Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1798 chữ

Gia tộc lão là một trong các gia tộc lớn tại kinh đô, là gia tộc ngũ tinh tại đó. Quyền thừa kế của người nối dõi được trọn bằng cách, tất cả người trong gia đình sẽ cùng nhau nhỏ máu lên tấm giấy thừa nhận của giáo hội trân lý với huyết mạnh của những người thân trong nhà. Như một cách thừa nhận người này là người được toàn thể thành viên trong nhà chấp nhận lên làm người đứng đầu, như vậy sau này sẽ không có ai dám ý kiến phản bội lại người đứng đầu gia tộc.

Nhưng lão không ngờ rằng khi mọi việc xong xuôi thì tấm giấy thừa nhận lại không phản ứng khi hỏi giáo hội thì được biết tấm giấy không phản ứng là vì thành viên trong gia đình không đủ, sau chuyện này hắn phải nhờ đến vị chiêm tinh sư giúp đỡ.

Thật không thể ngờ được lão đã có con với người đàn bà đó. Lão bống chốc nhớ lại khoảng thời gian đó , khi đó lão vẫn còn trẻ, lão là một kẻ ăn chơi có tiếng. Hôm đấy khi vừa rời khỏi nhà thổ lão bất ngờ bắt gặp một cô gái xinh đẹp mới 20 tuổi.

Lão liền tới gần làm quen, nhưng cái tên của lão thì nổi khắp kinh đô ai cũng biết, TRƯƠNG TIỆN QUANG. Con trai độc nhất của nhà họ Trương là gia tộc quý tộc ngũ tinh, nên người con gái đấy liền không nhìn lão một chút nào, mà cứ thế bỏ đi.

Cảm thấy hứng thú với người con gái này trương tiện quan cứ thế ngay ngày bắt chuyện, lúc nào cũng mua thật nhiều trang sức quý giá mang đến. Nhưng người con gái ấy chưa bao giờ để ý đến lão .

Cho đến khi người con gái ấy kết hôn, trương tiện quang căm phẫn nhìn cô trong lòng của kẻ khác. Lão liên sai thuộc hạ mang đồ bỏ vào nhà người con gái ấy, rồi dẫn người đến bắt cá hai lôi về.

Chồng của nàng bị đánh đập đến chết, xác thì bị người của hắn mang ra bãi tham ma vất ở đấy, còn cô thì bị hắn cướng hiếp, bị hành hạ cứ thế 1 năm trời, cuối cùng trương tiện quang cũng thỏa mãn mà sai người mang nang ra ngoài vất đi. Nhìn người con gái xinh đẹp năm nào này chở nên tiều tụy thiếu sức sống, cơ thể gầy gò, như thể sắp chết. Trương tiện quang nghĩ nàng sắp chết rồi nền cũng không muốn đâm chết nàng mà mặc kệ nàng.

Thoát khỏi hình ảnh quá khứ, trương tiện quang nhìn thằng nhóc chước mặt, hắn cảm thấy lúc đó quả là sai lầm khi không giết người đàn bà đó, để giờ danh tiếng của hắn lại bị bôi nhọ khi có con ngoài dã thú với một ả đàn bà điên. Nếu không phải vì đứa con của lão , lão đã giết chết thằng nhóc này rồi.

" Tên của nhóc là gì??" Lão thắc mắc hỏi .

"Tôi không có tên " hắn gậm ngừng rồi nói tiếp." Người ta thường gọi tôi là" con bà điên" đó không phải một cái tên mà đúng hơn là một cách gọi, hắn biết những năm tháng lớn lên hắn đã quen thuộc với cách gọi này, thậm chí là coi nó như một cái tên của bản thân vậy.

Trương tiện quang nhìn thằng nhóc này, một sự chán nản hiện trên khuôn mặt của lão " vậy từ giờ ta sẽ gọi nhóc là Khùng như vậy hợp với thằng nhóc mày hơn" nói xong lão kinh bỉ cười.

Làm sao một thằng con hoang của một người đàn bà điên, lại có thể có cái tên đoàng hoàng được chứ, hơn nữa gia tộc lão là họ trương danh tiếng sao có thể cho nó được.

Hắn không lên tiếng, một kẻ chưa từng ăn học như hắn tuy không biết nhiều nhưng mà, cũng có một số chuyện nó hiểu. Sinh ra tại khu ổ chuột, nơi đây những loại người cặn bã nên hắn cũng hiểu được những điều sớm hơn nhưng đứa trẻ con có cuộc sống bình thường khác. Nhưng lúc này đây tâm trạng của hắn cũng không có muốn trả lời mà chỉ gật đầu như thế chấp nhận cái tên đó. Từ đó cái tên khùng cứ như vậy mà theo hắn.

Chiếc xe ngựa cứ như vậy mà chạy trên con đường đất, rồi lại sang con đường được lát đá. Nó cứ đi đều đều, vượt qua những ngọn cỏ, cái cây. Kì lạ là dù bên ngoài đôi lúc có những đoạn đường xấu nhưng bên trong chiếc xe cũng không có chút dấu hiệu dung lắc. Khùng đoán biên trong chiếc xe đã được yểm ma pháp, còn là ma pháp gì hắn cũng không biết, vì đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với ma thuật.

Cứ thế thời gian kéo đến buổi tối, đoàn xe cuối cùng cũng đến chước cửa kinh đô, một tầm cửa cao lớn đứng sững trước đoàn xe, bên dưới là những tốp lính mặc quân phục đi lại kiểm tra, từng đoàn người lẫn thương nhân đều nỗi đuôi nhau xếp thành một hành dài đi qua cổng thành.

Nhìn thấy chiếc xe sang trọng, tất cả mọi người đều né tránh nhường chỗ cho chiếc xe, đám lính canh nhìn thấy chiếc xe đó cũng ngay lập tức tạo một khoảng trống để cho chiếc xe chạy vào mà không cần kiểm tra gì hết. Đối với họ thì việc nhìn thấy chiếc xe sang trọng như vậy thì chủ nhân của nó cũng là một nhân vật quền quý mà chúng không trọc nổi.

Đoàn xe bước qua cánh cửa, bên trong thành tấp nập người qua kẻ lại, những mặt hàng được bầy bán, những quán trọ động người đi vào. Nhìn những thứ lạ lùng nhưng cũng không kém phần nổi bật, tất cả đều khiến khùng bị hấp dẫn ánh mắt không tự nhủ mà nhìn ngó xung quanh.

"Tới đây, tới đây xem đi. Tơ tằm thượng hạng được mang về từ phương đông xa xôi."

"Nô lệ giá rẻ đây, ở đây chúng tôi không chỉ có người, mà thú nhân, yêu tinh vào tiên tộc chúng tôi cũng có. Đảm bảo đều là hàng cao cấp chất lượng, chỉ vài đồng mà thôi."

" Chúng tôi đang có tiết mục biểu diễn của đoàn hát những quý cô mèo đen, mau mau đến xem chỉ 5 đồng vàng mà thôi "

Rất nhiều tiếng hò hét của những chủ hàng đang mời gọi người qua lại, nhưng người xung quanh kẻ thì tới mua kẻ thì chỉ coi náo nhiệt của đám đông.

Những người xung quanh thấy chiếc xe sang trọng thì liền né tránh một bên nhường cho chiếc xe tiếp tục chạy. Ai cũng nhìn chiếc xe một cách ước ao vì độ sang trọng của nó.

Khi chiếc xe dừng lại tiếng của một người đàn ông vang" thưa ngài, ngài đã về ".

Cánh cửa mở ra, đứng đợi ở đó là một người đàn ông trong bộ vét áo đuôi tôm đang đứng đó, thấy trương tiện quang, ông ta liền cúi thật sâu tay đưa lên chước ngực như một cách chào hỏi chủ nhân của mình. Ông ta là quản gia của gia tộc trương, phía sau ông là những người hầu gái xinh đẹp, họ xếp thành hai hàng đứng ở hai bên.

Thấy trương tiện quang bước xuống xe, họ cùng nhau cúi xuống " mừng chủ nhân đã về"

Thấy trương tiện quang đã xuống khùng cũng từng bước xuống xe, nhìn cảnh tượng chước mặt, cùng với ngôi nhà phía sau, không đúng hơn là một tòa lâu đài to lớn hùng vĩ, đối với hắn đây là một cảnh tượng tráng lệ biết bao, hắn chưa từng nghĩ nơi mà mình sẽ đến lại vượt khỏi trí tưởng tượng của mình, cũng phải hắn tự gật đầu.

Với thân phận của trương tiện quang thì lão sống ở một nơi như này cũng không có gì lạ cả, một quý tộc quyền quý, sao lại có thể ở một ngôi nhà bình thường được chứ.

Thấy một thằng nhóc bẩn thỉu bước ra khỏi xe, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về nó. (Một thằng nhóc ăn xin ở đâu sao lại có thể đi chung với lão gia???)

Thấy mọi người đều nhìn mình khùng liền cố tìm chỗ tránh né, nhưng lại không có gì có thể che giấu nó cả.

Thấy mọi người đều nhìn khùng, trương tiện quang liền lên tiếng. " Không có gì cả đâu đừng để ý đến nó" một cách lạnh lùng rồi bước đi trên thấm thảm đỏ.

Thấy lão gia đã nói vậy mọi người cùng thu ánh mắt lại, nhưng sự tò mò vẫn còn đó.

Thấy trương tiện quang đã đi, khùng cũng đi theo lão, vì hắn không biết phải làm gì lúc này cả. Bước đi trên tấm thảm đỏ, đôi chân trần của nó có thể cảm nhận được cái cảm giác mệm mại lạ kì, lâu lâu hắn lại va chạm ánh mắt của những người hầu đang nhìn hắn rồi lại thu ánh mắt đó.

Két...

Cánh cửa gỗ son đỏ mở ra, để lộ khung cảnh bên trong với nên được lát bằng đá hoa cương đắt đỏ, trần nhà được treo bằng những cây đèn lưu ly quý giá, bên trong là những viên đá ma thuật phát sáng.

Hai bên là những bức tường trắng, được treo những bức tranh của nhưng người quý tộc đứng đầu mỗi thế hệ. Khung của bức tranh được làm bằng vàng, trên khung còn được khảm thêm những viên đá quý làm bức tranh càng tô lên vẻ giá trị của nó.

" Quản gia" trương tiện quang cất tiếng.

Người quản gia liền đáp lại " vâng thưa lão gia" rồi ông cúi đầu xuống.

" Hãy mang thằng nhóc này đi tắm vào thay cho nó một bộ đồ" rồi lão chợt nghĩ gì đó " à đúng rồi, từ nay hãy cho nó trăn nuôi đám dê của ta, nếu đám dê ăn không no hay thiếu một con. Nhớ phải trừng phạt nó thật nặng"

" Vâng thưa lão gia" lão quản gia lại cúi đầu xuống rồi nhìn về phía khùng, rồi lão nói. "Nhóc con, đi theo ta"

Bạn đang đọc Làm Thế Nào Để Giết Một Vị Thần sáng tác bởi anh27456
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anh27456
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.