cậu ta nói tới, nếu thật vậy...”

Lúc này, giọng Long hồn bỗng vang lên bên tai Minh Thiện: “Không phải có năm loại nguyên tố đâu, là do cách thi triển chiến kỹ cổ xưa mà tên nhóc đó đã dùng đấy. Dựa trên cổ ngữ viết ra có thể xây dựng thuật thức với năng lượng lấy từ tự nhiên, ngoài ra còn có thể quyết định luôn thuộc tính cho lượng hồn lực đó. Muốn làm được điều đó, hiểu biết về cổ ngữ và quy luật thế giới của tên nhóc này rõ ràng là không tầm thường. Không còn nghi ngờ gì nữa, trận đấu lần trước tên nhóc Nhất Thắng đó đã nhường ngươi.”

Minh Thiện liền suy nghĩ: “Dĩ nhiên là ta biết điều đó. Chỉ có lý do tại sao Nhất Thắng làm vậy thì ta lại thật chẳng cách nào có thể biết được.”

Trên sân đấu, Arashi với Nhất Thắng liên tục tấn công, tiếng vũ khí va chạm kêu vang lên liên hồi, ánh lửa vùn vụt chớp lóe lên đến hoa cả mắt. Khán đài dần như bị kéo vào trận đấu, khó mà rời mắt một chút.

Lúc này, Arashi phát huy năng lực từ Đế Vương Ma Thần nhãn, thấu thị được một khoảng tương lai nên dễ dàng bắt được trước hành động tiếp theo của Nhất Thắng mà có thể bất ngờ nghiêng người tránh lưỡi kiếm rồi sau đó di chuyển vô cùng nhanh sang một bên điểm mù của đối phương, hướng chiếc kéo của mình đâm thẳng tới một nhát. Nhưng nằm ngoài dự đoán của Arashi, từ xa một chiếc Kim Vệ Tinh Cơ rất nhanh đã lao tới cản lấy đòn tấn công.

Nhất Thắng: “Không tệ, hay lắm Kim Vệ Tinh Cơ.”

Ngay lập tức quay về phía của Arashi, Nhất Thắng đưa đại kiếm ra sau tụ lực làm ánh điện tỏa ra dữ dội, sau đó dứt khoát một kiếm chém tới. Arashi phản xạ nhanh nhạy nên kịp thời tránh ra, đường kiếm sượt qua cắt một đường xuống sân đấu bằng thạch khoáng đã tinh luyện nhiều lần một cách dễ dàng.

Arashi: “Thanh đại kiếm đó xem ra cũng không phải món vũ khí tầm thường. Kì lạ, giống với thanh kiếm Thiên Sứ Linh hôm qua, Đế Vương Ma Thần nhãn của mình cũng chẳng thế nhìn thấu được nó.”

Nhất Thắng: “Anh đang suy nghĩ gì vậy, Arashi ?”

Tụ hồn lực Lôi nguyên tố nơi lòng bàn tay tạo ra từ trường liên kết với thanh đại kiếm, Nhất Thắng toàn lực vung nó ném mạnh. Thanh đại kiếm bay lượn vòng lớn tích tụ uy lực, đưa lưỡi kiếm sắc bén lao về phía Arashi.

Arashi: “Thất bại hôm qua một phần cũng là bản thân chưa chuẩn bị kỹ khi đối đầu với đối thủ mạnh, nhưng hôm nay dù là cậu thì tôi cũng phải toàn lực sử dụng mọi thứ mà mình có !”

Chiếc kéo trong tay Arashi liền hóa đỏ rực như màu máu, sau đó lập tức biến hóa thành một thanh huyết đao khí tức cuồn cuộn. Trước lưỡi kiếm lao tới của Nhất Thắng, Arashi vào thế vung đao cản lại, va chạm tạo ra rung chấn năng lượng dữ dội, khiến cả lá chắn bao bọc sân đấu cũng có chút bị làm cho dao động.

Hàng Long Đế: “Thanh huyết đao đó chẳng phải là của ngươi sao, quân sư Ajukuji.”

Đứng phía sau Hàng Long, quân sư đại tài Ajukuji: “Arashi cũng đã trưởng thành, thần thấy cũng đến lúc cho thằng bé được cầm thanh đao đó của mình rồi.”

Hàng Long Đế: “Con trai của quân sư Ajukuji, phong thái cầm đao đó đúng là rất giống ngươi lúc trẻ.”

Rung chấn dừng lại, khí tức mù mịt dần tan đi. Nhất Thắng vừa thu lại thanh đại kiếm vào trong tay, Arashi từ đằng xa đã vụt một cái áp sát rồi giương cao thanh huyết đao chém xuống. Nhất Thắng đưa đại kiếm cản lại, Arashi liền khéo léo sử dụng động tác giả rồi một đao hất văng thanh đại kiếm của đối phương cắm một bên xuống đất.

Ngọc Khiết vô cùng bất ngờ phải đứng bật dậy: “Lại có người hất được kiếm khỏi tay Nhất Thắng sao ?”

Kiếm vừa rời khỏi tay Nhất Thắng, Arashi liền tiếp tục xoay đao rồi nhanh hướng đâm tới một nhát. Xém suýt chút đã bị đâm, Nhất Thắng kịp thời một bước nhảy bật lùi về sau tránh được. Nhưng chưa dừng lại, Arashi bí mật tạo ra hai tên lính bằng lôi điện rồi đột ngột cho chúng bất ngờ tấn công Nhất Thắng từ phía sau.

Nhất Thắng: “Kim Vệ Tinh Cơ, Kim Tinh Loạn Đao!”

Từ bốn phía, những chiếc Kim Vệ Tinh Cơ đưa phần cạnh sắc bén của mình ra rồi bay nhanh tới. Nhất Thắng cúi người xuống, để Kim Vệ Tinh Cơ từ phía trước lao xoẹt lao qua, cứ hai chiếc thì chém xuyên qua người một tên lính của Arashi. Trong nháy mắt, cả hai tên lính đều bị xử gọn trong khi còn chưa kịp làm gì mục tiêu của mình.

Trưng ngay vẻ mặt khó chịu, Kinh Long: “Chiêu thức của mình mà cái tên đó cứ thích là dùng như không vậy, chết tiệt!”

Hai tên lính tan biến thành những luồng lôi nguyên đỏ rực, Nhất Thắng không để lãng phí ít năng lượng này liền đưa tay tỏa Lôi từ để khống chế số hồn lực lôi nguyên đó lại rồi toàn lực một chưởng đánh tới, phóng ra những tia sét màu đỏ tấn công trả ngược về chủ nhân ban đầu của nó. Dĩ nhiên, Arashi chỉ một đao đã có thể phá tan đòn công kích đơn giản như vậy. Nhưng vì lý do nào đó, sắc mặt Arashi bỗng chuyển sang vẻ đầy tức giận.

Arashi: “Không ngờ, cậu lại dám lấy lôi điện của tôi tấn công tôi. Cảm giác sức mạnh của mình lại bị một kẻ khác chi phối, thật là khó chịu mà.”

Mỉm cười, Nhất Thắng: “Suy đoán của mình quả không sai, làm vậy đúng là có thể chọc tức lòng tự tôn tuyệt đối bên trong con người của Arashi.”

Lập tức, Arashi tụ lực vào thanh đao, lưỡi đao liền bị nhuộm đỏ bởi ánh sét. Một bước giẫm chân, khí tức tỏa ra liền đẩy Arashi lao thẳng tới phía của đối phương.

Nhất Thắng: “Tới rồi.”

Cẩn thận nhảy lùi về sau, Nhất Thắng lấy ra từ túi trữ vật loạt ám khí phóng đi, đồng thời hiệu lệnh cho toàn bộ Kim Vệ Tinh Cơ hướng hỏa lực đổ dồn về phía của Arashi.

Trước công kích dày đặc của ám khí và hỏa lực, Arashi phát động Đế Vương Ma Thần nhãn thấu thị trước một khắc ngắn ở tương lai. Nhưng với như vậy thôi cũng đủ thông tin để bản thân Arashi có thể phán đoán chính xác, dễ dàng tránh và đỡ lại toàn bộ những ám khí và hỏa lực đó, một mạch tới chỗ đối phương. Ngay khi đã áp sát được Nhất Thắng, Arashi cứ thế toàn lực vào đao mà chém một nhát thẳng xuống.

Nhất Thắng: “Mau, Kim Vệ Tinh Cơ !”

Vụt một cái hợp nhất lại, cả bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ tạo thành tấm lá chắn, kịp thời cản lại một đao của Arashi. Cú va chạm đầy uy lực, ánh sét tỏa ra không kém phần dữ dội, đánh nát cả một số chỗ trên mặt sân đấu.

Lúc này liền bắt lấy cơ hội để bất ngờ tấn công, Nhất Thắng vòng qua tấm lá chắn Kim Vệ Tinh Cơ, vươn tới áp sát đối phương. Nhưng với con mắt trái thần thông của mình, Arashi dễ dàng đoán ra mà lùi lại, hơn nữa còn giương cao thanh đao chuẩn bị chém trả một đòn về phía đối phương. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Nhất Thắng kịp lúc dừng bước rồi nghiêng người tránh sang một bên, đường đao của Arashi cứ vậy mà chém sượt qua với đường đao là những dòng điện vụt cắt lên sân đâu. Cảm giác của những gì xảy ra nhanh đến mức cứ như quy luật thời gian chỉ có hai người đó bắt kịp vậy.

Nhất Thắng: “Xém chết...”

Arashi: “Phản xạ tốt đấy, nhưng chưa hết đâu.”

Vừa dứt lời, Arashi tiếp tục với thanh huyết đao trong tay, tụ hồn lực lôi nguyên tố rồi một đòn cắm mạnh lưỡi đao xuống mặt đất. Tia điện tỏa ra xung quanh, ngay sau đó bốn tên hiệp sĩ lôi nguyên tố to lớn với phong thái nghiêm nghị được triệu hồi lên. Mỗi tên đều một kiếm một khiên, giáp sắt trang bị đầy đủ đến tận răng, bao vây Nhất Thắng từ tứ phía xung quanh.

Arashi: “Lôi Vệ Quân Đoàn, Tứ Tinh Hiệp Thần Vệ...”

Nhất Thắng: “Là chiến kỹ mới sao?”

Rút nhanh thanh kiếm trên tay ra, bốn hiệp sĩ kia liền với các cách vung chém riêng biệt cùng lúc ra đòn tấn công đối phương. Lại một lần nữa kịp thời bay tới, bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ chia nhau ra cản lấy từng đường kiếm của đám hiệp sĩ kia lại nhưng lập tức dễ dàng bị chém văng sang một bên. Nhưng chỉ nhiêu đó đã đủ thời gian, Nhất Thắng bắt lấy thời cơ vụt tốc lui ra sau, thoát khỏi tình thế bị bao vây.

Mặt nổi gân, nắm đấm siết chặt, Kinh Long: “Kim Vệ Tinh Cơ của ta...”

Liền bám sát theo đối phương, bốn tên hiệp sĩ với toàn lực vào lưỡi kiếm hướng ra sau, đưa khiên ra trước, di chuyển rất nhanh, nhất định một việc là phải hạ gục được mục tiêu của mình. Nhất Thắng lấy ra ám khí phóng đi nhưng chẳng có cái nào có tác dụng với đám hiệp sĩ kia cả, cứ thế chúng càng đến gần hơn.

Nhất Thắng: “Ha, không ổn rồi.”

Đưa tay vào túi trữ vật lấy ra mảnh giấy trên đã viết chú ngữ, Nhất Thắng thay vì ngậm nó ở miệng như những lần trước thì lần này lại dứt khoát cắn đầu ngón tay trỏ để máu chảy ra rồi vệt một đường lên mảnh giấy đó.

Minh Thiện: “Cậu ấy định làm cái gì vậy?”

Long hồn: “Vẫn là thi triển chiến kỹ dựa vào cổ ngữ thôi, có điều sẽ chẳng cần niệm, rút ngắn thời gian phát động.”

Đúng như long hồn nói, Nhất Thắng vừa để máu của mình dính trên mảnh giấy, chú ngữ được viết phía trên liền tách ra rồi tập hợp hồn lực tự nhiên có ở xung quanh thành một khối cầu, quá trình chuẩn bị chiến kỹ hoàn tất. Bốn tên hiệp sĩ vừa đến, cũng là lúc Nhất Thắng phát động chiến kỹ của mình.

Nhất Thắng: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Lân Hồn Khởi Sinh!”

Nhất Thắng một quyền chưởng mạnh vào khối cầu hồn lực, lập tức từ đó liền tạo ra một con kỳ lân lôi điện, dáng vẻ uy mãnh lao vụt thẳng về phía đám hiệp sĩ đang tiến tới. Va chạm diễn ra, liền tạo nên vụ nổ khủng khiếp, cả bốn tên hiệp sĩ và lôi lân đều tan biến vào hư không sau đó.

Khói bụi còn đang mù mịt chưa tản ra, Arashi đã bất ngờ lao vụt tới, áp sát đối phương. Thanh đao cầm trên tay tụ hồn lực phóng lôi điện cuồn cuộn, Arashi còn ở đằng xa đã vung đao, chém ra một loạt những tia sét dữ dội đánh thẳng về phía của Nhất Thắng.

Nhất Thắng: “Tránh !”

Một tay vận hồn lực lôi nguyên tố, Nhất Thắng vung một cái liền đẩy toàn bộ những tia sét kia đi lệch sang một bên, đánh xuống một chỗ trống ở trên sân đấu. Rồi lập tức Nhất Thắng tiếp tục rút một thanh đoản đao ra, Arashi vừa lao tới chém một nhát thì liền đỡ lại. Hai bên trực tiếp đối diện với nhau, áp lực giữa mỗi bên đều rất lớn.

Nhất Thắng: “Vẫn chưa được...”

Arashi: “Cái gì mà chưa được chứ?”

Không có câu trả lời cho đối phương, Nhất Thắng hất lưỡi đao của Arashi ra rồi rất nhanh lùi về sau. Lúc này đưa tay ra phía sau định lấy đồ từ chiếc túi trữ vật, Nhất Thắng bất ngờ nhận ra nó đã biến mất. Lại nhìn sang phía của đối phuơng, chiếc túi trữ vật đã nằm gọn trong tay Arashi.

Arashi: “Tìm cái này sao?”

Nhất Thắng: “Ha... Tiêu rồi.”

Thẳng tay ném chiếc túi trữ vật của Nhất Thắng ra khỏi sân đấu, Arashi bắt đầu tụ hồn lực vào đao rồi cắm mạnh xuống đất, một lần nữa triệu hồi lên Tứ Tinh Hiệp Thần Vệ để tấn công Nhất Thắng.

Trước bốn tên hiệp sĩ đó, Nhất Thắng lại không còn bất kì mảnh giấy chú ngữ nào nữa trong tay. Trước mắt để đối phó, Nhất Thắng ra hiệu, đám Kim Vệ Tinh Cơ liền bay lại tập hợp xung quanh.

Hader: “Thế nào cũng lại bị hiệp sĩ của hội trưởng đánh văng ra một xó nữa cho mà xem.”

Hanna: “Em lại không nghĩ cậu ta sẽ dùng đám bay bay đó ra mà đỡ mấy nhát kém lần nữa đâu.”

Nhất Thắng đưa tay ra phóng các tia điện mang năng lượng hồn lực của mình vào đám Kim Vệ Tinh Cơ. Sau đó tất cả Kim Vệ Tinh Cơ như đã hấp thụ đầy năng lượng liền hướng chụm một đầu vào nhau, tạo ra hình chữ thập với một khoảng trống ở giữa hướng về phía đám hiệp sĩ đang lao tới.

Biết ngay Nhất Thắng định làm gì, Kinh Long: “Cái tên này, định sử dụng chiêu đó.”

Nhất Thắng: “Kim Vệ Tinh Cơ, Tinh Cơ Nộ Pháo!”

Cả bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ bắt đầu tích tụ năng lượng vào giữa khoảng trống của bọn chúng, sau đó thì chỉ với một hiệu lệnh vung tay của Nhất Thắng mà một luồng điện mạnh mẽ bắn ra, lao thẳng vào đám hiệp sĩ và thậm chí là khi va vào lá chắn năng lượng bao quanh bên ngoài còn tạo ra một loạt các vết nứt vỡ lớn, sân đấu thì bị phá nát một đường dài.

Hàng Long Đế: “Sức mạnh vừa rồi đúng là khủng khiếp. Thật có phải là từ những thứ kim loại đang bay kia tạo ra sao?”

Trần Khả: “Thưa hoàng đó, đó là Kim Vệ Tinh Cơ của học viên Yên Kinh Long tạo ra. Được biết là một chiến khí đặc biệt của trò ấy, e là chỉ có duy nhất bốn chiếc như thế trên đời thôi.”

Hàng Long Đế: “Ra đó là Kim Vệ Tinh Cơ sao? Ta nghe tên cũng đã nhiều, thật không ngờ chiến khí của một học viên tạo ra lại lợi hại như vậy. Tiếc là không sản xuất đại trà được, như thế tiềm lực quân sự của đế quốc ta sẽ càng mạnh hơn. Này quân sư, xem ra con trai của ngài đang gặp thế khó đấy.”

Quân sư Ajukuji: “Không hẳn là vậy đâu thưa hoàng đế. Theo thần thấy sau phát bắn vừa rồi, bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ đó sẽ không còn đủ năng lượng để hoạt động nữa đâu, hoặc ít nhất cũng không thể có một phát bắn như vừa nãy được nữa.”

Đó chính xác là điều chắc chẵn diễn ra, sau phát bắn vừa rồi thì cả bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ hoàn toàn cạn kiệt năng lượng, lập tức thi nhau rơi xuống đất nằm bất động.

Arashi: “Đến cả thứ có thể cứu cánh cậu cuối cùng cũng đã không thể sử dụng được nữa. Nhất Thắng, để xem cậu còn cách nào có thể cản tiếp chiêu này của tôi được đây.”

Nói rồi, Arashi lại tụ hồn lực vào đao rồi vung nhẹ một đường. Những tia điện từ lưỡi đao phóng ra liền dần hóa thành bốn tên hiệp sĩ, lần nữa lao lên tấn công Nhất Thắng.

Nhất Thắng: “Ha... Đúng là người có dư hồn lực, cứ vậy mà liên tục thi triển chiến kỹ như đúng rồi.”

Rất nhanh, bốn tên hiệp sĩ lao đến ngay trước mặt Nhất Thắng, dàn ra xung quanh rồi cùng lúc giương cao thanh kiếm trong tay rồi dứt khoát chém xuống.

Cúi người ngồi xuống, Nhất Thắng: “Được rồi, cứ đến đây đi.”

Vụt một cái như một tia sét lao đi, Nhất Thắng bất ngờ vòng ra sau một tên hiệp sĩ, trên tay đồng thời phóng ra các tia sét vô cùng uy lực rồi một đòn đâm xuyên qua người của tên hiệp sĩ đó. Tiếp tục, Nhất Thắng lại hóa sét tiếp cận tên hiệp sĩ thứ hai, vung tay một cái cắt đôi đầu của hắn. Một tên hiệp sĩ đã nhận ra vị trí của Nhất Thắng thì ngay lập tức lao tới vung kiếm đâm tới nhưng chỉ với cái nghiêng người, Nhất Thắng đã tránh được rồi một cước đá ngược lên làm đầu của tên hiệp sĩ thứ ba này bay luôn ra khỏi cơ thể. Chỉ còn một tên hiệp sĩ còn lại chưa kịp làm gì, Nhất Thắng ấn bàn tay xuống đất phóng ra các tia điện rồi thôn phệ luôn tên hiệp sĩ, hóa hắn trở thành luồng năng lượng lôi nguyên tố nằm trong lòng bàn tay của mình.

Đứng thẳng cao người, Minh Thiện: “Trả lại cho anh đây Arashi. Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Thiên Diệt Toàn Đao !”

Biến toàn bộ lượng hồn lực vừa lấy được thành hơn trăm lưỡi đao tỏa điện đỏ rực, Nhất Thắng vung tay một cái liền phóng tất cả lao thẳng về phía của đối phương.

Trước cơn mưa lưỡi đao, Arashi liền tạo ra một dàn lính cầm khiên đứng ra chống đỡ. Tuy bảo vệ được Arashi nhưng toàn bộ đám lính đó đều bị lưỡi đao lôi nguyên tố của Nhất Thắng đâm xuyên qua, diệt sạch. Lúc này đứng giữa đám lính đang hóa thành những luồng hồn lực của mình tan biến dần vào hư không, lại còn là do chiến kỹ đối phương sử dụng được tạo ra cũng chính là từ hồn lực của mình, Arashi đã bị Nhất Thắng chạm đến giới hạn của lòng kiêu hãnh bên trong.

Arashi: “Đùa gì vậy chứ? Lôi nguyên tố của mình vậy mà khuất phục trước lôi nguyên tố của cậu ta sao? Dù có là Lôi từ đi nữa, chuyện này cũng thật khiến mình hết chịu nổi rồi.”

Nhất Thắng mỉm cười, đầu ngẩng cao: “Rõ ràng là vậy. Trước Lôi từ, mọi loại Lôi nguyên tố khác đều chẳng là gì.”

Arashi: “Thật ngông cuồng !”

Ngay lập tức Đế Vương Ma Thần nhãn của Arashi càng thêm nhuộm màu đỏ rực. Trong cơn cuồng nộ, xung quanh cơ thể của Arashi cũng bắt đầu tỏa ra từng luồng hồn lực huyết sắc vô cùng dữ dội. Dần dần những luồng hồn lực này bao trọn lấy Arashi, cùng với đó là cảm giác như sức mạnh của cậu ta cũng được tăng lên nhanh chóng.

Bạch Mãng: “Hồn lực bao lấy cơ thể, hóa dạng như một vị đế vương mặc giáp... Đây chẳng phải là bí kỹ mạnh thứ ba mang tên Khải Hồn Đế, thứ mà chỉ có người sở hữu Đế Vương Ma Thần nhãn mới dùng được hay sao?”

Hàn Ngọc: “Chỉ vừa qua một đêm đã có thể sử dụng thêm được một bí kỹ thần thông của Đế Vương Ma Thần nhãn. Ajukuji Arashi, tên tiểu tử này đúng là quá biến thái rồi. Đó lại còn là chiến kỹ vừa cường hóa sức mạnh lại củng cố phòng ngự đến mức tuyệt đối nữa chứ?”

Kinh Viêm: “Tên nhóc Yên gia đó coi như xong rồi.”

Sức mạnh cuồn cuộn chảy trong từng mạch máu, Arashi từ từ ổn định luồng hồn lực của bản thân. Sau đó Arashi vung tay một cái, khí tức liền tỏa ra đầy mạnh mẽ, khiến Nhất Thắng bị đẩy lùi một khoảng xa với loạt vết xước trên cơ thể và đáng sợ hơn là làm nứt toàn bộ bề mặt của lớp lá chắn hồn lực bao quanh sân đấu.

Nhất Thắng: “Sức mạnh không tệ, đủ để đánh tay đôi với một Tinh Vương rồi đấy chứ.”

Arashi sau đó không nói gì, tiếp tục giẫm mạnh xuống đất một cái. Ngay lúc này áp lực mà Đế Vương Ma Thần nhãn tạo trên toàn bộ sân đấu càng trở nên dữ dội và nặng nề hơn, đến mức Lôi từ bao quanh cơ thể Nhất Thắng cũng không thể chống lại được.

Ngồi quỵ xuống đất, Nhất Thắng: “A... Áp lực này đúng là khủng khiếp mà.”

Arashi: “Để xem cậu chịu được bao lâu nữa. Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Trù Thiên!”

Từ trên bầu trời, một loạt các tia điện đầy uy lực hình thành rồi bắt đầu thi nhau đâm xuyên qua những tầng mây, cùng lúc giáng thẳng xuống chỗ của Nhất Thắng.

Trên khán đài, Y Viễn lo lắng, một tay giữ chặt lưng áo của Ngọc Khiết, tay còn lại vội che mắt lại.

Ngọc Khiết: “Vẻ mặt đó của Nhất Thắng cho thấy anh ấy sẽ không sao đâu.”

Các tia sét giáng xuống sát đầu, Nhất Thắng vậy mà bỗng thoáng chốc mỉm cười. Từ phía xa nằm trên mặt đất là thanh đại kiếm, lúc này bỗng bất ngờ phóng ra một lượng lớn hồn lực bay về phía của Nhất Thắng.

Arashi: “Dù cậu có làm gì cũng quá trễ rồi.”

Nhất Thắng: “Chẳng có gì là trễ cả. Đế Vương Ma Thần nhãn, Trấn Áp Đế Vực!”

Trong khoảnh khắc con mắt bên phải của Nhất Thắng sáng rực, hoa văn bắt đầu xuất hiện, chứng tỏ thật sự nó đúng là một Đế Vương Ma Thần nhãn. Với Trấn Áp Đế Vực được phát động cùng Lôi từ, Nhất Thắng thoát khỏi áp chế, sau đó nhanh chóng thủ ấn thực hiện dịch chuyển, phi người đến chỗ của thanh đại kiếm. Một giây thực hiện tất cả, sau đó là cú giáng hụt từ những tia điện uy mãnh của Arashi, tiếp tục phá tan tành một vùng lớn trên sân đấu. Lúc này cả khán đài im lặng, đó hẳn chắc là do sự bất ngờ đến tột độ.

Rút đại kiếm lên, Nhất Thắng: “May mà có chuẩn bị mình lượng lớn hồn lực trữ trong thanh đại kiếm này, không thì lấy đâu ra đủ năng lượng để dùng con mắt phải này chứ?”

Arashi: “Đế Vương Ma Thần nhãn mắt phải? Quả là cậu cũng có nó. Nhưng dù vậy thì sao chứ, kết quả tôi vẫn mạnh hơn.”

Nói rồi, Arashi một bước giẫm mạnh nứt cả sân đấu, phi một mạch đã đến ngay trước mặt Nhất Thắng rồi giương thanh huyết đao cuồn cuộn khí tức chém một nhát. Qua sự cường hóa của Khải Hồn Đế bí kỹ, nhát chém này của Arashi uy lực vô cùng, phạm vi sát thương gây ra rộng gần nửa sân đấu, sét tỏa rầm rầm dữ dội.

Minh Thiện: “Sức mạnh thật kinh người.”

Long hồn: “Chịu một đao cỡ đó từ chính diện, nếu là ta chắc chắn hồn phiêu phách tán luôn rồi. Dù tên nhóc đó có thức tỉnh được cả Khải Hồn Đế bí kỹ, cũng sẽ bị chịu ít nhất một phần ba thương tổn.”

Nhất Thắng: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ...”

Minh Thiện: “!!!”

Giọng Nhất Thắng vang lên trong khi uy lực của nhát đao còn chưa tan biến hết, bất ngờ lại có một luồng năng lượng lan tỏa ra phản ứng ngược lại đẩy Arashi bay ngược về phía sau.

Arashi: “Cái gì chứ?”

Nhất Thắng: “... Lôi Tử Viêm Giáp !”

Một phát bức phá giải phóng khí tức thổi tan mọi làn khói bụi xung quanh, Nhất Thắng xuất hiện bình an vô sự, trên người đang khoác lên bộ hồn giáp đen tuyền làm bằng hồn lực lôi nguyên tố với những tia điện tỏa ra tựa như những ngọn lửa.

Kinh Viêm: “Gì chứ, vậy mà nhát đao vừa rồi lại không có tác dụng.”

Bạch Mãng: “Nhìn qua bộ hồn giáp đó, có thể thấy đây là một tuyệt kỹ hộ thân đã được hoàn thiện đến mức hoàn hảo. Nhát đao kia tuy uy mãnh, lại thêm bí kỹ Khải Hồn Đế cường hóa thêm nhiều lần sức mạnh nhưng ngược lại vẫn chưa đạt tới mức độ hoàn mỹ, việc bị cản lại coi như cũng là chuyện bình thường.”

Thiên Vân Nghi: “Điều đó không quan trọng, vấn đề là Tên nhóc Nhất Thắng đó vậy mà cũng sở hữu Đế Vương Ma Thần nhãn. Lại thậm chí còn có cách sử dụng thứ bảo vật ngốn hồn lực cực kì đó.”

Hàn Ngọc nhìn sang phía Yên phu nhân: “Yên gia đúng là không hổ danh là Đệ nhất gia tộc của Đế Quốc Thánh Thành ta, đến Đế Vương Ma Thần nhãn cũng có người sở hữu.”

Nhưng Yên Ngọc Băng im lặng chẳng trả lời, gương mặt thì ngơ ngác. Biểu cảm lúc này của vị phu nhân Yên gia rõ ràng là chẳng hề biết người con nuôi Nhất Thắng đó của gia tộc mình sở hữu Đế Vương Ma Thần nhãn.

Hàng Long Đế: “Thật không ngờ, Đế Vương Ma Thần nhãn trăm vạn người chưa chắc có một vậy mà hôm nay là xuất hiện đến hai người. Hơn nữa đây còn là một mắt trái, một mắt phải. Nếu đều do một người sở hữu thì...”

Quân sư Ajukuji: “Bỏ xa Huyền Linh Chi Thể vạn năm xuất thế. Đấu chiến vượt cấp, dễ dàng một trận ngang cơ với Chiến Thần Võ Giả Tinh Vương. Một bước tiến vào quyền năng chi phối quy luật thời không.”

Cũng cùng với những lời đó, Long hồn cũng nói với Minh Thiện bên này khán đài.

Minh Thiện: “Sức mạnh đúng là quá nghịch thiên rồi.”

Long hồn: “Thần Thánh Tộc giờ không còn nữa, có nghịch thiên thì cũng chẳng ai quản tới. Ta thấy việc tên nhóc Nhất Thắng đó nhường ngươi, rõ ràng là muốn có cơ hội đoạt còn mắt Đế Vương Ma Thần còn lại.”

Minh Thiện: “Ngươi đừng nói bừa.”

Long hồn: “Ha, tâm cơ tên tiểu tử Yên gia đó đến ta còn khó nhìn thấu. Ngươi nghĩ hắn là người tốt đến mức cơ hội sở hữu sức mạnh thiên biến vạn hóa trước mắt sẽ để lỡ sao?”

Minh Thiện: “Dù là vậy thì Nhất Thắng cũng không dại đến mức ra tay ngay trên sân đấu.”

Long hồn: “Ngu ngốc. Do là một trận đấu nên có gây ra thương tích nặng đến mấy cũng không bị trách nhiệm. Với cả trong quá khứ từng có chiến kỹ đoạt nhãn đặc biệt, ta tin chắc tên nhóc đó biết nó.”

Minh Thiện: “Ngươi là tà long sao, suy nghĩ đến mức này. Ta không tin Nhất Thắng lại làm vậy.”

Vẻ mặt tự mãn, Long hồn: “Để rồi xem.”

Trở lại với trận chiến. Sau khi đỡ một đao của Arashi, Nhất Thắng lúc này liền cầm chắc thanh đại kiếm trong tay rồi một bước đã vụt một cái lao đi, xuất hiện ngay trước mặt đối phương.

Nhất Thắng nhìn kỹ con mắt trái của Arashi, lẩm bẩm: “Trạng thái này... Xem ra là được rồi đấy.”

Nhất Thắng một kiếm chém xuống, Arashi vung huyết đao đỡ lại, khí tức va chạm liền phản phệ bùng nổ dữ dội.

Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Khống, Xích Vương Tỏa.”

Trận xích từ huyết đao của Arashi phóng ra, nhắm vào Nhất Thắng mà lao tới định trói lấy đối phương. Thấy vậy Nhất Thắng liền lùi lại, phát động hồn lực trên thanh đại kiếm xong lại lao lên trở lại, vung chém đôi hết đám xích rồi toàn lực nhắm tới Arashi, hướng đại kiếm vụt một nhát. Arashi vội vàng đỡ lại nhưng bị lực kiếm đẩy lùi về sau. Nhất Thắng tiếp tục tiến tới, lấy Lôi từ khống kiếm, đẩy mũi kiếm bay thẳng về phía đối phương. Arashi trực tiếp đỡ lại bằng lòng bàn tay, với lớp hồn lực mạnh mẽ bao bọc bên ngoài nên dễ dàng hất văng thanh đại kiếm đi. Nhất Thắng liền vung bàn tay, các tia điện tỏa ra liền kéo thanh đại kiếm quay trở lại. Lúc này nhân cơ hội, Arashi một đao cắm xuống mặt đất...

Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Vệ Quân Đoàn !”

Hồn lực lôi nguyên tố đỏ rực tỏa ra, dần tạo nên một đại quân đông vô số kể trên sân đấu. Thậm chí trong đại quân này còn có bốn tên hiệp sĩ Tứ Tinh, và đặc biệt là một loạt những tên lính khổng lồ cao trên bốn mét vác chùy dữ tợn. Từ phía sau bọn lính, Arashi xuất hiện hiên ngang ngay trên lưng của một kỵ sĩ to lớn còn hơn cả bọn khổng lồ kia, trên tay hắn cầm thanh huyết đao.

Hanna: “Lượng quân tạo ra còn đông hơn trước nữa.”

Hader: “Hội trưởng, anh thật tuyệt !”

Trước đại quân của Arashi, Nhất Thắng thử một kiếm chém ra các tia sét đánh tới. Lúc này một dàn lính cầm khiên rất nhanh tiến ra, dựng nên bức tường phòng ngự, dễ dàng cản lại đòn tấn công.

Arashi: “Toàn quân nghe lệnh, tấn công !”

Nhất Thắng: “Ha... Vội thế ?”

Ngay lập tức toàn bộ đội quân của Arashi ào lên tấn công, Nhất Thắng vung kiếm hạ được trước vài tên thì lại có thêm vài tên hác lao lên. Sau một lúc thì có một tên lính khổng lồ tiến đến vung một chùy giáng xuống cái rầm, đất đá văng lên dữ dội. Lúc này Nhất Thắng lại xuất hiện ở chỗ khác bên cạnh một chiếc ám khí mà mình đã đặt ấn đang nằm trên mặt đất.

Nhất Thắng: “Đúng là một đám phiền toái, xem ta làm sao diệt sạch hết các ngươi.”

Nói rồi Nhất Thắng cắm thanh đại kiếm của mình xuống đất rồi đứng lên, chỉ cầm chiếc đoản đao trên tay rồi nhắm mắt lại, lấy một hơi thật sâu. Từ mọi phía xung quanh, đám lính lại đang lao tới.

Nhất Thắng: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Dịch Không Lôi Thuật Thức.”

Vụt một cái Nhất Thắng biến mất trước lưỡi kiếm vừa lướt tới của một hiệp sĩ, sau đó bất ngờ một lúc có đến bốn Nhất Thắng xuất hiện ở bốn vị trí khác nhau bên cạnh những chiếc ám khí trên đất. Cùng một lúc, cả bốn người Nhất Thắng bắt đầu lao lên đáp trả đám lính của Arashi. Đám lính bắt đầu tấn công một cách hỗn loạn bởi có đến tận bốn mục tiêu lại còn di chuyển khắp nơi, khiến đám lính đôi khi cũng tự xử nhầm nhau. Sau một lúc, số quân giảm xuống một nửa, nhưng chính lúc này vì bất cẩn mà cả bốn người Nhất Thắng bị Tứ Tinh Hiệp Sĩ cho mỗi người một kiếm. Cả bốn hóa ra đều là phân thân nên cũng cùng tan biến.

Arashi: “Phân thân hết sao?”

Nhất Thắng: “Bởi người thật ở đây này.”

Từ giữa đám lính bước ra, Nhất Thắng một đao đâm chết một tên lính rồi lại vụt mất. Sau đó xuất hiện ở trên cao bên cạnh một tên lính khổng lồ, bất ngờ đâm đoản đảo vào cổ nó một phát rồi tiếp tục dùng chân đá một cước vào cán đao, đẩy thanh đoản đao đâm xuyên qua cổ tên lính. Tên lính khổng lồ tan biến, Nhất Thắng lấy lại thanh đoản đao rồi dịch chuyển, tiếp tục hạ lần lượt kẻ thù. Chẳng mấy chốc, đại quân của Arashi bị diệt gần hết, chỉ còn Tứ Tinh Hiệp Sĩ và tên kỵ sĩ mà Arashi đang đứng trên vai. Trên sân đấu nhuộm lấy màu đỏ của những làn khói hồn lực và thây xác của vô số tên lính đan tan biến, trông thật giống thảm cảnh. Nhất Thắng xuất hiện hòa giữa màu đỏ đó, trên tay vẫn cầm thanh đoản đao, mặt sắt lạnh không một chút biến sắc...

Nhất Thắng: “Tiếp theo.”

Nhất Thắng vung tay một cái, từ dưới chân của bốn tên hiệp sĩ liền xuất hiện những sợi xích lao lên trói chặt lấy bọn chúng. Nhất Thắng tiếp tục nắm lòng bàn tay lại, sợi xích càng siết chặt, đến mức nghiền nát đám hiệp sĩ đó ra.

Minh Thiện: “Sát khí lớn quá.”

Nhưng chính lúc này thanh đại kiếm đang cắm trên đất của Nhất Thắng có sự chuyển biến, không còn tỏa ra cảm giác hồn lực nữa. Ngay lập tức nguồn năng lượng tiếp tế không còn, Nhất Thắng cạn hồn lực mà ngã quỵ xuống.

Nhất Thắng: “Ha... Hết năng lượng đúng lúc thật.”

Arashi nhìn sang thanh đại kiếm, sau lại nhìn sang Nhất Thắng, cả con mắt Đế Vương Ma Thần nhãn của đối phương cũng nhạt dần nên dễ dàng nhận ra mọi chuyện.

Arashi: “Ra là vậy sao?”

Tên kỵ sĩ khổng lồ còn lại trên sân đấu từng bước tiến tới Nhất Thắng, trên vai vẫn chở theo Arashi. Từ trên lưng ngựa giương đao, tên kỵ sĩ đồng thanh với Arashi.

Arashi: “Vậy là kết thúc rồi.”

Trên khán đài, Hader và hội học sinh đều đã chuẩn bị tâm thái mừng rỡ trước chiến thắng của hội trưởng. Nhưng chính lúc này từ đám ám khí nằm trên sân đấu, từng tia hồn lực tỏa ra bay về phía của Nhất Thắng.

Nhất Thắng mỉm cười: “Đám ám khí này và cả thanh đại kiếm, tất cả đều là một viên pin năng lượng hết đấy.”

Hồn lực khôi phục, Nhất Thắng bất ngờ vụt một cái lao lên áp sát Arashi, cùng với đó là một loạt những sợi xích xuất hiện trói giữ lấy tên kỵ sĩ yên một chỗ. Arashi chưa kịp làm gì, Nhất Thắng đã trực tiếp để Đế Vương Ma Thần nhãn của mình đối diện với Đế Vương Ma Thần nhãn của đối phương, cả không gian xung quanh như bị rung chuyển biến dạng. Ngay sau đó mọi thứ trở lại bình thường, cả hai người đều ôm lấy con mắt của mình đau đớn lùi ra hai phía.

Long hồn: “Thấy đấy, tên nhóc đó rõ ràng nhắm tới con mắt Đế Vương Ma Thần nhãn.”

Minh Thiện: “Nhất Thắng...”

Trên sân đấu yên lặng, sợi xích dần siết chặt kéo tên kỵ sĩ dần tan biến. Arashi từ từ bỏ tay ra khỏi mắt, Đế Vương Ma Thần nhãn rõ ràng là vẫn còn.

Arashi: “Vừa rồi... Là cái gì vậy?”

Nhất Thắng: “Được rồi, coi như anh đã thắng.”

Arashi ngạc nhiên: “Sao chứ?”

Nhất Thắng: “Tôi đấu với anh chỉ là muốn nhờ sức mạnh của con mắt trái Đế Vương Ma Thần nhãn để nhìn thấy quá khứ một chút thôi, xong rồi.”

Arashi: “Quá khứ...?”

Nhất Thắng: “Không chỉ tương lai, Đế Vương Ma Thần nhãn cũng có thể nhìn vào quá khứ. Mắt trái là vòng nghịch, còn mắt phải là vòng thuận. Khi dùng mắt phải nhìn vào mắt trái, sẽ thay đổi chiều tương lai thành quá khứ. Ngược lại, mắt trái khi nhìn vào mắt phải, sẽ thấy được tương lai xa hơn bình thường.”

Arashi: “Vậy thứ mình vừa nhìn thấy... là tương lai đó sao?”

Trong khi Arashi còn đang đứng yên đó như tượng mải suy nghĩ về những gì vừa nghe, Nhất Thắng thu lại toàn bộ chiến kỹ, đưa tay lấy lại toàn bộ ám khí và thanh đại kiếm trên đất của mình rồi bước ra khỏi sân đấu nhặt lại túi trữ vật, cất tất cả vào bên trong.

Shin: “Trận đấu tranh hạng ba. Học viên Nhất Thắng đã ra khỏi phạm vi sân đấu quy định, kết quả học viên Arashi giành được chiến thắng.”

Dù không hiểu chuyện gì diễn ra ở cuối trận đấu, nhưng sau những gì trước đó vẫn đủ khiến khán đài hoan hô reo lên chúc mừng chiến thắng của Arashi và đồng thời thán phục thực lực của cả hai.

Minh Thiện: “Ngươi đoán sai rồi đấy, Long hồn.”

Long hồn: “Chịu, ta đã bảo tên nhóc đó tâm cơ khó lường thật mà.”

Trận đấu kết thúc, Nhất Thắng vừa bước ra khán đài liền đã phải gặp mặt các trưởng lão của Yên gia. Bọn họ đến với thái độ rõ ràng là muốn trách móc, làm khó dễ Nhất Thắng.

Một trưởng lão lên tiếng: “Nhất Thắng, ta thấy từ đầu ngươi đã không muốn chiến thắng trận đấu này rồi đấy nhỉ?”

Trưởng lão thứ hai liền nói vào thêm: “Rõ ràng với tình trạng bây giờ ngươi vẫn còn sức lực, vậy mà chưa gì đã một chân bước ra khỏi sân đấu. Nhất Thắng, ngươi bỏ cuộc sớm vậy thật làm mất mặt Yên gia ta.”

Những vị trưởng lão còn lại cũng đều gật đầu đồng tán thành. Bọn họ rõ ràng vẫn còn thành kiếm với Nhất Thắng, dù với kết quả nào chắc chắn cũng sẽ tìm ra cách để có thể gây chuyện.

Bước đến, Ngọc Khiết: “Nhất Thắng làm mất mặt Yên gia chỗ nào vậy chứ? Với thành tích như vậy, rõ ràng anh ấy đã vượt qua kỳ vọng của các vị từ đầu rồi. Trưởng lão đáng lẽ phải nói vài lời khen mới phải.”

Trưởng lão Yên gia: “Ngọc Khiết, đây là trưởng bối muốn dạy dỗ Nhất Thắng. Con đừng có mà xen vào để bênh vực Nhất Thắng mãi như vậy nữa.”

Dù các trưởng lão Yên gia có nói thế nào hay làm gì, Ngọc Khiết vẫn tiến đến, đứng ngay ra phía trước kiên quyết bảo vệ Nhất Thắng. Những trưởng lão biết có cố đứng đó cũng chẳng thể làm gì được nữa nên đành tỏ thái độ, quay mặt bỏ đi.

Trưởng lão Yên gia: “Coi như nể mặt Ngọc Khiết nhà ta bỏ qua thất bại của ngươi, ta đi thôi.”

Có một vị trưởng lão yên lặng đứng trong cuộc nãy giờ, lúc này mới lên tiếng: “Ngọc Khiết, trận sau ta chúc con sẽ đem lại vẻ vang cho Yên gia ta. Còn Nhất Thắng... Dù sao ngươi cũng đã làm rất tốt rồi.”

Nhất Thắng: “Cảm ơn ngài, trưởng lão.”

Nói rồi, vị trưởng lão ấy cũng quay lưng đi theo sau những người khác trở lại chỗ ngồi trên khán đài của mình. Ngọc Khiết sau đó liền vội vàng quay sang hỏi thăm tình hình của Nhất Thắng sau trận đấu.

Nhất Thắng: “Đừng lo, mình không có bị thương gì đâu. Trận đấu của cậu cũng sắp bắt đầu rồi, đi chuẩn bị đi.”

Ngọc Khiết: “Em biết rồi, vậy em đi chuẩn bị đi. Nhất Thắng, anh phải cỗ vũ cho em đấy.”

Nhất Thắng: “Biết rồi mà.”

Vẫy tay chào Nhất Thắng, Ngọc Khiết chạy ra khu vực khán đài ngay phía sau sân đấu để chuẩn bị cho trận đấu chung kết. Nhất Thắng đứng trông theo một lúc rồi mới đi tiếp lên phía khán đài chính nhưng chưa gì đã lại bị cản lại.

Thiên Vân Yên Nhiên: “Nhất Thắng, mẹ ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Thiên Vân Nghi: “Nhất Thắng tiểu hữu, liệu ngươi có muốn gia nhập làm môn đồ của Thiên Vân gia tộc chúng ta không ?”

Bước qua, Nhất Thắng: “Cảm ơn lòng tốt của Thiên Vân gia chủ, ta thấy mình không có hứng thú.”

Nhất Thắng cứ thế mà lạnh lùng rời đi.

Tức giận, Yên Nhiên: “Chết tiệt, cái tên kiêu ngạo này. Ở Yên gia rõ ràng bị đám trưởng lão đó ức hiếp, ta thấy thế mới có lòng tốt mời hắn mà lại còn ra vẻ.”

Lại mỉm cười, Thiên Vân Nghi: “Yên Nhiên, con vốn bình thường rất vô cảm vậy mà nay lại có vẻ lại bị tên nhóc đó dễ dàng chọc cho tức nhỉ?”

Yên Nhiên: “Mẹ à, người đừng nói bậy bạ. Cái tên đó, hắn chính là kiểu người mà Yên Nhiên này ghét nhất trên đời.”

Đi được vài bước, Nhất Thắng trông thấy trước mặt lại có vài người đại diện cho các thế lực lớn đứng đợi sẵn. Biết là bọn họ có ý lôi kéo mình như Thiên Vân gia tộc vừa làm, Nhất Thắng thở dài rồi dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Nhất Thắng: “Thật là, ta chẳng có tâm trạng để tiếp mấy cái lời mời đó của các người đâu.”

Nói xong, Nhất Thắng vụt một cái liền bất ngờ biến mất ngay trước mắt tất cả.

Bạch Mã: “Dịch chuyển sao? Tên nhóc, thú vị lắm.”

Trên sân thượng của tòa nhà trung tâm, Nhất Thắng xuất hiện rồi nằm dài xuống ngay tại đó, ngẩng mặt nhìn trời cao.

Suy nghĩ, Nhất Thắng: “Cội nguồn của ta... Rốt cuộc là từ vậy đâu chứ?”

Thời gian dần trôi qua, cũng đã đến lúc trận đấu chung kết của giải đấu mùa Xuân chuẩn bị diễn ra. Trên khán đài, dòng người đông đúc bắt đầu tập trung lại, hướng đổ dồn ánh mắt về phía sân đấu.

Diệp Na: “Thật không biết phải cỗ vũ cho ai đây ?”

Phong Tần chưa gì đã hét lên: “Ngọc Khiết, cố lên !”

Lắc đầu, Diệp Na: “Chậc, cái tên này.”

Tuyết Nhi: “Hừ, không chịu thua đâu. Minh Thiện, cố lên !”

Tiếng cỗ vũ trên sân đấu diễn ra càng lúc càng khí thế. Trận đấu chung kết cuối cùng cũng bắt đầu, Minh Thiện và Ngọc Khiết từ hai phía của sân đấu bước ra.

Ngọc Ni: “Y Viễn, chị định sẽ cỗ vũ cho ai đây ?”

Y Viễn: “Cảm thấy hơi có lỗi với Minh Thiện, nhưng chị sẽ cổ vũ Ngọc Khiết.”

Ngọc Ni: “Hể... Cổ vũ cho tình địch sao?”

Y Viễn: “Quan hệ giữa chị và Ngọc Khiết rất tốt, chuyện này với chuyện em nói rõ ràng là hai chuyện rất khác nhau.”

Ngọc Ni: “Haizzz, muốn chọc ghẹo Y Viễn đúng là khó mà. Không chơi nữa, em xem trận đấu đây.”

Khiên chắn năng lượng bắt đầu được dựng lên bao quanh sân đấu, Kaido Shin liền giơ tay ra hiệu tuyên bố trận đấu chung kết chính thức bắt đầu diễn ra.

Minh Thiện: “Phải giành thế chủ động trước.”

Suy nghĩ trong đầu như vậy, Minh Thiện liền lập tức vận khí phát động Long Hồn Ấn Kỹ rồi đồng thời bất ngờ giải phóng hồn lực, tạo ra vô số ảo ảnh của bản thân bao vây xung quanh đối phương.

Meyzuru: “Chưa gì mà cậu ấy đã định dùng toàn lực rồi sao ?”

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bạo Vũ Thiên Sát Châm !”

Kết hợp với ảo ảnh xung quanh, Minh Thiện phát động ra hằng hà sa số những mũi kim ánh sáng thật giả xen lẫn nhau bay về phía Ngọc Khiết, mật độ dày đặc đến mức có thể phủ kín cả một vùng trời.

Kinh Long: “Đòn tấn công như vậy, chả là gì với Ngọc Khiết đâu.”

Không di chuyển, Ngọc Khiết tại chỗ vung tay một cái liền tạo ra gió xoáy cuồn cuộn, thổi tan toàn bộ Bạo Vũ Thiên Sát Châm và cả toàn bộ ảo ảnh của Minh Thiện một cách dễ dàng.

Ngọc Khiết: “Giờ thì tới lượt mình. Minh Thiện, cậu cẩn thận đấy.”

Dứt lời, Ngọc Khiết một tay vận hỏa nguyên tố, còn tay kia liền vận phong nguyên tố rồi kết hợp cả hai lại, tạo ra cơn bão lửa dữ dội bay về phía Minh Thiện.

Minh Thiện: “Triệu hồi linh long!”

Lập tức Long hồn từ trong cơ thể Minh Thiện lao vụt ra, Minh Thiện liền cưỡi lên lưng Long hồn rồi bay thẳng lên không trung, tránh khỏi công kích.

Ngọc Khiết: “Cậu có lên trời cũng không chạy khỏi được đâu.”

Từ sau lưng tỏa ra hồn lực, Ngọc Khiết tạo nên hai đôi cánh rồi vụt một cái bay thẳng lên không trung đối diện trước mặt Minh Thiện. Ngay lạp tức, Ngọc Khiết vận chiến kỹ tạo ra vô số thanh kiếm bằng hỏa nguyên tố, đồng loạt phóng tất cả về phía đối phương.

Trước trận kiếm vũ bão rực lửa, Minh Thiện liền cùng lúc lấy ra Lục Quang Phá Ấn Kiếm và cả Thánh Kiếm Lục Ngọc cầm trên tay, đứng trên Long hồn thủ thế kiếm.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Liên Kích Kiếm !”

Hồn lực đưa vào kiếm tăng sự cường hóa, Minh Thiện bắt đầu đỡ cơn mưa kiếm của Ngọc Khiết bằng việc vung song kiếm với tốc độ vô cùng nhanh, tạo nên những nhát chém liên hoàn, lần lượt đánh văng những thanh hỏa hồn kiếm lao tới mình.

Bạch Mãng: “Ha, là song kiếm sao? Lực kiếm hai tay rất đồng đều, rất kỹ thuật. Không giống mấy tên nhó ta từng thấy trước kia khi dùng song kiếm, chỉ muốn có chút ngầu hơn kẻ khác mà chẳng có tí tác dụng gì.”

Được một hồi vung kiếm, Minh Thiện đều đã đỡ lại được hết đòn công kích của Ngọc Khiết. Lập tức ngay sau đó, Minh Thiện rất nhanh điều khiển Long hồn đưa mình bay về phía của đối phương rồi một bước nhảy tới, Minh Thiện với song kiếm trong tay dứt khoát liền chém thẳng xuống.

Ngọc Khiết hai tay tạo ra hai hồn kiếm lập tức đỡ lại nhát chém của Minh Thiện, sau đó vỗ nhẹ đôi cánh bay lùi về phía sau. Tiếp tục, Ngọc Khiết thay đổi hình dạng của hai thanh kiếm cầm trên tay thành hai chiếc thương dài, truyền lôi điện vào rồi dứt khoát nhắm tới đối phương rồi phóng đi.

Hai thanh trường thương lao đi rất nhanh, kéo theo lôi điện làm xóe toạc cả những luồng không khí xung quanh. Minh Thiện thấy vậy liền biết rõ chúng có uy lực không hề nhỏ, trực tiếp đỡ lại thì vô cùng nguy hiểm nhưng với tốc độ lao đi đó thì việc cưỡi trên lưng Long hồn mà tránh cũng không phải dễ dàng nên lập tức Minh Thiện thu hồi, bứt tốc lao xuống trở lại bên dưới sân đấu. Còn hai thanh trường thương kia cứ thế lao đi, va vào lá chắn năng lượng bảo vệ bên ngoài thì liền tạo ra một mảng nứt rất rộng.

Nhìn vết nứt phía trên, Minh Thiện: “May mà mình đã tránh thay vì đỡ mấy chiếc thương điện nguy hiểm đó.”

Long hồn: “Thực lực của nữ nhân đó so với ngươi quả là cách biệt một trời một vực, nếu không sớm toàn lực áp đảo rồi bất ngờ hạ gục luôn thì cơ hội thắng về sau chắc chắn là bằng không.”

Minh Thiện: “Ta biết rồi.”

Bất ngờ giải phóng hồn lực, Minh Thiện một phát tiến lên trạng thái tối thượng của Long Hồn Ấn Kỹ. Vân ấn với cơ thể hòa làm một, tóc và mắt hóa màu lục quang rực rỡ, xung quanh vân ấn tỏa ra thành hình, khí tức cuồn cuộn mạnh mẽ.

Bạch Mãng: “Trạng thái Long Hồn Ấn Kỹ này, ta sống đến nay cũng là lần đầu tiên được chứng kiến. Có thể tiến vào chung kết này, xem ra tên nhóc Dương Minh Thiện này còn giỏi hơn anh trai Đại Thắng của hắn.”

Minh Thiện: “Ra đây, Long hồn.”

Thể tối thượng đã phát động, Minh Thiện tiếp tục triệu hồi Long hồn ra nhưng lần này là ở dạng tiến hóa khi thôn phệ hồn lực của hồn thú. Một linh hồn rồng với vảy lân dày màu đỏ thẳm có các đốm vân màu lục phát sáng, gai nhọn trổ đầy người, răng nanh tựa răng rắn biết tiết ra độc, cặp sừng tán rộng giống sừng hưu, uy thế vô biên. Đây chính là Long hồn khi đã thôn phệ hồn lực của ba con hồn thú Ám Huyết Xà, Cự Thanh Xà và Lục Bích Nguyệt Tiên dung hợp mà thành. Vừa được tạo ra, Long hồn đã hung bạo gầm thét dữ dội. Minh Thiện đứng trên lưng Long hồn, cả hai một mạch bay thẳng lên trời, hướng tới chỗ của Ngọc Khiết.

Ngọc Khiết: “Một con dị thú sao? Hình dạng kì lạ, chưa gặp bao giờ.”

Vừa nói, Ngọc Khiết vừa tạo ra một vòng tròn hồn lực, từ đó vẽ ra một loạt bảy con rắn màu trắng lao ngược xuống tấn công đối phương.

Minh Thiện: “Long hồn, mau dùng chiến kỹ.”

Lập tức Long hồn mở to miệng ra tụ được một quả cầu hồn lực rồi phóng nó về phía đám rắn, cả con rắn liền sau đó bị phá tan trở lại thành hồn lực rồi tan biến.

Ngọc Khiết: “Không ổn...!”

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh!”

Long hồn lao tới, Minh Thiện còn tạo ra thêm một con rồng bằng sức mạnh hồn lực. Cả hai tạo nên một đòn công kích kết hợp vô cùng mạnh mẽ đến chỗ của Ngọc Khiết, gây nên một vụ nổ lớn, thậm chí còn đâm xuyên qua luôn tấm lá chắn bảo vệ thẳng ra bên ngoài.

Đáp xuống sân đấu, Minh Thiện: “Không biết Ngọc Khiết có sao không?”

Long hồn sau đó quay vào trở lại sân đấu, bay lượn uốn quanh lấy Minh Thiện rồi cùng hướng nhìn về phía đám khói tạo nên từ vụ nổ vừa rồi ở trên không trung. Minh Thiện liền sử dụng thấu cảm hồn lực, nhưng ngay sau đó vội thay đổi sắc mặt.

Minh Thiện: “Không ổn, khí tức mạnh mẽ này... Mau tránh ra.”

Minh Thiện bứt tốc, Long hồn cũng chuẩn bị bay đi nhưng từ trong đám khói phía trên, Ngọc Khiết với thanh trường thương Thiên Sứ Linh trong tay, đồng thời cường hóa lôi điện lao xuống, giáng một đòn phá tan Long hồn. Dư chấn tạo ra sau đó mạnh mẽ lan khắp xung quanh, Minh Thiện liền bị nó hất văng đi một khoảng.

Kinh Long: “Ha ha, tuyệt vời. Đẹp lắm, Ngọc Khiết!”

Đứng dậy, Minh Thiện suy nghĩ: “Không ngờ Ngọc Khiết lại chịu được một công kích như vậy của mình mà chẳng bị thương gì. Cậu ấy quả là quá lợi hại. Long hồn đã có Cự Xanh Xà làm vảy lân vô cùng bên bỉ, vậy mà cũng không chịu nổi được một kích.”

Long hồn lên tiếng: “Chết tiệt, một kích vừa rồi lại có thể khiến ta có cả cảm giác đau đớn. Thanh vũ khí đó, ta dám chắc còn lợi hại hơn cả thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm của ngươi bội phần.”

Minh Thiện: “Đến nước này, không dùng đến thứ này là không được.”

Một bước giẫm mạnh xuống đất, Minh Thiện liền phát ra khí tức hồn lực quang nguyên tố hoàng kim sắc. Các đường vân Long Hồn Ấn Kỹ trên cơ thể Minh Thiện cũng từ đó mà có sự tùy biến.

Minh Thiện: “Hoàng Quang Chiến Kỹ - Lĩnh Vực Thần Quang.”

Ngay lập tức ánh sáng hoàng kim lan tỏa ra bao bọc toàn bộ khu vực sân đấu, hình thành một lĩnh vực bất khả xâm phạm mà cả Minh Thiện và Ngọc Khiết đều ở bên trong. Người ngồi bên ngoài cũng không thể trực tiếp quan sát khi tầm nhìn đã bị vùng ánh sáng rực rỡ kia che khuất, phải nhìn qua màn hình truyền hình ảnh từ máy quay đặt ở giữa sân đấu.

Bạch Mãng: “Lại có cả lĩnh vực ở tuổi này sao? Ánh sáng vàng kim phát ra từ lĩnh vực này đã vậy còn khiến ta cảm thấy có điều gì đó huyền diệu.”

Bên trong Lĩnh Vực Thần Quang, năng lượng hồn lực của Minh Thiện càng trở nên mạnh mẽ, thể chất cũng được cường hóa rất nhiều. Với một bước tiến, bàn chân vừa chạm đất, Minh Thiện vụt một cái đã lao đi như tia sáng đến trước mặt Ngọc Khiết, song kiếm trong tay cứ thế mà dứt khoát vung chém.

Ngọc Khiết dùng trường thương cản lại những nhát kiếm, nhưng cũng đồng dần bị đẩy lùi về phía sau. Đến lúc cảm thấy bản thân không thể lùi được nữa, Ngọc Khiến liền tụ hóa cuồng phong vào Thiên Sứ Linh, một cái vung thương liền thổi ra gió lốc cuồn cuộn đánh bật đối phương văng ngược ra xa.

Cắm Thánh Kiếm Lục Ngọc xuống đất giữ cơ thể lại để bản thân không bị cuồng phong thổi ra khỏi sân đấu, Minh Thiện sau đó tiến ra trước tựa người vào kiếm, gió tạt mạnh từng đợt vào mặt. Cố gắng chống chịu từ từ cúi người ngồi xuống, Minh Thiện đặt lòng bàn tay phải của mình xuống đất, vận hồn lực.

Minh Thiện: “Linh long xuất thế!”

Từ nơi năng lượng hồn lực tỏa ra khắp mặt đất, Long hồn với hình thể tiến hóa y hệt lần triệu hồi trước liền thoát ra theo, bất ngờ xuất hiện như một con quái vật trồi lên, gầm một tiếng vô cùng dữ dội.

Ngọc Khiết: “Sức mạnh được cường hóa, không chỉ vậy lĩnh vực này còn có cảm giác đang thạch hóa bên ngoài cơ thể mình. Tuyệt nhiên không không thể bất cẩn được.”

Thiên tài, Ngọc Khiết sớm nhìn thấu năng lực của Lĩnh Vực Thần Quang hoàng kim sắc này liền kích hoạt bảo hộ của Thiên Sứ Linh, vô hiệu sự thạch hóa.

Trên sân thượng, Nhất Thắng: “Bảo hộ của Thiên Sứ Linh? Xem ra đúng như mình nghĩ, lĩnh vực đó của Minh Thiện không chỉ có khả năng cường hóa thuộc tính người sử dụng.”

Có bảo hộ của Thiên Sứ Linh, Ngọc Khiết chủ động bắt đầu tấn công. Tay phải vận hồn lực hỏa nguyên tố, kiến tạo một vòng tròn bởi hơn trăm thanh kiếm mà thành rồi một loạt phóng tất cả về phía đối phương.

Minh Thiện: “Cự Thanh Xà!”

Minh Thiện một chân giẫm xuống đất, hồn lực từ lĩnh vực trồi lên liền tạo hóa thành hình của một con Cự Thanh Xà linh thú với giáp vảy cứng chắc lao ra chắn lại cơn mưa kiếm.

Ngọc Khiết: “Là hồn thú Cự Thanh Xà ?”

Minh Thiện: “Chưa hết đâu. Ám Huyết Xà, Lục Bích Nguyệt Tiên !”

Hồn lực lĩnh vực tạo hóa, lại tạo nên thêm Ám Huyết Xà linh thú và Lục Bích Nguyệt Tiên linh thú. Cả hai cùng lúc một phóng độc khí, một vung sừng chém ra luồng hồn lực sắc bén bay về phía của đối phương.

Có chút bất ngờ, Ngọc Khiết lập tức hóa Thiên Sứ Linh từ trường thương thành tấm đại khiên đỡ luồng hồn lực công kích của Lục Bích Nguyệt Tiên, còn một tay thì phóng ra bạch hỏa để thanh tẩy độc khí của Ám Huyết Xà rồi bay vút lên không trung.

Lúc này trên sân đấu với lĩnh vực bao vây, Minh Thiện đứng trên Long hồn lục sắc uy mãnh. Xung quanh còn có Cự Thanh Xà, Ám Huyết Xà và Lục Bích Nguyệt Tiên, cả ba linh thú chiến đấu cùng.

Minh Chấn lão sư: “Học viên Minh Thiện này còn là một chiến thú sư sao?”

Ngô Đình lão sư lắc đầu: “Không, so với chiến thú sư thì có chút khác biệt. Đám linh thú đó của học viên Minh Thiện rõ ràng không phải là hồn thú còn sống, đó giống là linh hồn của chúng với thân xác là do hồn lực hóa hình mà thành. Nếu so với triệu hồn sư thì giống hơn nhiều.”

Minh Chấn: “Vậy đó chỉ là linh hồn của hồn thú sao? Nhưng ta cảm giác, sức mạnh của chúng hoàn toàn chẳng thua kém gì một linh thú thực sự cả.”

Sự thật thì đó chính là linh thú thật sự, chỉ có điều thể xác của chúng lại mượn nhờ vào năng lượng hồn lực để sống lại. Ấn Kỹ Long Hồn tiến hóa, có thể dùng hồn lực hấp thụ được từ các loài hồn thú mà tiến hóa, đồng thời linh hồn hồn thú được giữ lại trong nguồn hồn lực của Minh Thiện mà tồn tại tiếp. Lĩnh Vực Thần Quang cũng như một nguồn hồn lực tạm thời, linh hồn của thú vì thế cũng tồn tại được ở đây, từ đó hóa hình sống lại, chịu dưới sự điều khiển của Minh Thiện. Đó chính là năng lực sau khi đột phá của Long Hồn Ấn Kỹ.

Minh Thiện: “Thắng thua, cứ dồn hết sức vào công kích này mà quyết định thôi. Ám Huyết Xà, Cự Thanh Xà, vây hãm quần công. Lục Bích Nguyệt Tiên, trực diện công kích.”

Ngay lập tức hai con Ám Huyết Xà và Cự Thanh Xà cùng lúc lao tới chỗ của Ngọc Khiết, tiến hành bao vây. Lục Bích Nguyệt Tiên đứng bên dưới bắt đầu tụ năng lượng vào cặp sừng, liên tục vung chém ra những luồng hồn lực sắc bén bay tới đối phương. Ngọc Khiết buộc phải tránh né tấn công, Ám Huyết Xà và Cự Thanh Xà cứ thế mà từ từ siết chặt vòng vây rồi tung ra độc khí mù mịt, dù được bảo hộ của Thiên Sứ Linh nhưng Ngọc Khiết vẫn bị che mất tầm nhìn. Lúc này, Minh Thiện chỉ chờ có vậy mà lập tức thi triển chiến kỹ công kích mạnh nhất.

Ngọc Khiết: “Nguy rồi, không thấy gì hết.”

Minh Thiện: “Hoàng Quang Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh. Long hồn, mau tấn công. Song long kích !”

Chiến kỹ Minh Thiện tạo ra một con rồng hoàng kim bằng năng lượng hồn lực dữ dội, cùng với Long hồn bay lượn quấn lấy nhau, lao thẳng tới chỗ của Ngọc Khiết. Ám Huyết Xà và Cự Thanh Xà cũng đồng loạt bắt trói luôn lấy đối phương, cố định mục tiêu.

Bật đứng dậy, Kinh Long: “Ngọc Khiết !”

Song long kích trúng vào mục tiêu, lập tức tạo ra vụ nổ dữ dội, lĩnh vực thậm chí còn bị dao động vỡ tan. Sóng xung kích sau đó được giải phóng, lực mạnh tới mức thổi Minh Thiện lăn mấy vòng trên sân đấu. Minh Thiện định đứng dậy, nhưng lúc này sức lực cũng không còn, chỉ thể ngồi đó thở dốc nhìn lên trên cao. Từ trên không trung, Thiên Sứ Linh gãy vụn mà rơi xuống...

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.