Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

So kiếm!

Tiểu thuyết gốc · 2038 chữ

Hôm sau, Thư Vô Tuyết giữa trưa một thân bạch y , cùng với phụ thân Thư Tu Kiệt đến Luyện Kiếm trại.

Luyện Kiếm trại cực kì rộng lớn, bên trong có người hoặc đang luyện kiếm, hoặc đang luận bàn,...

Thư Tu Kiệt giới thiệu hắn với một tên trung niên lão sư : "Vô Tuyết đây là Vương lão sư, vị kiếm tu mạnh nhất ở đây, từ bây giờ ngươi sẽ theo hắn học kiếm đạo!"

Thư Vô Tuyết lễ phép chào hỏi, Vương Bình nhìn vị thiếu gia này mỉm cười cùng với khuôn mặt của hắn liền cảm thấy có thật sự là không quá yếu đuối mà ngất đi trong lúc tập luyện chứ, tuy lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cũng cười nói : "Thư đại nhân quá lời, mời thiếu gia đi theo ta"

Thư Vô Tuyết đi theo Vương lão sư đến nơi luyện tập, vừa đến liền nghe Vương lão sư giới thiệu : " Dừng lại một chút, đây là Vô Tuyết thiếu gia, con trai của Thư tướng quân, bắt đầu từ hôm nay hắn sẽ cùng với các ngươi học tập kiếm đạo..."

" Hắn chính là Thư Vô Tuyết, vị kia bại hoại thiếu gia?"

" Nhìn hắn chính là đùa giỡn a, làm gì có ý muốn học"

" Ta muốn tỉ thí với vị thiếu gia này một lượt, liền xem như khảo nghiệm"

...

Thư Vô Tuyết từ đầu đến cuối mặt đều không đổi sắc, mi rũ xuống : "Vị khi nãy nói muốn tỉ thí với ta mời xuất hiện, nếu nói vậy ta liền nhập gia tùy tục."

Lăng Mục có hơi bất ngờ khi tên thiếu gia này chấp nhận tỉ thí với hắn, có bất ngờ nhưng rồi hắn liền có chút khinh thường, bước ra trước một bước, hắn năm nay mười tám tuổi, đạt đến võ đồ cửu tầng, khi nhìn đến vị thiếu gia quần là áo lượt kia thì khắp vẻ mặt hiện lên vẻ người thua chắc. " Trong vòng mười chiêu, ta không sử dụng tu vi, chỉ dùng kiếm đạo, ngươi qua được mười chiêu liền tính ngươi vượt qua!" Nở một nụ cười tự tin sáng chói lóa.

Thư Vô Tuyết nhìn thấy hắn như vậy có chút buồn cười, hảo một vị thiếu niên lang tự tin. " Được." Thư Vô Tuyết cũng rất tự tin về mình, dù hắn không biết kiếm đạo nhưng những năm tu luyện cùng sư tôn, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng không phải là những vị thiếu niên này có thể sánh được.

Vương Bình thấy Lăng Mục khiêu chiến với Thư Vô Tuyết có hơi thất lễ, dù sao người ta cũng là nhi tử của tướng quân, lỡ thua thì mặt mũi nào để nhìn người nữa, hiển nhiên trong lòng hắn cũng không nghĩ rằng Thư Vô Tuyết sẽ thắng. Tuy nghĩ vậy nhưng hắn cũng không ngăn cản, khảo nghiệm một chút cũng không có gì. Để tránh xảy ra thương tích hắn yêu cầu hai người sử dụng kiếm gỗ.

" Người đoán xem ai sẽ thắng? Ta cược Lăng Mục sư huynh trong tám chiêu bại hắn "

" Nào đến tám chiêu, ta cược năm chiêu ".

...

Thư Vô Tuyết tay cầm kiếm, hít sâu một hơi, lần đầu tiếp xúc với kiếm khiến y có chút lạ lẫm.

Lăng Mục cũng không nhường nhịn y, vừa cầm kiếm liền đâm tới, kiếm đâm cực nhanh khiến không khí phát ra tiếng rít.

Thư Vô Tuyết phản xạ cực nhanh giơ kiếm lên đón đỡ. " Một chiêu, hai chiêu,...." Lăng Mục vừa đếm vừa huơ kiếm, không ngừng chém về phía Thư Vô Tuyết. Thư Vô Tuyết đều đem chống đỡ xuống, nhưng cỗ thân thể này quá yếu, đến đệ thứ sáu chiêu, tay y bắt đầu run rẩy.

Lúc này Thư Vô Tuyết nhảy lên một cái, tay phải cầm kiếm siết chặt, lộn một vòng, tư thế như thác nước đâm hướng Lăng Mục, toàn bộ quá trình cực kì nhanh chóng, chỉ trong vài tức thời gian, Lăng Mục kinh nghiệm chiến đấu còn chưa lão luyện liền dính đòn, chân không ngừng lùi về phía sau, đến khoảng 2 trượng thì dừng, sửng sốt nhìn về Thư Vô Tuyết.

" Thứ bảy chiêu " Lần này đến Thư Vô Tuyết đếm, sau đó liền đặt kiếm sát ngực, nhảy thẳng về phía Lăng Mục, kiếm gỗ đang đâm về phía cổ Lăng Mục bỗng nhiên rút lại. Lăng Mục tuy phản xạ nhanh nhưng cũng có hạn, hoàn toàn không nghĩ đến Thư Vô Tuyết bỗng nhiên chém đến liền dừng lại, chỉ mới đưa kiếm lên che phần cổ, liền lộ ra sơ hở.

Thư Vô Tuyết bắt lấy thời cơ, mộc kiếm gõ một nhát về cổ tay phải của hắn, Lăng Mục chịu đau suýt chút muốn buông kiếm ra.

Thư Vô Tuyết cũng không cho hắn thời gian nghỉ ngơi , mộc kiếm lại gõ một cái về phía đầu gối của hắn, Lăng Mục lảo đảo, khụy một gối xuống, đợi hắn hoàn hồn lại liền nhìn thấy một thanh mộc kiếm cách yết hầu hắn chỉ khoảng không đến một thốn liền có thể kết liễu hắn, tất nhiên đó nếu như là sinh tử chiến. Lăng Mục đổ một giọt mồ hôi lạnh, từ trên đỉnh đầu hắn truyền đến mọt giọng nói lạnh nhạt " Người thua!"

Nghe được thanh âm của y, hiện trường yên tĩnh mới ồn ào trở lại.

" Hắn..hắn vậy mà chiến thắng Lăng Mục sư huynh "

" Ta liền hoa mắt a? "

...

Thư Vô Tuyết nhìn xuống Lăng Mục thấy hắn cũng không có lộ ra vẻ tuyệt vọng hay nhụt chí mà hiện lên vẻ đăm chiêu không biết nghĩ gì, y liền cảm thấy có chút thưởng thức, thần sắc lạnh nhạt nhìn khắp hiện trường " Ta vượt qua, đúng chứ? " Câu hỏi khiến Vương Bình hoàn hồn lại, " Không sai, ngươi vượt qua ", hắn cũng rất bất ngờ khi Thư Vô Tuyết có thể chiến thắng Lăng Mục, thậm chí chưa đến mười chiêu. Nên biết rằng Lăng Mục chính là môn sinh đắc ý của hắn, dù không so được các loại thiên tài thế gia khác nhưng cũng không phải tùy tiện một tên quần là áo lượt thiếu gia liền có thể chiến thắng, không ngờ rằng Thư Vô Tuyết giành chiến thắng khiến cho hắn có hơi bất ngờ.

" Hôm nay mọi người cứ tập trước, ta có chút mệt mỏi, ngày mai ta sẽ đến sớm, cáo từ " Tay Thư Vô Tuyết có chút run rẩy, trận chiến ban nãy đích thực khiến y có chút mỏi mệt, bước chân chậm chạp, rời khỏi Luyện Kiếm trại, ngay tại lúc y ly khai Lăng Mục một mực nhìn theo bóng lưng của y, hắn không nghĩ rằng mình sẽ thua, hắn không cam tâm, chiến ý sục sôi muốn khiêu chiến Thư Vô Tuyết một lần nữa, tiếc là người đã đi xa.

Một đường bình an về Thư phủ.

Vừa về đến liền nghe được tiếng của phụ thân với đệ đệ Thư Vô Khanh ở Hoa Viên phát ra, không nghĩ về phòng nữa mà đổi hướng hoa viên.

" Phụ thân, năm sau ta sẽ tham gia Thiên Kiếm chi tuyển, trở thành đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông! "

" Hảo " Thư Tu Kiệt thực lòng thưởng thức người con thứ này, cả khuôn mặt lẫn khí độ đều giống hắn. Chợt hắn thấy được Thư Vô Tuyết, quân cờ trên tay chưa kịp đánh xuống liền dừng, gọi y : " Vô Tuyết, người hôm nay thật sự rất tốt, lần đầu tiên cầm kiếm mà có thể đánh bại Lăng Mục! " Thư Tu Kiệt sớm đã biết chuyện Thư Vô Tuyết chiến thắng Lăng Mục, vừa thấy người về liền khen ngợi.

" Vâng! " Thư Vô Tuyết gật nhẹ, cũng không hỏi tại sao Thư Tu Kiệt lại biết chuyện y đánh bại Lăng Mục, mà y cũng không muốn quản, ngược lại để cho chuyện này truyền đi, đối với y càng tốt.

" Cái gì? Huynh trưởng đánh bại Lăng Mục, điều này là thật!? " Thư Vô Khanh ngồi ở một bên nghe được lời phụ thân nói liền sửng sốt, vị huynh trưởng bại hoại này của hắn mà cũng chịu tu luyện, còn đánh bại được Lăng Mục?

Thư Tu Kiệt tâm trạng cũng đang cao hứng nên không có bắt lỗi hành vi thất lễ của con thứ : " Đúng vậy, đại ca ngươi lần này cũng thật khiến cho ta bất ngờ. "

Thư Vô Tuyết vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, mở miệng nói :" Vậy, phụ thân ta liền có chút mệt nên muốn về phòng nghỉ ngơi, ngài và đệ đệ tiếp tục chơi cờ "

Thư Tu Kiệt cao hứng vỗ lên vai Thư Vô Tuyết mấy cái khiến y đau đến nhe răng : " Được, nghỉ ngơi cho tốt ngày mai lại tiếp tục đến Luyện Kiếm trại."

Thư Vô Tuyết trở về phòng, bỏ lại hai người tiếp tục chơi cờ.

" A Hoa ngươi biết gì chưa, nhị thiếu gia năm sau sẽ tham gia Thiên Kiếm chi tuyển đấy, trở thành đệ tử Thiên Kiếm Tông liền tiền đồ vô lượng a! Chả bù cho tên kia, suốt ngày chỉ lêu lỏng "

" Thật không? Ta nghe nói tên kia đang muốn tu luyện, hắn đã nói với gia chủ là sẽ đến Luyện Kiếm Trại rồi! Ta xem hắn chỉ mang tâm đùa giỡn, nào chú tâm nghĩ đến tu luyện "

...

Thư Vô Tuyết trên đường về phòng nghe không ít lời bàn tán của hạ nhân, liên tục nhắc đến " tên kia ", dù không nhắc thẳng đích danh nhưng cũng không khó đoãn "tên kia" đó chính là hắn. Hắn cũng vô tâm quản, miệng người khó che được.

Thư Vô Tuyết trở về phòng, lấy ra một viên đan dược, nuốt vào, nhắm mắt tu luyện.

Hôm sau, Thư Vô Tuyết tỉnh lại rất sớm, thái dương chưa hiển lộ liền đi đến Luyện Kiếm trại.

Vừa đến nơi liền gặp được Lăng Mục đang luyện kiếm, kiếm gỗ trong tay hắn liên tục múa những đường cong hoàn mỹ. Thấy Thư Vô Tuyết đến thì dừng tay, mắt nhìn hắn có chút khó coi.

Thư Vô Tuyết cũng không nói gì, trên mặt hiện lên nụ cười như có như không. Tiến đến nhận lấy kiếm gỗ, tập luyện các thức cơ bản của kiếm đạo.

Lăng Mục nhìn thấy hắn gà mờ như thế liền nở nụ cười khinh thường, thắng được hắn thì như thế nào, vẫn không phải là gà mờ sao.

Thực ra cũng có chút ghen ghét...

Thư Vô Tuyết cũng không để ý đến hắn, một mực chú tâm vào tập luyện.

Thẳng đến một canh giờ sau, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, hắn cũng đã quen dần với các loại kiếm thức cơ bản, bây giờ cầm kiếm lên cũng không còn vẻ lóng ngóng như trước.

Dần dần nhiều người tiến đến Luyện Kiếm trại, Vương Bình cũng tới, thấy Thư Vô Tuyết đang ngồi điều tức thì hơi ngạc nhiên, hàng này chẳng lẽ thực sự muốn học kiếm đạo.

Vương Bình nghĩ đúng mà cũng không đúng, Thư Vô Tuyết muốn học kiếm đạo là vì trong bản Cầm quyết sư phụ truyền cho y có một thức là Thiên Âm Ngự Kiếm Thức, cần phải hiểu biết đồng thời cầm đạo và kiếm đạo mới có thể tu luyện. Đời trước, sau khi sư phụ phi thăng trong vòng hai mươi năm y chỉ đạt đến thức thứ nhất đại thành và thứ hai tiểu thành, thức thứ ba cũng chính là Thiên Âm Ngự Kiếm Thức do không hiểu kiếm đạo nên y chưa tu luyện.

Bạn đang đọc Lạc Khúc Nhân Sinh Ký sáng tác bởi ThuVoTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuVoTuyet
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.