Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương14: Những mục tiêu mới.

Tiểu thuyết gốc · 5987 chữ

< Dòng thời gian chính, nơi nhân vật chính và các sự kiện chính diễn ra>

Thị Trấn Evenmoor.

Đã 1 ngày trôi qua kể từ khi tôi nằm “liệt giường” vì ăn quá nhiều thịt bò. Cơ thể tôi hiện tại vẫn chưa thể cử động được. Thật may là hệ tiêu hóa của tôi dường như cũng đang tạm dừng để tiêu hóa chỗ thức ăn đó. Chứ nếu không với việc tôi không thể di chuyển được, chắc chắn sẽ có nhiều rắc rối xảy ra. Qua ô cửa sổ của căn phòng, tôi nhìn ra trung tâm của thị trấn, nơi tất cả mọi người vẫn đang vui vẻ với lễ hội. Trong ngày hôm nay, ngày thứ 2 của lễ hội, mọi người thường tặng quà cho nhau. Họ sẽ cho đi những thứ họ cho là quý giá được họ chuẩn bị trong 1 năm qua. Tất nhiên là sự quý giá đó có mức độ và chỉ có những người thân thiết mới tặng quà cho nhau. Thông qua việc tặng quà họ có cơ hội để cảm ơn những người đã giúp đỡ họ trong 1 năm qua và họ sẽ làm thân thiết hơn các mối quan hệ.Đây xem như là một trong những truyền thống được thị trấn duy trì từ khi thành lập. Với mục đích kết nối mọi người.

Ở giữa trung tâm thị trấn, tôi nhìn thấy nhóm chú Tulk ở đó. Lần này chỉ có 5 tên đàn ông, 2 người phụ nữ không xuất hiện. Tôi đoán có lẽ do da mặt của 2 người họ không được dày bằng 5 tên đàn ông còn lại. 5 tên này đang đứng ở nơi dễ thấy của quảng trường, như thể đang muốn nói với mọi người rằng ”Chúng tôi đang ở đây, ai muốn tặng quà thì đến đây đi”. Tôi đang tưởng tượng ra khuôn mặt khinh bỉ của 2 người phụ nữ trong nhóm họ, điều mà tôi đã tận mắt nhìn thấy không chỉ một lần. Có lẽ chính họ cũng cảm thấy hổ thẹn với hành động của nhóm. Truyền thống tặng quà của lễ hội xuất phát từ việc tự nguyện, chứ có ai lại như kiểu đang đi đòi nợ như họ đâu cơ chứ. Nhưng những người đàn ông trong nhóm không phải là không có lý do làm việc đó. Rất nhiều người đến tặng quà nét mặt lại mang vẻ vui mừng chứ hoàn toàn không giống như bắt buộc. Nếu là tôi của 2 ngày trước, chắc chắn cũng đang khó hiểu. Nhưng bây giờ khi đã tìm hiểu về họ, tôi cảm thấy việc này là bình thường. Họ là những công dân được yêu mến nhất tại thị trấn này.

Bên cạnh tôi bây giờ đang là cô bé Bun, chính cô bé đã là người kể cho tôi nghe những chiến công của nhóm chú Tulk. Cô bé ở đây không phải để chăm sóc tôi, dù vẫn đang bất động nhưng tôi hoàn toàn không cần sự chăm sóc. Cô bé đang không muốn ra ngoài vì trốn tránh những nam thanh niên ngoài kia. Lễ hội cũng tạo điều kiện để họ có cơ hội để bày tỏ tình cảm với những người khác giới. Với một cô bé xinh đẹp và hoạt bát như Bun, chắc chắn sẽ có rất nhiều chàng trai có tình cảm với cô bé. Và nếu cô bé ở dưới kia, tôi nghĩ số lượng người tặng quà cũng không ít hơn đội chú Tulk. Thực ra không chỉ Bun đâu, Bunny tôi đoán số lượng cũng không ít. Nhưng cô bé đang nghỉ ngơi, sau những đêm thức trắng chế biến món ăn cho mọi người. Còn Shaty thì thôi đi, dù xinh đẹp nhưng tính cách của cô bé không được. Cô bé sẵn sàng cho bạn trai ăn đòn, nếu không vừa ý cô bé. Chỉ có thanh niên nào thích bị ngược đãi mới dám tỏ tình với cô bé.

Đến chiều tối thì cơ thể tôi bắt đầu chuyển biến tốt lên, tôi đã có thể cử động được cổ. 1 tiếng sau tôi đã có thể cử động được tay chân và đi lại. Lần thứ 2 trong cuộc đời tôi phải học cách đi lại, lần đầu là lúc tôi còn bé. Bun đang dìu tôi, tình trạng cơ thể của tôi luôn được Dì Maria theo dõi và thông báo cho mọi người. Vì vậy mọi người biết tôi chỉ cần tập luyện 1 chút là có thể khôi phục. Nó giúp cho mọi người không cần phải quá lo lắng về tình trạng của tôi. Điều kinh ngạc là những gì mà Dì Maria nói hoàn toàn trùng khớp với những phân tích của Ann. Điều đó càng thêm khẳng định Dì Maria rất giỏi. Ann và tôi là, 1 vì thế cô ấy biết tình trạng của tôi thì không nói làm gì. Dì Maria chỉ cần chạm tay vào người tôi là đã có thể biết tất cả mọi thứ thì thật kinh khủng. Nếu không có [Lá Chắn Năng Lượng] tôi nghĩ mọi điều bí mật của tôi sẽ đều bị Dì Maria phát hiện với phép thuật của mình.

Khi trời đã tối cơ thể tôi cuối cùng cũng đã trở lại bình thường. Và giờ đây tôi muốn xem thành quả cố gắng của mình như thế nào. Trong bữa tiệc Ann đã khuyên tôi ăn thật nhiều thịt bò nhất có thể. Vì nó giúp tăng lực lượng của chính cơ thể tôi. “Thịt bò” là thứ mà Trái Đất không có, không có thứ thực phẩm nào giúp đột phá giới hạn của con người cả. Nhưng ở đây thì khác khi thịt bò vào cơ thể tôi và được Ann phân tích, Ann đã nhận ra rằng nó giúp tôi đột phá được giới hạn đó. Tôi ăn được càng nhiều thì sẽ càng đột phá mạnh hơn và tôi sẽ đạt được lực lượng lớn hơn những gì tôi đang có. Bây giờ ý thức của tôi đang ở trong vùng không gian trắng xóa, nơi Ann ở đó đợi tôi. Vẫn là hình ảnh 1 cô bé khiến tôi cảm thấy xót xa trước đó. Ngồi xuống trước mặt Ann, tôi đặt ra câu hỏi.

-Ann, cơ thể đã có sự đột phá như thế nào rồi?

-Em không thể tin được luôn. Cơ thể anh hoàn toàn không còn là của người Trái Đất bình thường nữa. Cơ thể anh đã có thể có được sức mạnh lớn hơn người bình thường rất nhiều. Các cơ của anh hiện giờ có sức mạnh ngang với sức của 1 con voi.

-WOW. Miếng thịt kia lợi hại thế cơ à?

-Em đã phân tích rất kỹ loại thịt bò ở đây. Trong thành phần của thịt có 1 lượng lớn các chất giúp cường hóa cơ thể. Đây là những chất mà ở Vũ trụ của chúng ta không có. Không qua quá trình tiêu hóa., chúng được cơ thể tổng hợp và hấp thụ. Khi đó chúng chuyển hóa thành các axit amin và làm 1 điều rất tuyệt vời. Thay đổi cấu trúc Gen của anh, các Gen quy định lực lượng được thay đổi, chúng khiến cơ thể của anh không còn bị giới hạn nữa. Có thể nói chúng khiến cho bộ Gen của anh bị đột biến.

-Cái gì cơ ? Đột biến Gen cơ á. Nó có gây hại gì không?

-Em không tìm thấy các yếu tố gây hại. Có vẻ đây là 1 loại đột biến đã được quy định. Các chất trong thịt bò chỉ gây ra đột biến về lực lượng và theo chiều hướng có lợi.

-Phù ! may quá. Ở Trái Đất đột biến Gen đa phần đều khiến cho người ta biến thành quái vật. À nếu như theo cách giải thích của em thì những con người ở đây cũng sở hữu các Gen đột biến ư?

-Cái này em không biết, do sức mạnh và kiến thức của em không còn nguyên vẹn nên em không có khả năng phân tích người khác. Em phân tích được cơ thể của anh vì em đang sống trong nó. Nếu là người khác chúng ta cần phải có thêm các chức năng khác.

-À. Anh quên mất điều đó, anh xin lỗi.

-Không sao. Tuy nhiên em cũng không loại trừ khả năng này tồn tại. Nhưng nếu con người ở thế giới này biến đổi Gen theo cách ăn các sinh vật khác với tên gọi là Ma Thú. Vậy các Ma Thú lấy các chất gây biến đổi Gen từ đâu? Chúng tự tổng hợp trong cơ thể hay chúng cũng lấy từ các sinh vật khác. Và nếu như vậy, nguồn gốc của chất đó ở đâu? Hay cả Thế Giới này chính là những sinh vật biến đổi Gen.

-Ừ nhỉ. Nếu em nói vậy anh mới để ý, theo suy luân đó cũng không phải không có khả năng. Cho anh hỏi, Gen có thể biến đổi lực lượng vậy có thể biến đổi phép thuật không?

-Em chưa tìm thấy nó ở trong cơ thể anh, nhưng nó cũng có khả năng xảy ra. Chúng ta cần thực phẩm có chất biến đổi đó. Nếu thế giới này có, vậy chúng cũng có khả năng xảy ra. Chúng ta vẫn cần những chất đó để có thể xác nhận.

-Nhưng vẫn có thể cho đó là giả thuyết đúng không ? Con người ở thế giới này sử dụng được phép thuật do họ đột biến Gen. Không còn là người thường nữa và họ có thêm khả năng sử dụng phép thuật.

-Nó cũng có thể xảy ra, chỉ cần em có thể khôi phục chúng ta có thể giải mã được thế giới này.

-Đúng vậy. Việc quan trọng nhất vẫn là tìm được các phần còn lại của em.

Trong cuộc nói chuyện chúng tôi có những giả thuyết được đặt ra về thế giới này. Tôi rất muốn biết nơi tôi đang sinh sống chính xác là nơi như thế nào. Tuy nhiên vẫn cần rất nhiều bằng chứng để xác nhận những giả thuyết đó. Trước mắt cơ thể tôi đã đột biến và nó mở ra giới hạn cho việc phát triển sức mạnh. Với chúng tôi bây giờ quan trọng nhất chính là năng lượng cho Ann. Mất đi khả năng hồi phục năng lượng và không thể kiếm được tinh thạch vì thế nên chúng tôi không có đầu vào cho năng lượng. Và để tiết kiệm nhất thì chúng tôi buộc phải hạn chế đầu ra.

Ann sẽ mất nhiều năng lượng nhất trong việc chiến đấu, chúng tôi đã sử dụng loại súng mất ít năng lượng nhất có thể. Nhưng đó vẫn sẽ sự tiêu hao không đáng có và chúng tôi thống nhất rằng cần phải có cách khác. Và ở đây đó chính là việc tôi buộc phải trở lên mạnh hơn, thực ra nó là quyết tâm của tôi. Tôi không muốn mình sẽ lại là kẻ được người khác hi sinh và bảo vệ nữa. Giờ đây tôi cần trở nên mạnh hơn để có thể tự lo cho mình rồi sẽ bảo vệ người khác. Ann có lẽ đã biết và đồng thuận với ý kiến đó của tôi. Việc lực lượng của tôi đã được cường hóa cho thấy đây là con đường có thể đi tiếp được và giờ mới chỉ là sự bắt đầu.

Để có thể đi được trên con đường đó chúng tôi bắt buộc phải có sự chuẩn bị.Đầu tiên đó là nguyên liệu và thứ 2 đó là chế biến được nguyên liệu đó. Tôi đã có kế hoạch cho phần nguyên liệu và tôi sẽ đi săn ma thú để lấy tinh thạch sau này. Thế nên chắc chắn sẽ có các Ma thú có nguyên liệu có thể sử dụng được.Còn giờ tôi sẽ phải chuẩn bị đến phần thứ 2, chế biến nguyên liệu. Tôi đã hiểu được tầm quan trọng của Chức Nghiệp Đầu Bếp trong việc tăng các chỉ số cộng thêm cho thức ăn. Và nếu tôi muốn tối ưu được các chỉ số thì bắt buộc tôi phải là Đầu Bếp. Việc này với người thường ở thế giới này là bất khả thi. Vì Chức Nghiệp ở thế giới này là thứ mà muốn cũng không thể được, số phận đã sắp xếp hết rồi. Với tôi thì vẫn còn cơ hội, vì tôi có Ann.

Trước đây khi tôi làm nhiệm vụ ngoài không gian, tôi không di chuyển bằng các con tàu vũ trụ. Tôi chỉ trang bị áo giáp và đi cùng với Ann. Nhìn từ bên ngoài thì là tôi đang đi 1 mình với bộ áo giáp có đôi cánh phản lực. Và nếu như vậy tôi sẽ ăn cái gì để sống ? Câu trả lời chính là nhờ Ann. Ann sẽ không chuyển đổi năng lượng thành thức ăn. Về cơ bản thức ăn là loại vật chất hữu cơ, vật chất tạo ra nhờ quá trình sinh học. Và Ann không thể tạo ra những vật chất có liên quan đến quá trình sinh học đó.Dòng năng lượng chỉ chuyển đổi thành các vật chất vô cơ như các loại máy móc chẳng hạn. Bù lại Ann sẽ chế tạo ra 1 cái túi đặc biệt, cái túi có không gian khổng lồ để chứa đựng các vật phẩm. Chúng tôi sẽ sử dụng cái túi đó để chứa đựng nguyên liệu. Chiếc túi chỉ to bằng gang tay nhưng không gian bên trong phải to bằng cả sân vận động. Và nó cũng có tác dụng ngăn các quá trình phân hủy tự nhiên. Một sản phẩm vượt qua cả không gian và thời gian. Tôi có thể thoải mái chứa đựng nguyên liệu. Mỗi lần về Trái Đất là tôi lấp đầy chiếc túi thần kỳ đó. Nhưng như vậy thì vẫn chưa có món ăn được, chúng tôi phải chế biến chúng và Ann lại tạo ra 1 chiếc máy chế biến món ăn. Chỉ cần cho nguyên liệu vào là chúng tôi sẽ có ngay món ăn ngon thưởng thức. Và khi sử dụng xong tôi lại cất chiếc máy chế tạo món ăn vào lại chiếc túi. Trong chiếc túi cũng có rất nhiều máy móc tương tự vậy, được tôi cất trong đó. Điều đang tiếc là hiện giờ chiếc túi không còn nữa, nó đã bị phá hủy khi tôi bị cuốn vào Hố Đen. Bản chất hố đen có liên quan đến không gian, nó cắn nuốt mọi thứ khi vào không gian của nó. Mặc dù chiếc túi được tôi đeo bên người và được [Lá Chắn Năng Lượng] của Ann bảo vệ. Nhưng chiếc túi vẫn bị phá hủy từ bên trong, không gian của chiếc túi không thể chịu đựng được áp lực từ Hố Đen. Nó nổ tung, kéo theo cả nguyên liệu và tất cả máy móc.

Ann có thế chế tạo lại chiếc túi và chiếc máy tạo món ăn nhưng chúng tôi cần 2 thứ. Thứ nhất là năng lượng, chúng tôi đang rất thiếu thốn năng lượng vì vậy chế tạo 2 chiếc máy là điều không thể. Thứ 2 chúng tôi cần bản thiết kế, Ann muốn chế tạo bất kỳ thứ gì đều cần đến bản thiết kế. Trừ những thứ vô cùng đơn giản như là đôi đũa thì sẽ không cần. Còn bất kỳ loại máy móc nào đều cần đến bản thiết kế. Kể cả vũ khí của tôi đang sử dụng đều có bản thiết kế chi tiết. Dựa vào đó dòng năng lượng của Ann sẽ chuyển đổi các vật liệu phù hợp. Những bản thiết kế này được Ann tải về từ trên mạng Internet. Bản chất là một siêu máy tính, Ann có thể tìm được bất kỳ bản thiết kế nào mà Ann muốn. Chúng tôi đã từng có vô số bản thiết kế và vô số loại máy móc. Nhưng khi Ann bị chia nhỏ, các kiến thức bao gồm cả các bản thiết kế cũng bị chia nhỏ theo. Hiện tại chúng tôi còn lại rất ít các bản thiết kế. Lần này thần may mắn đã mỉn cười với tôi, 2 thứ tôi cần lúc này đều có bản thiết kế. Và chỉ cần giải quyết vấn để năng lượng là tôi có thể sử dụng chúng.

Nhờ đó mà tôi mới quyết định thử sức trên con đường mạnh lên. Chiếc túi sẽ chứa đựng nguyên liệu mà tôi kiếm đươc, con chiếc máy chế biến món ăn sẽ chế biến những nguyên liệu đó. Chiếc máy chế biến món ăn cũng rất đặc biệt, chỉ cần tải cho nó các bước chế biến món ăn chi tiết. Nó sẽ có thể chế biến ra những món ăn vô cùng ngon, hương vị chất lượng hoàn toàn không khác gì với con người chế biến. Các Đầu bếp trên thế giới đã từng phải liên kết lại, tẩy chay vì sự bá đạo của nó. Nhưng cũng giống như Ann nó cần có thông tin để có thể chế tạo được những món ăn ngon. Nó không thể tự nghĩ ra công thức, nó cần có công thức chế biến và các bước làm chi tiết thì mới chế biến món được ăn.

Ở thế giới này nguyên liệu hoàn toàn khác biệt và tất nhiên là tôi không có công thức chế biến các món ăn ở đây. Ann cũng không thể tải các công thức chế biến từ Internet xuống được. Ann đề nghị tôi sẽ phải tự học nấu ăn để tích lúy kinh nghiệm. Nhờ đó Ann sẽ chuyền những kinh nghiệm đó vào trong chiếc máy. Nếu may mắn thì món ăn sẽ được hoàn thiện và các chỉ số cộng thêm của nó cao. Tất cả hiện nay đều đang là suy đoán của Ann và giờ tôi cần phải học tập để có kiến thức về nấu nướng đã.

Thế là hiện nay tôi đang có 2 mục tiêu để học tập nâng cao kiến thức. Đầu tiên là tìm hiểu về thế giới này và ma thú. Tôi cần kiến thức để chuẩn bị cho cuộc đi săn và thứ 2 đó là học nấu ăn để sau này có thể chế biến ra những món ăn nâng cao chỉ số bản thân. Mục tiêu đầu tiên thì tôi cần đến thư viện để học tập. Việc tôi bị “liệt” nằm ở giường đã khiến cho tôi không thể đến thư viện. Trong kế hoạch từ đầu thì thôi sẽ chỉ ở lại tham gia lễ hội vào ngày đầu tiên. Sau đó tôi sẽ lại đến Turin để học tập kiến thức tiếp. Với tôi việc quý giá nhất bây giờ chính là thời gian, tôi không quá giỏi thế nên cần thời gian để học hết đống kiến thức đó. Nhưng giờ đây tôi đã mất 2 ngày ở lại thị Trấn và nốt đêm này sẽ là ngày thứ 3. Tôi đang rất đau đầu về vấn đề đó. Giờ cũng trời cũng đã tối nên việc đến Thành Turin là không thể và tôi chuyển sang mục tiêu thứ 2.

Nếu tôi muốn đi học nấu ăn, thì mọi chuyện nó lại là đơn giản. Bunny, cô giáo đẳng cấp thế giới ở đây chứ đâu. Lúc này thì Bunny lại đang bận rộn với công việc nấu nướng. Lần này là món thịt thỏ tai đen, nguyên liệu được nhóm chú Tulk săn được. Với nguyên liệu này Bun đã thay đổi cách chế biến, với món thịt thỏ hầm. Lần này cách chế biến đã thay đổi, với thịt bò sẽ cắt từng miếng, tẩm ướp gia vị và nướng. Còn thịt thỏ sẽ được chặt ra từng khúc và hầm với các nguyên liệu và gia vị khác. Cô bé vẫn rất chăm chú trong từng bước chế biến. Với người mang Chức nghiệp Đầu bếp mà nói thì công việc chế biến món ăn là công việc thiêng liêng và việc để phí nguyên liệu tốt là 1 tôi ác. Bun đang cẩn thận trong việc nấu nướng, dù thể lực cô bé đã không còn tốt sau 2 ngày qua.

Tôi lúc này đang ở gần cạnh cô bé và chỉ đang quan sát cô bé làm việc mà thôi. Trong công đoạn nấu nướng thì không có ai có thể giúp đỡ Đầu bếp cả. Chỉ có Chức nghiệp Đầu Bếp mới khiến món ăn ngon hơn và nguyên liệu biến đổi tốt hơn mà thôi. Lúc đầu cô bé ngạc nhiên khi thấy tôi cứ đang nhìn chằm chằm vào cô bé. Về sau thì cô bé mặc kệ để cho tôi quan sát, tôi không biết có phải do đang mệt quá hay không mà má của cô bé lúc này đang ửng đỏ.

Nhìn bề ngoài thì tôi là người đang quan sát Bun làm việc, nhưng thực ra đó là Ann. Ann đang phân tích các bước nấu nướng để có thể có công thức tuyệt vời nhất. Thỉnh thoàng tôi sẽ hỏi những thắc mắc mà Ann không hiểu kiểu như: gia vị này có tác dụng gì, lửa như thế này trong bao lâu,… Tất nhiên là Bun sẽ trả lời, nhưng cô bé cũng mang theo nét mặt đầy nghi hoặc mà trả lời. Tôi biết cô bé đang nghĩ gì, một người thường hầu như sẽ không bao giờ hỏi cách chế biến của 1 Đầu bếp. Vì trong 1 số trường hợp thì chỉ có Đầu bếp mới có thể chế biến được theo cách đó. Kể cả là những việc nhỏ như là cho gia vị vào nồi nấu. Cùng loại gia vị và tỉ lệ như nhau, nhưng chỉ cần người cho gia vị vào nồi khác nhau. Kết quả món ăn cũng có sự khác biệt, đây cũng chính là 1 trong những lỗ hổng trong phán đoán của tôi và Ann lúc đầu. Nếu chỉ là đột biến Gen thông thường thì việc này không thể giải thích được. Tôi bắt buộc phài nói chuyện với Bun và thuyết phục cô bé làm cô giáo cho mình.

-Bun này liệu anh có thể nhờ em một việc được không?: Tôi hỏi bằng giọng khá ngượng ngùng.

-OK a nói đi.

-Liệu em có thể dạy anh cách chế biến món ăn không?

-Anh muốn học nấu ăn sao. Anh có Chức nghiệp Đầu bếp ư, hay là …? : Bun hỏi tôi với giọng ngập ngừng.

-Không. Anh không có chức nghiệp Đầu bếp, anh chỉ muốn học cách làm thôi.

-Vậy, vậy… sao? Em à à … được thôi em sẽ dạy anh: Bun cúi thẳng mặt xuống đất, 2 tay lúc này đang bíu vào chiếc váy. Giọng run run trả lời. Thấy cảnh tượng này tôi khá nghi hoặc nhưng thôi mặc kệ tôi trả lời.

Lúc này trong khung cảnh của ngày cuối cùng lễ hội, có 1 chàng trai đang chăm chú nhìn 1 cô gái nấu nướng , thỉnh thoảng còn hỏi cô gái. Còn cô gái lúc này đôi má đang ửng hồng vừa làm việc, vừa ngại ngùng trả lời chàng trai. Chàng trai chỉ muốn học cách nấu ăn nhưng lại không biết rằng, cha của cô gái từng tán tỉnh mẹ cô cũng theo cách này. Giả vờ học nấu ăn để tiếp cận mẹ cô.

Món ăn cuối cùng cũng đã chế biến xong, và tất cả mọi người đang chuẩn bị dùng bữa. Không giống như ngày đầu của lễ hội, chỉ có chúng tôi và các quý tộc mới ngồi vào bàn tiệc. Lần này toàn bộ quảng trường trung tâm thị trấn đã có vô số chiếc bàn. Món ăn đã được dọn sẵn và mọi người cũng đang chuẩn bị thưởng thức. Quán Cây Phong chúng tôi cũng ở trong số đó, dù vẫn ở trung tâm như mọi lần nhưng lần này hoàn toàn không có khoảng cách nào được tạo ra. Mọi người đều có thể sang bàn chúng tôi mời đồ uống.

Lần trước chúng tôi dùng rượu vang thượng hạng để uống nhưng lần này là cả thị trấn. Và họ dùng Bia là đồ uống, tất nhiên là chỉ đám đàn ông thôi còn phụ nữ sẽ uống nước trái cây. Loại Bia này không có tác dụng bằng loại rượu vang trước đó. Nhưng bù lại bất kỳ ai cũng có thể uống được, kể cả họ không là Mạo Hiểm Giả. Việc này giúp gắn bó tất cả mọi người và họ mời nhau ăn uống. Không khó để thấy cảnh 4-5 người đàn ông cụng bia , cười nói vui vẻ cùng nhau uống cạn cốc bia. Xung quanh chúng tôi toàn tiếng cười nói vui vẻ, đúng không khí của 1 lễ hội.

Còn ở bàn chúng tôi thì không khí có vẻ hơi khác thường. Thế quái nào tôi lại có cảm giác không đúng. Tôi đang ngồi cạnh Bun, điều này thực ra là bình thường. Do cả tôi và Bun đều không ăn thịt thỏ. Bun là 1 người bình thường và không có cơ thể của Mạo hiểm giả. Còn tôi thì do cơ thể tôi đã bão hòa trong việc hấp thụ thức ăn, tôi sẽ cần thêm 1 thời gian để tôi có thể ăn thêm được những món như thế. Không khí khác thường đến từ 3 cô gái còn lại của quán Cây Phong.Người đầu tiên hỏi tôi là Dì Maria.

-Leo, ta nghe nói cậu đang học nấu ăn. Cậu có Chức nghiệp Đầu bếp không?

-Cháu không. Cháu đơn giản là chỉ muốn học nấu ăn thôi.

-Thật thú vị khi một người không có Chức nghiệp Đầu bếp lại cố gắng học nấu ăn. Ta cũng đã từng quen một người như vậy.

Dì Maria vừa nói vừa che miệng cười, Dì ấy rất ít khi làm như vậy trừ khi có điều gì đó thật sự thú vị ở đây. Còn Bun lúc này đang cúi đầu nhìn mặt bàn, cô bé đang ngại ngùng gì đó. Shatya và Bunny lại đang cổ vũ cho tôi.

-Leo cố lên em tin anh sẽ làm được.

Nghe những lời này thì Bun lại ngại ngùng hơn, cô bé đang ôm mặt. Dù vậy, vẫn nhìn ra mặt cô bé đang đỏ ửng như người đang say rượu. Còn tôi lúc này đang hỏi chấm, cuộc nói chuyện khiến tôi cảm thấy cái gì đó không đúng. Nó có cái gì đó khang khác mà tôi không thể giải thích được. Trong lúc tôi vẫn còn đang suy nghĩ thì chú Tulk và những người bạn đến bàn của tôi. Họ chào hỏi Dì Maria và xin phép cho tôi đi cùng với họ. Dì Maria đồng ý và tôi bị họ lôi cổ đến chiếc bàn của họ, nơi có rất nhiều đàn ông ở đó.

Đó chính xác là nhiều chiếc bàn được ghép lại với nhau thành một hàng thẳng. Việc đó tạo ra cảm giác gần gũi giữa mọi người. Hai bên là những người đàn ông của thị trấn, có cả những Mạo hiểm giả và những Chức nghiệp khác. Có các thương nhân, thợ thủ công ,… họ ngồi xen kẽ giữa những Mạo hiểm giả. Tôi có cảm giác giữa họ không có ranh giới nào cả, nhìn việc họ thoải mái trò chuyện và nói cười với nhau làm tôi rất bất ngờ. Tôi không nghĩ người dân ở thị trấn lại đoàn kết như vậy. Thậm trí không ít Mạo hiểm giả cấp cao trong thị trấn đang có mặt ở đây. Tôi tưởng rẳng ở thế giới này sức mạnh sẽ quyết định địa vị của con người. Và địa vị cao và thấp là 2 thế giới hoàn toàn khác biệt. Nhưng những gì đang diễn ra đã lật đổ suy nghĩ của tôi. Tôi không nghĩ là do mình sai, tôi nghĩ là do thị trấn này là khác biệt mà thôi.

Rất nhanh tôi bị chú Tulk lôi đến trước mặt mọi người, việc này khiến tất cả dừng lại và nhìn về phía tôi. Tự dưng tôi cảm thấy rùng mình, có việc gì đó đáng sợ sắp diễn ra. Bọn họ vui vẻ mời tôi vào chỗ ngồi, có vẻ nó đã được chuẩn bị sẵn cho tôi. Vị trí chỗ ngồi ở giữa trung tâm của chiếc bàn. Thế quái nào tôi cảm thấy ai cũng đang nhìn vào tôi thế nhỉ. Và tôi chợt nhận ra là “hỏng rồi” tôi biết mấy tay đàn ông này đang nghĩ gì. Tôi đã được khiêu vũ cùng Dì Maria, lại còn thân thiết với 3 cô gái còn lại của quán Cây Phong. DÌ Maria chắc là ở trên trời cao mấy tên này không dám với đến, nhưng việc tôi được khiêu vũ với Dì khiến cho mấy tên này ngứa mắt. Thằng đàn ông nào chẳng khó chịu khi thấy người khác được ôm gái đẹp chứ. Còn cả những tên theo đuổi Bun và Bunny nữa, tôi tin chắc rằng họ cũng khó chịu với việc tôi suốt ngày dính lấy 2 cô bé. Đôi khi quá nổi bật cũng khiến người khác cảm thấy không thích và tôi nghĩ là tôi chuẩn bị bị tất cả họ hội đồng.

Và sự việc diễn ra đúng như những gì mà tôi dự đoán. Sau khi tôi uống hết cốc bia đầu tiên cùng tất cả mọi người. Tất cả họ đều lần lượt đến bắt chuyện hỏi thăm tôi. Ai mà tôi gặp lần đầu thì họ sẽ giới thiệu bản thân, còn với những ai mà đã quen biết rồi thì chúc sức khỏe,… Và mỗi người đến thì tôi lại phải uống với họ một cốc. Tôi đã cố gắng nói rằng mình không được khỏe do mới nằm “Liệt” giường, nhưng họ không tin. Trừ khi tôi gục ở đây vì say, chứ còn tỉnh thì còn lâu họ mới chấp nhận. Có vẻ tất cả đã có sự thống nhất với nhau từ trước và tôi chỉ còn cách uống với từng người một.

Tôi thật sự không muốn chuyện này xảy ra chút nào, nhưng họ đã ép tôi vào bước đường cùng khiến tôi phải “tự vệ”. Lần này tôi có thể nhận ra ý định của tất cả ngay từ lúc họ còn chưa bắt đầu là vì, đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp phải cảnh này. Khi còn ở Trái Đất , không ít lần tôi trở thành mục tiêu của các đồng đội. Bởi vì ở thời điểm đó tôi cũng là nhân vật nổi bật, người duy nhất có sức mạnh của Ann. Và những người đồng đội cũng thường tập trung lại và mời cho tôi uống say. Họ lấy việc khiến tôi say xỉn làm mục tiêu của cả nhóm. Nhưng lần nào họ cũng thất bại, vì mục tiêu của họ quá mạnh. Tôi không chỉ đơn thuần là một người bình thường, tôi có Ann.

Ann có một chức năng khôi phục và chữa trị các vết thương mà tôi gặp phải. Chức năng đó cũng có cả chế độ chống lại các chất độc. Thông thường nó sẽ không hoạt động mà chỉ khi nó cảm nhận rằng có thứ sẽ làm hại đến cơ thể, nó sẽ tự động điều chế ra thuốc giải hoặc là loại bỏ chất độc ra khỏi cơ thể.Việc này giúp tôi không bị đầu độc bởi các thế lực khác. Tất nhiên là tôi và Ann đều có thể điều khiển được nó trong trường hợp chúng tôi mong muốn. Rượu cũng được chương trình coi là chất độc hại. Trong bữa tiệc lần trước, khi tôi uống rượu vang cùng với thịt bò. Ann đã ra lệnh cho chương trình này tạm dừng để tôi có thể hấp thụ được nó.

Với tình hình trước mặt thì tôi sẽ để chương trình chạy tự động. Và mỗi cốc bia được tôi uống vào cơ thể, chương trình sẽ loại bỏ toàn bộ chất cồn trong đó. Thâm trí cả lượng nước dư thừa cũng được chương trình đưa ra ngoài. Do đây không phải là lần đầu tôi làm chuyện này nên “ngựa quen đường cũ” mọi việc diễn bí mật. Từng người một cầm cốc bia trên tay và uống cùng với tôi, khi về lại chỗ ngồi cốc bia của họ đã cạn sạch. 1/4 người trong chiếc bàn đã uống qua với tôi 1 lượt số lượng phải 30 - 40 người. Lúc này mặt tôi vẫn đang tỉnh bơ, hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho thấy sự say xỉn. Khá nhiều người ngạc nhiên, vì ở tựu lượng như vây đã khá kinh khủng. Tôi phải xin phép đi vệ sinh vài lần vì tôi cần đưa lượng nước thừa ra ngoài. Mỗi lần đó đều có người đi theo, chắc là họ xác nhận liệu tôi đã say chưa. Nhưng lần nào tôi cũng làm họ thất vọng, ngoài việc lượng nước thừa được đưa ra ngoài tôi hoàn toàn bình thường.

Một nửa số người ở đây và rồi là tất cả mọi người, tôi đã uống qua một lượt với hơn 100 tên đàn ông có mặt ở đây. Dù lúc này tôi có gục xuống thì chắc chắn không ai dám nói gì. Vì điều này quá khủng khiếp, chưa có 1 ai uống được như vậy cả. Mặc dù loại bia này không phải là loại thượng hạng, nhưng mưa dần thấm lâu, bất kỳ ai có mặt ở đây chắc chắn sẽ không làm được điều tôi vừa làm. Tôi đã xin phép được nghỉ ngơi vì ngày mai tôi sẽ quay lại thành Turin, nhưng tất cả đều không đồng ý. Có vẻ thấy tôi vẫn đang nhơn nhơn trước mặt khiến họ cảm thấy không cam tâm. Và thế là họ lại xúm lấy tôi và mời tôi uống tiếp. Dù tôi đã nói mình say rồi và đang rất mệt, nhưng có vẻ ở phía họ giống như tôi đang chế diễu họ vậy. Họ đang nghĩ rằng suy nghĩ của tôi là: “ Hơn 100 tên đàn ông mà không đấu lại mình tôi”. Vậy là cuộc chiến giữa tôi và họ lại tiếp tục. Điều này khiến tôi cảm thấy khá khó chịu và tôi sẽ chiến đấu với họ đến cùng.

Thời gian dần trôi đi, chẳng mấy chốc lượt thứ 2 đã kết thúc. Lần này biểu hiện của tôi vẫn vậy, vẫn tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nó khiến cho những người đàn ông còn lại của thị trấn há hốc mồm và tôi phải chém gió rằng, rượu bia với tôi nó chỉ là nước lã. Nên nếu tôi còn uống tiếp thì mọi chuyện vẫn như vậy mà thôi. Có lẽ cũng cảm thấy việc này đang hơi quá đà, nên nhiều người cũng đã cho tôi về nghỉ ngơi. Hơn 100 người uống lần lượt với 1 người mà không thể khiến anh ta bị say, việc này đã trở thành 1 câu chuyện nổi tiếng của thị trấn.

Bạn đang đọc Lạc Vào Runeterra sáng tác bởi xduc9x1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xduc9x1
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.