Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1765 chữ

Hắn sinh ra tại một khu ổ chuột nơi mà những thứ bẩn thỉu tụ tập, mẹ hắn là một người đàn bà điên còn cha hắn. Hắn không biết hay đúng hơn là hắn chưa bao giờ nghĩ đến ông ta.

" Con của ta" một tiếng nói the thé vang lên phía sau hắn, đó là mẹ hắn.

Một người đàn bà điên, với mái tóc dài bù xù vào bẩn thỉu dính đầy bụi bẩn. Bà mặc một bộ quần áo mà từ lúc bé đến giờ, vẫn không có gì khác biệt trong kí ức của hắn. Nó rách rưới, bẩn thỉu dính đầy bụi bẩn,thậm chí là cái mùi hôi thối bốc lên cũng khiến nhiều người phải nhăn mặt lại vì cái mùi đó.

Những hắn thì không có thể là vì lớn lên trong lòng của người đàn bà này, nền hắn đã quen thuộc với cái mùi đó.

Mẹ hắn nở nụ cười một cách quái dị, đôi lúc lại thể hiện sự ngờ nghệc như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi của mình. Bà cất tiếng.

" Hôm nay ta kiếm được ít đồ ngon cho con nè, hên quá mấy con chó hoang chưa gặm hết mau ăn đi. "

Nói xong bà lôi từ cái tay nải rách của bà ra những khúc xương lợn mà người ta ăn xong bỏ đi. Trên những khúc xương vẫn còn in những dấu răng cua một con chó nào đó.

Hắn nhìn khúc xương bị gặm nham nhớ chỉ im lặng nhìn bà, hắn quay lại mở cái tủ cũ kĩ lôi ra một ít cơm đã nguội lạnh mà hắn đã kiếm được nhờ làm việc đưa cho bà.

" Mẹ ăn cái này đi, còn cái đó đưa con. Con cất đi mai ăn"

Mẹ hắn nở nụ cười ngờ nghệc nhìn hắn rồi chạy đến chỗ cơm bốc lên bỏ vào mồm ăn một cách ngon lành.

Hắn nhìn mẹ mình, chỉ cười nhẹ rồi ôm đống xương ra sau nhà vất đi lúc quay lại thì mẹ hắn cũng đã bỏ hết đống cơm vô bụng rồi quay sang ngủ.

Hắn lắng lẽ bước ra khỏi nhà, nhưng nói đúng hơn là cái lều nhỏ tạm bợ được dựng lên để che nắng che mưa. Hắn bước ra khỏi con ngõ hẻm.

Buổi tối khu ổ chuột nhìn tùy có vẻ yên tĩnh nhưng thực tế bước tối là lúc nguy hiểm nhất. Những vụ cướp, giết người được sử lý đều vào buổi tối.

Hắn tiến đến cây cầu nơi bắt qua con mương nhỏ ngay đêm chở rác thải lâu lâu lại có xác người bị giết hại. Con đường nhỏ này lại chứa đầy những vũng nước mưa cô động,sau nhiều ngày mưa. Những vũng nước phản chiếu bóng hình của hắn , một thằng nhóc ngầy gòm ốm yếu nhìn qua như chỉ mới 9-10 tuổi nhưng thực tế hắn đã 13 tuổi.

Đi lên cây cầu hắn lấy ra bao thuốc vào bắt đầu hút. Nếu có người nhìn thấy thì sẽ nghĩ một thằng nhóc con mà đã hút thuốc rồi, sau này sẽ chỉ thêm tệ nạn mà thôi. Những đối với hắn vào một số đứa trẻ sinh ra trong cái khu ổ chuột này thì điều đó rất bình thường.

Sau khi hút xong điếu thuốc hắn lại quay đầu đi về vì nếu muộn hơn mẹ của hắn có thể tỉnh giấc đi tìm hắn.

Hắn vẫn nhớ như in cái hình ảnh đó cái hình ảnh người đàn bà điên ngào khóc trong điên dại ngọi hắn rồi lao vào ôm lấy hắn một cách ỉn non mặc cho lũ chó hoang có hung dữ lao vào căn xé bà vẫn ôm chặt lấy hắn. Như là bản năng của người mẹ đang cỗ gắng che chở cho đứa con của mình.

Bà ấy tuy điên khung nhưng bản năng của người mẹ luôn biết cách để bảo vệ cho đứa con của mình khỏi nguy hiểm, đó chính là tình mẫu tử thiêng liêng.

" Không bỏ tôi ra" tiếng của một người phụ nữ vang lên trong đêm

Hắn quay lại nhìn về một phía góc tối, nơi 3 người đàn ông đang dồn một người phụ nữ vào chân tường mặc cho cô ta ngào lên những cũng chẳng có ai bước ra nhìn.

Hắn chỉ nhìn một cách im lặng rồi lại tiếp tục bước đi, đối với hắn đây cũng là một cảnh tượng quen thuộc, vì đây là khu ổ chuột nơi mà mọi tệ nạn, những thứ kinh tởm khác đều được con người thể hiện ra, nếu như bản thân không dời đi mà tiến đến cứu người phụ nữ đó thì có thể sáng mai xác của hắn có thể được người ta tìm thấy dưới con mương.

Vào tất nhiên chả có ai lại đặt bản thân vào nguy hiểm chỉ vì một kẻ xa lạ. Hắn cũng vậy.

Đối với hắn cuộc sống hiện tại tuy khó khăn nhưng ít nhất vẫn an toàn vào không có gì đe dọa đến tính mạng của bản thân, hắn vẫn có thể sống được mà không phải lo sẽ có kẻ đến giết mình, vì ai lại để ý đến một thằng nhóc vào một người đàn bà điên chứ.

Về đến cái lều nhỏ của mình, hắn nhẹ nhàng chui vào cố gắng không ngây ra tiếng động, nhưng mẹ hắn vẫn tỉnh dậy nhìn hắn. Bà lao vào ôm lấy hắn như sợ mất đi đứa con của mình, hắn vố về an ủi bà.

" Được rồi, được rồi..... Con đây. Ngủ đi, ngủ đi.... yên tâm không có chuyện gì đâu " dồi hắn cũng ôm lấy bà mà thiếp đi. Cuộc sống của hắn cứ thế tiếp tục cho đến một ngày nọ.

Hôm đấy trong khu ổ chuột bẩn thỉu lại xuất hiện một bóng người của một người đàn ông giàu có. Bộ đồ sạch sẽ với quần đen áo khoác lông trắng, tay cầm cây gậy được làm bằng vàng bước vào khu ổ chuột.

Bộ đồ đó khiến ông ta nổi bật trong đám đông hai bên là 4 ngã đàn ông to cao lực lưỡng đi bên cạnh. Mọi người nhìn thấy ông ta đều tự tránh ra vì biết ông ta là một quý tộc.

Quý tộc là những người vô cùng quền lực đám dân thường đều phải vô cùng lễ phép chước họ chứ đừng nói đến đám dân đen hạ đẳng chỉ biết sống chui lủi trong khu ổ chuột này.

Ông ta liếc nhìn ai, người đó liền cúi đầu xuống cố gắng né tránh cái nhìn của người đàn ông đó, vì họ sợ sẽ mạo phạm một quý tộc. Nếu có ai mạo phạm một quý tộc nhẹ thì chết, nặng thì sẽ phải sống dở chết dở, bị đánh đập, hành hạ. Ở thế giới này tồn tại ma thuật, nên một kẻ sắp chết có thể được cứu rồi lại bị hành hạ tiếp mà không thể chết được. Nên cái chết đối với những kẻ trọc giận đám quý tộc là nhẹ nhàng hơn là sống rồi bị hành hạ.

Ông ta tiến đến một người đàn ông rồi bịt mũi lại như thể cố gắng không hít ngửi cái mùi hôi thối mà người đàn ông tỏa ra.

Người đàn ông kia thấy một quý tộc tiến đến gần mình như vậy thì liền quỳ xuống, người ông ấy bắt đầu run rẩy như sợ rằng mình đã chọc giận một quý tộc.

" Tên dân đen kia, người có biết người đàn bà điên nào trong cái khu rách nát này không???"

Nghe vậy không chỉ người đàn ông mà tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi không ngờ rằng, một quý tộc lại tới một khu ổ chuột chỉ để tìm một người điên.

Hắn bất ngờ khi biết quý tộc đó lại có thể nói vậy rồi hắn chợt nhận ra một điều, tuy khu ổ chuột rất lớn người điên cũng nhiều, nhưng một người đàn bà điên thì chỉ có một đó là mẹ hắn. Một dự cảm bất an hiện lên trong lòng của hắn, ngay lập tức hắn liền dời khỏi đám đông, chạy thật nhanh đi tìm mẹ hắn.

Hắn vừa chạy vừa cầu mong mẹ của hắn sẽ không xảy ra chuyện, tìm khắp khu vực mà mẹ hắn thường xuyên lui tới. Hắn cuối cùng cũng thấy bà.

Bà đang cặm cụi bới móc trong đống rác để tìm chút đồ ăn mang về cho hắn, nhìn thấy hắn bà liền hô.

"Con lại đây xem mẹ thấy gì này" rồi cười thật tươi như đứa trẻ con hạnh phúc.

Hắn liền lao đến chỗ bà rồi nói.

" Mau nhanh lên đi theo con" nói rồi hắn liều lôi kéo bà theo hắn.

"A.... Từ từ sao vậy???a...chậm chút mẹ đau.." mặc kệ tiếng kêu của bà lúc này hắn chỉ muốn đưa hai người rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Khi đi được nữa đường bất chợt hắn thấy phía chước có bóng hình, không ai khác thì là người đàn ông quý tộc, cùng với đám thuộc hạ, kẻ dấn đường không ai khác ngoài một tên ăn mày. Hắn vừa dấn đường vừa nói.

" Ngay phía chước thưa ngài, chính mắt tôi thấy bà ta đang ở bãi rác lục đồ" vừa nói ngã vừa cười tươi, thầm nghĩ xong chuyện này có khi được thưởng chút tiền.

Ngã quý tộc vừa gật đầu hài lòng những tay vẫn cầm lấy chiếc khăn bịt miệng nói.

" Tốt lắm tí ta sẽ thưởng"

Thấy vậy tên ăn mày hơn hở nói.

" Vâng... vâng thưa ngài" nói rồi ngã ngược nhìn thấy hắn, bốn cặp mắt va chạm vào nhau, ngã liền hét lên.

" Bắt thằng nhóc vào con mụ đó cho ta"

Mấy tên thuộc hạ nghe vậy liền xông về phía hắn. Biết chuyện không ổn hắn liền quay đầu chạy lại, mẹ hắn không biết lúc nào lại nằm hẳn chạy chước.

Hắn bất ngờ vì hành động của bà, mọi khi bà ngơ ngẩn chậm chạp lúc này khi nhìn thấy người đàn ông kia bà lại chở nên sợ hãi rồi lôi hắn chạy. Hắn có cảm giác bà vô cùng sợ người đàn ông đó.

Bạn đang đọc Làm Thế Nào Để Giết Một Vị Thần sáng tác bởi anh27456
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anh27456
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.