Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta sẽ bị diệt khẩu sao?

Phiên bản Dịch · 1315 chữ

Đêm trăng tròn.

Một đêm này, toàn bộ Tử Cấm thành bị bao trùm trong bầu không khí căng thẳng. Ngự lâm quân nghiêm ngặt thủ cửa cung, nhưng người của Ma môn vẫn đang tiềm phục bốn phía nhìn trộm.

Trong Tử Cấm thành, người Đạo gia, người Phật môn, cộng thêm cung phụng hoàng thành đang yên lặng chờ đợi vị Võ Thánh của Hoa Gian phái đến.

Cung điện ở vị trí trung tâm vô cùng quạnh quẽ, đương kim bệ hạ đang lặng lẽ ngồi trên ngôi vị hoàng đế, bốn phía không một bóng người.

Lộc cộc lộc cộc!

Bỗng nhiên ngoài cửa có một bóng người đi tới, chính là Lục hoàng tử.

"Phụ hoàng, đã đề phòng sâm nghiêm, sáu vị Đại Tông Sư đã vào vị trí, chỉ chờ vị cuồng đồ Ma môn kia đến. Ngài vẫn nên tránh một chút thì hơn." Lục hoàng tử khuyên.

"Trẫm là bệ hạ Vũ Hóa thần triều, không ở trong đại điện này còn trốn đi đâu?" Bệ hạ bình tĩnh nói.

Hắn ta không định chạy trốn.

"Phụ hoàng, ngộ nhỡ thì sao?" Lục hoàng tử nghiêm túc nói.

"Không phải còn ngươi nữa sao?" Đương kim bệ hạ nhìn Lục hoàng tử, hài lòng nói.

"Lúc đầu vị trí này giao cho đại ca ngươi là tốt nhất, nhưng hắn bị sắc mê tâm khiếu, đi vào ngã rẽ, hiện tại có ngươi xuất hiện cũng khiến ta yên tâm. Hôm nay chỉ có bệ hạ đứng mà chết, không có bệ hạ chạy trốn. Chúng ta đã bày thiên la địa võng, nếu ma đầu dám đến, Vũ Hóa thần triều ta cùng bọn họ không chết không ngớt!" Đương kim bệ hạ nghiêm túc nói.

Lục hoàng tử còn muốn nói điều gì, nhưng đương kim bệ hạ đã xua tay: "Ngươi lui ra đi, tới chỗ cung phụng hoàng thất, bọn hắn sẽ bảo vệ ngươi cẩn thận. Ngươi là hi vọng của Vũ Hóa thần triều, không thể xảy ra chuyện gì."

Nếu như hắn ta chạy trốn, ma đầu không tìm được hắn ta sẽ đại khai sát giới, sẽ tạo thành kết cục không tốt với toàn bộ hoàng thất.

Còn không bằng ở chỗ này lặng lẽ chờ đợi.

Ngược lại... Hắn ta thân mắc bệnh hiểm nghèo, ngày tháng còn lại cũng không nhiều.

"Hoàng nhi, thế giới hiện nay vẫn cần chiến lực đỉnh tiêm. Nếu không mặc dù là hoàng tộc cũng không thể làm nên chuyện gì." Đương kim bệ hạ trầm giọng nói.

Lục hoàng tử lui xuống, chỉ có một mình đương kim bệ hạ nhìn trăng tròn trên bầu trời, sắc mặt kiên nghị, ánh mắt lạnh băng.

Tụ tập toàn bộ lực lượng của Vũ Hóa thần triều, đối chiến đỉnh tiêm đương đại - Võ Thánh.

Vào lúc trăng tròn, trên bầu trời Tử Cấm thành ma khí cuồn cuộn, vô số người trong Ma môn đang hoan hô, điên cuồng gào thét, vờn quanh Tử Cấm thành.

Quần ma cuồng hoan!

Thương!

Mà trên bầu trời, một vòng kiếm ảnh xuất hiện, sau đó dùng khí thế đáng sợ áp bách xuống, dường như vạn vật dưới bầu trời đều run rẩy.

Ánh trăng như hoa, ngưng thành tấm lụa chảy xuống, một bóng người già nua theo đó rớt xuống. Hắn đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt tà ác, mang theo sức mạnh cực kỳ đáng sợ. Hắn tay cầm trường kiếm, kiếm trảm thiên không.

"Hoàng đế Vũ Hóa thần triều, ngươi diệt truyền thừa Hoa Gian phái ta, hiện tại lăn ra đây nhận lấy cái chết!" Ánh mắt Hoa Gian lão tổ hờ hững nhìn về phía đại điện ở trung tâm.

Về phần những người khác, hắn ta vẫn luông không để vào mắt, kể cả sáu vị Đại Tông Sư kia.

"Ma đầu, chớ có vô lễ, Vũ Hóa thần triều không phải nơi ngươi có thể càn rỡ!"

"Vũ Hóa thần triều đỉnh lập đương đại, quản hạt ức vạn bách tính, há có thể để một tên ma nhân không vua không cha như ngươi phá hủy?"

"Đại Tông Sư Vũ Hóa thần triều đến đây giết ngươi!"

...

Có tiếng quát truyền đến từ bốn phương tám hướng. Sáu vị Đại Tông Sư Vũ Hóa thần triều đồng loạt ra tay, không che giấu chút nào, khí huyết cuồn cuộn, tinh khí phóng tận tận trời, cực kỳ cường đại.

Sáu người từ sáu phương hướng đánh tới, bao vây lão tổ Hoa Gian phái.

"Đại Tông Sư?" Hoa Gian lão tổ chỉ cười một tiếng khinh thường.

"Chênh lệch giữa Võ Thánh và Đại Tông Sư, không phải các ngươi hô một hai câu khẩu hiệu là có thể trung hoà." Hoa Gian lão tổ vô cùng khinh thường, một kiếm vẽ ra, phảng phất như bầu trời rơi xuống, kiếm ảnh bén nhọn bao phủ sáu vị Đại Tông Sư này.

Đoàng đoàng đoàng đoàng!

Sáu vị Đại Tông Sư bị đánh tới điên cuồng phun máu, thân thụ trọng thương nện lên cung điện, trong mắt đã tràn đầy tuyệt vọng.

Sáu người liên thủ cũng không thể ngăn cản một kiếm của Hoa Gian lão tổ!

Võ Thánh thực sự kinh khủng đến cỡ ấy sao?

Đám văn võ bá quan Vũ Hóa thần triều thấy tình cảnh như vậy, trong lòng tuyệt vọng.

Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, ma đầu kia đã cường đại đến trình độ này, đạp nhật nguyệt mà đến, một kiếm đánh tan sáu vị Đại Tông Sư, rốt cuộc ai có thể trừng phạt hắn ta?

Còn có người cắn răng nói: "Đây là trời muốn diệt Vũ Hóa thần triều ta?"

Đưa mắt nhìn lại, người Đạo môn, Phật môn nhìn Hoa Gian lão tổ, đều sinh lòng vô lực.

Đây là một trận chiến đấu không cùng đẳng cấp.

Đứng ở mái hiên trên đỉnh Tử Cấm thành, mỗi một động tác của Hoa Gian lão tổ đều hấp dẫn hàng vạn hàng ngàn người chú ý.

Người của Ma môn đang hoan hô, càn rỡ cười to, hận không thể nhảy dựng lên, thậm chí là nhảy vào Tử Cấm thành, quỳ bái Võ Thánh Ma môn.

Toàn bộ người Vũ Hóa thần triều đều câm lặng, thấy tình cảnh như vậy, bọn hắn chỉ cảm thấy vô lực.

Bệ hạ đang ở đại điện trung tâm lại càng thở dài, nhắm mắt lại, cả người vô lực.

Ở trước mặt Võ Thánh, thiên la địa võng bọn hắn bố trí lại không đáng một đồng.

Ngay cả ngự lâm quân đang trông coi cung điện cũng sinh lòng tuyệt vọng, nhìn bóng người lưng hơi gù đang đứng dưới ánh trăng.

Võ Thánh Ma môn, một người áp chế toàn bộ Vũ Hóa thần triều!

Ở một thiên môn của Tử Cấm thành, chỉ có một mình Đại Xuân trông coi. Nơi đây rất hẻo lánh, không có nhân sĩ Ma đạo nào tới đây. Hắn ta ngơ ngác nhìn Hoa Gian lão tổ, thần tình sa sút: "Ai có thể đánh bại hắn?"

Dựa theo tình thế trước mắt, không có bất kỳ ai.

Sợ là Vũ Hóa thần triều phải rung chuyển lớn.

Lộc cộc!

Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, có người đến.

Đại Xuân tò mò ngẩng đầu nhìn lên, nơi này là nơi cực kỳ vắng vẻ, vậy mà cũng có người tới?

Dưới ánh trăng soi chiếu, một thanh niên phong thần trác việt mang theo một người trung niên hờ hững đi tới.

Đại Xuân kinh ngạc nói: "Điện hạ, vì sao ngài lại rời khỏi lãnh cung?"

Người tới chính là Lận Cửu Phượng. Hắn bình tĩnh chỉ một cái, nói: "Ta tới đánh bại hắn ta."

Bạn đang đọc Lãnh Cung Đánh Dấu Tám Mươi Năm, Ta Cử Thế Vô Địch (Dịch) của Nữ Hài Na Yêu Khả Ái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.