Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao Đông cũng có một câu chuyện

Phiên bản Dịch · 1643 chữ

Mảnh đất Giao Đông linh khí nhân kiệt , sau khi vào Trần Hồ Li hết lời khen ngợi.

“ Thật là tràn ngập linh khí ! Ai nha nha , thật xấu hổ a . Cả đời ta chưa từng thấy qua nơi nào có nhiều linh khí như vậy .”

Trần Hồ Li quyết định bỏ xe đi thuyền , thỉnh thoảng đi ngang qua một chỗ hắn liền chỉ chỉ trỏ trỏ .

“ Biểu muội , nhìn xem , những ngọn núi kia mấy mù bao phủ , là địa phương dồi dào linh khí , tu luyện ở nơi như vậy công phu gấp bội . Bất quá , nơi đó khiến cho các môn phái tranh đoạt lẫn nhau đã lâu . Đến bây giờ , các môn phái lớn đã ổn định chắc chắn , cơ bản không ai dám mạo phạm .

Nhưng mà …Bên trong bang phái cũng tranh đoạt cao thấp , đỉnh núi càng cao thì địa vị của người sống ở đó càng cao . Rất khó để chúng ta lẻn vào , còn có một số tiểu sơn không rõ thuộc về triều đình , chúng ta có thể một phen du ngoạn .”

Huệ Nương có chút nhụt chí , tuy rằng nàng biết những ngọn núi này là núi tốt , nước cũng là nước tốt . Nhưng nàng không thể bằng mắt thường nhìn ra những thứ như “ Linh lực” .

Nàng đưa tay khua nước , Trần Hồ Li bên cạnh nhận ra nàng có chút chán nản .

Hắn nói : “ Biểu muội Hàng Châu tuy tốt nhưng Giao Đông cũng không tệ . Hai ta ở lại nơi này một tháng hay nửa tháng đi , ta nghe nói sau cơn mưa nơi này sẽ có kỳ ngộ còn thể thể thấy hải thị thận lâu . Hãy tận hưởng đi.”

Huệ Nương thất thần khảy nước , buộc miệng nói ra , “ Ngươi không phải có việc không thể đi cùng ta sao ?”

Lời vừa nói ra nàng liền hối hận , rụt hai tay từ nước về , lặng lẽ nắm góc váy , xấu hổ không dám ngẩng đầu nói chuyện .

Trần Hồ Li bên kia cười : “ Một tháng rưỡi có thể , bất luận thế nào ta cũng sẽ đưa người đến Hàng Châu .”

Hắn lại nhỏ giọng tới gần Huệ Nương , “ Biểu muội , đừng xem thường sợi dây đỏ quanh cổ ngươi , đó là lông dưới đuôi hồ ly . Đây là tín vật biết không ? Đến lúc đó ta không ở cạnh , ngươi cầm nó đi …”

Sau đó Hồ Li không nói , Huệ Nương cho rằng hắn sợ người lái đò nghe được , liền tiến lên đưa lỗ tai đến bên miệng Trần Hồ Li.

Hắn thì thầm : “ Biểu muội, có ngươi đang nhìn chúng ta , làm hại ta nói không nổi nữa .”

Huệ Nương lập tức đỏ mặt , thấy tư thế mình không ổn , quay đầu nhìn lại , thấy xa xa trên thuyền có một đôi bích nhân đang nhìn họ cười .

Người chèo thuyền sợ hai người mặt mũi mỏng nên quay mặt đi , nhưng nụ cười trên khoé miệng lại không giấu được .

Nàng nở nụ cười thật tươi , “ Biểu ca , ta biết ngươi có việc phải làm , vậy có thể nói cho ta biết . Khi ta đạt được thành tựu thì đi nơi nào tìm ngươi ?”

Trần Hồ Li vội vàng lấy chiếc quạt trong lòng ra thoải mái đặt đỉnh quạt lên đầu , có chút tự luyến mà nói : “ Biểu muội a , rốt cuộc cũng động lòng với ta rồi sao ! Biểu ca thật sự rất vui mừng a !”

Huệ Nương cười càng thêm rạng rỡ , “ Không , ta chỉ muốn biết đến lúc đó nên đi đâu để đánh ngươi.”

……

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ đến chân núi Mông trước khi trời tối , chủ quán trọ dưới chân núi chào đón những vị khách đường xa đến , giới thiệu nhiều danh lam thắng cảnh ai cũng choáng ngợp .

Sau khi nói chuyện một lúc lâu , lại có người vào , hắn đi tiếp đón mới buông tha Huệ Nương với Trần Hồ Li .

Trở về phòng , nàng liền nghĩ đến con chuột túi mà chủ trọ vừa nói , nó ở trong rừng cách đó không xa .

Một con vật nhỏ sẽ ra ngoài vào ban đêm để tìm thức ăn , nó được gọi là chuột túi , kỳ thật là một loại thỏ , vì chỉ xuất hiện vào ban đêm , nên được gọi là chuột túi .

Chúng nó không chỉ lưu trữ tốt thức ăn trên mặt đất , còn tự kết bè kết đội với nhau thành một nhóm khiêu vũ dưới ánh trăng .

Chỉ là chúng xuất hiện rất bất thường , không ai biết khi nào sẽ xuất hiện , mọi người đều đi thử vận may .

Huệ Nương tự nhiên bị mê hoặc loại chuột trong huyền thoại này , liền đi hỏi Trần Hồ Li có đi hay không .

Trần Hồ Li lại bắt đầu “ trạng thái xấu hổ trên đời sống đến chừng này chưa gặp qua ”, nên cả hai đồng ý vào rừng lúc canh hai .

Có lẽ đi đường quá mệt mỏi , Huệ Nương cảm thấy trời sắp tối đi .

Lại nghĩ đến chuột túi , tinh thần nàng phấn chấn hơn nhiều ! Lập tức kéo Trần Hồ Li đi hướng rừng cây .

Khi đến sườn nùi , nàng cùng Hồ Li lặng lẽ ngồi sau một ngọn đồi nhỏ đợi lũ chuột túi xuất hiện .

Không biết loại sinh vật này có sợ người hay không , cho nên hai người cẩn thận trốn sau ngọn đồi nhỏ , lộ ra đôi mắt chờ đợi .

Ngay lúc nàng nóng lòng muốn đổi chỗ , Trần Hồ Li giơ ngón trỏ ra hiệu suỵt .

Nàng tựa hồ mơ hồ nhận ra , nhưng tựa lại như chưa ý thức được cái gì , Trần Hồ Li đột nhiên ôm bả vai nàng .

Không biết nguyên nhân , nhưng nàng luôn biết hắn sẽ không phải loại người có hành động khinh bạc .

Bên tai chợt nghe thấy một âm thanh nhỏ , lại chậm rãi dần dần trở nên to hơn ,là tiếng đánh nhau . Nàng ngạc nhiên nhìn Trần Hồ Li , Trần Hồ Li chậm rãi lắc đầu .

Chỉ nghe tiếng máy “ Ha ha , mau lấy bảo vật ra , ta tha mạng cho ngươi !”

Tiếng đánh nhau không dứt , hình như có mấy người vây đánh một người , tựa hồ có người bị thương , đối phương nói : “Được ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt ?”

Thanh âm càng lúc càng nhanh , hẳn là đã đến cao trào chiến đấu , “ Nãi nãi ngươi , chết tiệt !” Lại nghe được tiếng chửi bậy , hiển nhiên là có người bị thương .

Huệ Nương không khỏi lặng lẽ ngẩng đầu lên , nhìn thấy trong rừng có mấy người bịt mặt đang công kích một thanh niên nam tử mặc áo vàng , những người bịt mặt mỗi người một đao , nam tử áo vàng chỉ có một mình . Trên vai hắn chỉ có một vết rách nhỏ , những người bịt mặt kia hầu như ai cũng có vết thương riêng của mình .

Một trong những người bịt mặt nói : “ Thanh sư huynh , chúng ta hãy sử dụng chiêu bốn sáu kiếm pháp!”

Người nói câu này có lẽ là thủ lĩnh trong đó , nhưng không có kiếm thuật nào đặt tên có lệ như vậy , nhất định là tên đã được thống nhất vì sợ bị lộ .

Một số người bịt mặt khác chỉ phòng thủ chứ không dám tấn công , nhìn dáng vẻ như muốn vắt kiệt sức nam tử áo vàng này đến chết .

Ánh trăng đang dần chìm xuống , chân Huệ Nương đau đến nổi khó có thể đứng dậy . Nam tử áo vàng kia linh lực chậm rãi tiêu hao , ra chiêu dần đình trệ .

Thấy vậy , đám người kia lại tấn công ngày càng quyết liệt . Nam tử áo vàng bỗng nhiên gào lên một tiếng , liền hoá thành một con cẩu hoàng sắc lớn .

Đám người kia cho rằng nam tử áo vàng không thể chống đỡ được nữa , bắt đầu đắc ý chửi rủa .

Một người trong đó đắc ý mà cười nói : “ Thứ lỗi cho ngươi , một tên khốn kiếp , ngươi không phải đối thủ của Văn Sơn phái chúng ta .”

Hắn vừa dứt lời , đã bị móng vuốt lớn của nam tử xé làm hai , đám người bịt mặt đều vô cùng kinh ngạc .

Khi đó , có một người buông kiếm , xoay người bỏ chạy , đem phía sau lưng để lại cho địch nhân là nguy hiểm nhất , hắn lại quên mất một đạo lý đơn giản như vậy !

Lại một trảo móng vuốt xé rách !

Nhưng người còn lại đều kinh hãi , tay chân trở nên yếu ớt , thấy nam tử vừa lên tiếng đã nhân cơ hội hướng tây nam chạy trốn !

Nhưng đại hoàng cẩu đã chồm lên ngoạm lấy cổ hắn , vật ngã xuống đất như một con diều đứt dây .

Ngay khi đại hoàng cẩu đang tức giận , người phía sau tìm đúng cơ hội , đâm trường kiếm vào bụng hoàng cẩu !

Bạn đang đọc Lang Hoàn tu tiên của Nhữ Ninh Công Chủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhmoon0067
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.