Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liệt Hỏa Kiếm Pháp, đấu giá đại hội ( 1 )

Tiểu thuyết gốc · 2100 chữ

Giữa trưa, Thư Vô Tuyết cùng với các vị đệ ở tử ở đây được học một bản cửu phẩm kiếm quyết.

Ở Đai Thiên thế giới, công pháp chưa chia từ nhất phẩm đến cửu phẩm, nhất phẩm vi tối cường, sau đó là đến Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp bậc.

Ở Bắc Mình Vương Triều chỉ có một bản tam phẩm công pháp thuộc về hoàng thất, các gia tộc khác có được một bản ngũ phẩm công pháp đã xem như bí bảo mà cung phụng rồi.

Vương Bình sẽ tập trước một lần cho đệ tử ở đây, sau đó thì để cho họ nhớ lại và tập lại những gì mình nhớ, xem như kiểm tra ngộ tính của họ. Dù bản này chỉ là cửu phẩm công pháp nhưng cũng không dễ dàng gì, để nhớ được liền mạch các động tác trong công pháp phải có ngộ tính rất cao.

Vương Bình đứng trước tất cả, tay phải cầm kiếm, vận chuyển nguyên khí, thân ảnh nhanh như cắt thực hiện các động tác trong công pháp, khi thì đâm, khi thì xoay kiếm, ở động tác cuối cùng vết kiếm còn mang theo nhiệt khí, xung quanh 3 mét bỗng nhiên phụt một vòng lửa, xứng với tên của nó, Hỏa Luân Kiếm Thức, thức đầu tiên trong bản kiếm quyết này, Liệt Hỏa Kiếm Quyết. Vương Bình thở ra một hơi, xung quanh hỏa diễm tắt đi, không khí vẫn còn mang theo nhiệt khí, khiến cho một ít đệ tử phần lưng ướt đẫm.

Các đệ tử trầm trồ xem một màn vừa rồi, một ít người ngộ tính cao đã đi luyện kiếm, một số người khác ngộ tính thấp không ngừng suy nghĩ về màn vừa rồi.

Còn đối với Thư Vô Tuyết, bản thân kiếp trước là một tên Bán Tiên Cảnh tu tiên giả, mặc dù hắn không biết công pháp giữa tu chân giả và tu tiên giả có gì khác biệt nhưng Liệt Hỏa Kiếm Pháp vừa rồi hắn xem Vương Bình luyện một lần liền nhớ rõ, còn có thể dựa theo nhãn giới của mình giảm bớt đi một ít động tác thừa, càng khiến cho hoàn mỹ hơn.

Thư Vô Tuyết đi đến một góc hẻo lánh, tay cầm kiếm gỗ tái diễn lại một màn vừa rồi, nhưng đến động tác cuối cùng hắn liền dừng lại, vẻ mặt giả vờ đăm chiêu lại mờ mịt. Người khác thấy vậy liền cười khinh thường, cũng chỉ là một tên gà mờ.

" Người xem hắn kìa, đoán chừng liền động tác đầu tiên cũng không biết đi! "

" Đúng thật, hahaha.."

...

Không ít đệ tử để ý tới Thư Vô Tuyết, thấy hắn thực hiện một màn vừa rồi liền không chút cố kị chỉ tay khinh thường, Thư Vô Tuyết làm như vậy thật ra có chủ ý riêng. Nên nhớ rằng, nguyên chủ cơ thể này là một tên bại hoại thiếu gia, thiên phú tầm thường, nào có chỉ cần nhìn người khác diễn luyện công pháp một lần liền có thể thực hiện lại một cách hoàn mỹ. Làm ra không phải khiến người nghi ngờ sao, tuy nói hắn hôm qua mới chiến thắng Lăng Mục, nhưng chuyện này đồn ra cũng chẳng ai nguyện tin tưởng, liền xem như thắng cũng là may mắn thắng.

Bây giờ liền hoàn mỹ mà thực hiện bộ Liệt Hỏa Kiếm Pháp này không chỉ làm cho người nghi ngờ, không chừng thân phận xuyên việt giả của hắn cũng bị bại lộ. Thân phận này chính là điều tối kỵ của hắn, một khi có người biết đến hắn tình nguyện thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Vì thế các đệ tử trong trại không ngừng thấy thân ảnh của hắn luyện kiếm, nhưng không một lần hoàn chỉnh, tốt nhất liền là có thể thực hiện đến nửa bộ, liên tục sai sót, khiến không ít đệ tử trông đến nhàm chán, liền không nhìn nữa mà đi luyện kiếm của mình.

Lăng Mục ngay từ lúc đầu cũng đứng xem Thư Vô Tuyết luyện kiếm, thấy hắn như một tên khờ thì cảm thấy thư thả phần nào, hôm qua thua Thư Vô Tuyết một trận khiến hắn không ngừng dậy lên tâm tình không cam tâm, nhìn mãi thấy hắn chẳng có tiến triển liền mang tâm trạng vui thích mà cũng rời đi luyện lại Hỏa Luân Kiếm Thức.

Vương Bình cũng một mực quan sát Thư Vô Tuyết, thấy hắn như vậy liền an ủi : " Ngươi đừng thất vọng, kiếm đạo không phải ngày một ngày hai liền học được, ngươi phải kiên nhẫn "

" Ân " Đáp nhẹ một tiếng, Thư Vô Tuyết giả vờ mệt mỏi mà ngồi xuống tại chỗ, lòng tay phải hắn cầm kiếm thời gian lâu liền đỏ tươi. Thư Vô Tuyết cũng hiểu dục tốc bất đạt, tuy rằng có thể nhìn một lần liền nhớ nhưng kiếm đạo vẫn là lần đầu tiên hắn tiếp xúc, dù lần này là "giả vờ" luyện tập cũng khiến cho hắn tiến bộ rất nhiều,

...

Một tháng lại trôi qua, một tháng này Vương Bình đã truyền thụ xong hoàn toàn bản kiếm pháp, Thư Vô Tuyết cũng đã đạt được đến đại thành cảnh giới, nhưng để tránh nghi ngờ hắn vẫn chỉ tập đi tập lại hai thức đầu tiên của Liệt Hỏa Kiếm Pháp, mỗi lần tập vẫn chỉ đạt đến mức tiêu chuẩn, không quá xuất sắc.

Hôm nay Thư Vô Tuyết không đến Luyện Kiếm trại, buổi tối hắn một thân bạch y, ống tay áo có viền đỏ tinh xảo chấp hai tay chỉnh tề ở phía trước, thong dong đi đến phụ cận Thư thành, Hồng Du Hà. Hồng Du Hà là một nhánh sông nhỏ đến không đáng kể của Trường Sinh Hà, là một tiên thiên tạo vật của Trường Sinh Tiên Địa, cũng như Đại Thiên thế giới.

Trên Hồng Du Hà có một chiếc thuyền. Mục đích của Thư Vô Tuyết hôm nay là đến chiếc thuyền này.

Ở trên đầu thuyền, xuất hiện một tên nam tử, niên kỷ khoảng độ bằng với Thư Vô Tuyết, một thân xa hoa trang phục, cằm trái xoan, mắt anh đào, da mặt trơn nhẵn, trên tay cầm một thanh quạt xếp, đúng kiểu hoa hoa công tử trong mấy bộ phim cổ trang mà Thư Vô Tuyết từng coi đời trước, Hoa Thanh Thu thấy Thư Vô Tuyết đến liền hô to : " Lão đại, nơi này! "

Thư Vô Tuyết nghe tiếng gọi, thần sắc bình tĩnh bước lên thuyền, đến bên cảnh trang phục xa hoa thanh niên, lơ đãng hỏi : " A Hoa , ngươi đây còn hai người khác đâu? "

Tên thanh niên bị hỏi, có chút lúng túng, gãi đầu : " Rõ ràng đã hẹn bọn hắn đến, không lẽ lại trốn, xem lần hội này xong, xem ta xử bọn hắn..."

" Xử tội liền xử tội gì? Tiểu Thu Thu ngươi chán sống a? " Một giọng nữ thanh thúy, hỏa bạo vang lên, Hoa Thanh Thu nghe đến liền cảm thấy lành lạnh sống lưng, nàng này một thân huyết y, đầu cắm một thanh ngọc trâm, dung nhan tuyệt mĩ, tạo hình như tiên nữ không dính phàm tục khí, nhưng phần tính khí vừa rồi liền làm hỏng tiên khí của nàng.

Thư Vô Tuyết liếc nhìn Thẩm Tương Tư một cái, trong đầu không ngừng hiện lên ít kí ức về nàng này, danh xưng Liệt DIễm Ma Nữ quả không sai, trời sinh Hỏa Linh Thể nên tính khí cũng đi theo hỏa bạo. Ở Thư Thành, nhắc đến Tứ bại hoại, khi nhắc đến "hắn" và hai người khác, người nghe chỉ e dè gia thế của bọn họ, còn nhắc đến Liệt Diễm Ma Nữ người nghe đều chảy mồ hỏi lạnh, đặc biệt là mỹ nữ. Bởi vì... Thẩm Tương Tư nàng từ nhỏ đến lớn vốn chỉ thích nữ nhân, mỹ nữ thanh lâu qua tay nàng không một trăm cũng đến tám mươi...

"Uy, lão đại ngươi đang nghĩ gì vậy? " Thẩm Tương Tư đưa tay quơ trước mặt y mấy cái, thấy y thất thần liền hỏi. " A, không có gì, tiểu tứ đâu? " Thư Vô Tuyết hoàn hồn lại trả lời.

" Lão đại, ta đây ! " Ba người đang nói chuyện, không để ý đến một tên lam phục, mắt đeo một tầng khăn trắng, mắt bị che lại nhưng bước chân của y đều trầm ổn, không có một tia loạng choạng, tóc đen thong thả bị gió tung bay trông như thiên tiên hạ phàm, y chính là thành viên còn lại của Thư Thành tứ bại hoại, Thiên Cơ, hàng thật giá thật họ Thiên tên Cơ, vừa sinh ra trời xuất hiện thiên nhãn, lớn lên liền trổ ra thiên phú tiên đoán, cộng với tạo hình như thiên tiên của hắn không ít người gọi hắn là Thiên Cơ thượng nhân [ Trước khi gia nhập Tứ bại hoại ].

Y trời sinh có dị năng tiên đoán nên chuyện gì của ai y cũng biết.

Có lần một tên gia chủ tu vi võ đồ thập tầng, tính cách ngạo mạn, vô ý vô tứ trêu chọc đến Thiên Cơ. Bị y một miệng nói ra hết gia phả, tình sử, tật xấu, lẫn nội thương trong người, đến ngoại tình với ai hay ăn nằm với ai... cũng đều bị y hoạch toẹt hết ra, lão ấy cứng đờ người, đến khi về nhà bị liền thê tử chặn cửa, ăn bờ ngủ bụi.

Qua sự kiện đó, Thiên Cơ từ thượng nhân liền rớt xuống hạ nhân, cái tên Độc Khẩu Nhân liền xuất hiện, lên voi xuống chó thất thường khiến y bị người xếp vào hàng ngũ bại hoại. Nên hàng ngũ bại hoại vốn dĩ chỉ có ba người liền thêm hắn trở thành tứ bại hoại thanh danh đỉnh đỉnh.

Bốn người tề tựu đông đủ liền sánh bước vào thuyền.

Lúc này bên trong thuyền nhạc hát tưng bừng, có không ít con cái của các gia đình nhất lưu ở Thư thành tề tựu lại, thậm chí người của các thành khác cũng đến. Bốn người bước vào, khí chất lẫn ngoại hình đều hơn hẳn người khác, không ít người nhận ra bọn hắn.

" Tứ bại hoại, bọn hắn đến rồi! "

Nghe được lời này, hiện trường đang nhộn nhịp bỗng yên tĩnh lại, mọi người đều ghé mắt nhìn về phía bọn hắn.

Không khí tĩnh lặng kéo dài khoảng ba tức thời gian, cuối cùng chỉ có Thẩm Tương Tư tính cách hỏa bạo là không chịu nổi, mở miệng trước : " Nàng kia, gảy đàn tiếp tục đi, hôm nay bọn ta thuần túy chỉ muốn vui chơi thôi! Sao, các người những người này không hoan nghênh? "

Nghe được lời của nàng. Tiếng đàn lại một lần nữa vang lên, sôi nổi lên được đôi chút.

" Những tên này thật khiến cho người đáng ghét mà, thái độ như vậy với chúng ta là sao chứ? "

" Mặc kệ bọn hắn, có thể nào thì cũng chỉ là đám bại hoại thôi. "

Có không ít người xầm xì bàn tán về bọn hắn, nhưng e ngại hậu thuẫn đằng sau bọn hắn mà chỉ liếc nhìn ai oán rồi thôi.

Thư Vô Tuyết cùng ba người khác đến một góc khuất mà ngồi xuống, thực ra hôm nay bọn hắn cũng không thuần túy muốn vui chơi, mà trên thuyền này tối nay sẽ có một trận đấu giá hội diễn ra. Bọn hắn muốn tham gia.

Tiếng đàn du dương bỗng nhiên dừng, một tiếng nam trầm thấp phát ra : " Các vị yên lặng, đại hội đấu giá đã mở ra, mong mọi người ổn định vị trí, chắc rằng đại hội đấu giá lần này sẽ không làm các vị thất vọng..."

Thư Vô Tuyết cùng ba người không lên tiếng, bọn hắn đều có vật muốn tìm nhưng đều quá khó kiếm nên mới ký thác hy vọng vào lần đấu giá hội lần này.

Tiếng nam trầm thấp khi nãy lại phát ra lần nữa : " sau đây là món đầu tiên..."

Bạn đang đọc Lạc Khúc Nhân Sinh Ký sáng tác bởi ThuVoTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuVoTuyet
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.