Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc! (1)

Phiên bản Dịch · 1328 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Đại Xuân thuận theo ngón tay Lận Cửu Phượng nhìn sang, chính là Hoa Gian lão tổ. Hắn ta chớp chớp mắt, nói: "Điện hạ, tu vi của ngài đã bị phế bốn năm, không cần tham dự vào chuyện này. Hiện tại ngài trở về đi, ta cái gì cũng chưa nhìn thấy."

Lận Cửu Phượng bình tĩnh cười một tiếng, nói: "Ngươi hãy nhìn cho kỹ đi, Vô Danh, ngươi có thể đánh bại hắn ta sao?"

Lận Cửu Phượng nói với lão tổ Cản Thi phái sau lưng.

Sau khi được U Minh Khống Thi Pháp tế luyện, hắn ta đã sinh ra tư tưởng mới, cũng tiếp nhận tất cả của tiền thân, kể cả tu vi.

Trước đây hắn ta tên gì Lận Cửu Phượng không biết, vì vậy dứt khoát đặt cho hắn ta một cái tên mới.

Vô Danh!

"Chủ nhân, một ngàn năm trước, vị Hoa Gian lão tổ này đã là bại tướng dưới tay ta." Vô Danh lạnh lùng nói.

Lận Cửu Phượng nói: "Vậy ngươi đi đi, giết hắn ta đi, như vậy chuyện này cũng liền kết thúc."

Mũi chân Vô Danh điểm một cái, thân thể tựa như tên rời cung, thoáng cái đã đi tới đỉnh Tử Cấm.

Oanh!

Ngay lúc đám người Vũ Hóa thần triều đang tuyệt vọng, một luồng khí tức Võ Thánh cực kỳ khủng bố phủ xuống, cuốn khắp bầu trời, thoáng cái đã gột sạch ma khí, trực diện đối đầu Hoa Gian lão tổ.

Toàn bộ người Vũ Hóa thần triều đều kinh ngạc.

"Đây là... Võ Thánh?"

"Đây là Võ Thánh của Vũ Hóa thần triều ta sao?"

"Thì ra thế gian này không chỉ có một Võ Thánh là Hoa Gian lão tổ."

"Thật tốt quá, thật tốt quá, Vũ Hóa thần triều ta cũng có Võ Thánh."

Bệ hạ trong điện trung tâm kinh ngạc nói; "Vũ Hóa thần triều ta cũng không có Võ Thánh, chẳng lẽ đây là một vị tiền bối vừa đột phá, lại tận lực ẩn giấu?"

Vô Danh đến khiến văn võ Vũ Hóa thần triều, kể cả đương kim bệ hạ đều dấy lên hy vọng.

Mà trước cửa cung vắng vẻ, Đại Xuân nhìn Lận Cửu Phượng, đôi mắt vô tội không ngừng chớp nháy.

"Điện hạ, người này..." Đại Xuân miệng khô lưỡi khô hỏi.

Hắn ta nhìn Lận Cửu Phượng, như đã hiểu được chuyện gì rất đáng sợ.

Vị thái tử bị phế này lại có một thuộc hạ là Võ Thánh?

Thật đáng sợ!

Liệu ta có bị điện hạ diệt khẩu hay không?

Trong lòng Đại Xuân suy nghĩ rất nhiều, nhưng hắn ta từ từ phát hiện Lận Cửu Phượng không có dự định động thủ, hai người đứng phía trước tường thành nhìn về phía đỉnh Tử Cấm.

Vô Danh đột nhiên xuất hiện khiến Hoa Gian lão tổ sợ hãi quá mức. Hắn ta không nghĩ tới vậy mà Vũ Hóa thần triều lại ẩn tàng một vị Võ Thánh!

"Không... Ngươi... Không ngờ ngươi là hắn!" Hoa Gian lão tổ tỉ mỉ quan sát Vô Danh, trong lúc bất chợt cả người đều biến sắc, vừa sợ vừa giận.

Hắn ta nhận ra lão tổ Cản Thi phái.

Ngàn năm trước, hai người đều là thiên tài tuyệt thế, đều là vừa chính vừa tà. Nhưng Hoa Gian lão tổ chín lần giao thủ với Vô Danh, cả chín lần đều bị thua, chuyện này đã thành tâm ma trong lòng Hoa Gian lão tổ.

"Không phải ngươi đã sớm chết rồi sao?" Hoa Gian lão tổ vừa thất thanh hô lên vừa lắc đầu, vẻ không dám tin tưởng.

Lão tổ Cản Thi phái không chết, hắn ta không cách nào tiêu trừ tâm ma, đột phá Võ Thánh cảnh giới.

"Ngươi có thể sống đến bây giờ, đương nhiên ta cũng có thể." Vô Danh nâng bàn tay lên, trong lòng bàn tay ngưng tụ một thanh trường kiếm đáng sợ.

"Ngươi cho rằng hiện tại ngươi còn có thể đánh bại ta?" Hoa Gian lão tổ dữ tợn quát lên.

Thình thịch!

Vô Danh cũng không nói chuyện, hắn dứt khoát rút kiếm ra khỏi vỏ, thi triển một chiêu Kiếm Nhị Thập Nhị!

Một kiếm này phá tan đêm tối, kiếm quang hoa mỹ ngưng tụ trời cao, kéo dài mười mấy dặm, thoáng cái đã khiến mọi người cảm thấy lóa mắt không gì sánh kịp.

Toàn bộ người trong Tử Cấm Thành không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lên.

Trời đã sáng!

Giờ khắc này, mọi người hoảng hốt. Một kiếm vừa rồi quá kinh khủng, cải thiên hoán nhật.

Một kiếm này còn kèm theo long ngâm, vang dội bốn phía.

Một kiếm này có ý chí của Lận Cửu Phượng bên trong.

Ở Thiên môn, Lận Cửu Phượng cũng giống Vô Danh, kiếm khí dâng trào khắp người. Hắn nhắm mắt lại, ý thức tương thông với Vô Danh, mượn tay Vô Danh mà thi triển ra toàn bộ uy lực của Kiếm Nhị Thập Nhị.

Kiếm Nhị Thập Nhị, một kiếm có thể thông quỷ thần.

Mà giờ khắc này, Hoa Gian lão tổ đột nhiên biến sắc, hắn ta chỉ muốn quay đầu chạy trốn, một kiếm này của Vô Danh khiến hắn ta cảm nhận được nguy hiểm.

Năm đó hắn ta đánh không lại lão tổ Cản Thi phái, hiện tại hắn ta đánh không lại Vô Danh.

Huống chi phía sau Vô Danh còn có một Lận Cửu Phượng.

Thân thể Hoa Gian lão tổ như tia chớp, tốc độ cực nhanh muốn chạy trốn, cả người bay giữa không trung.

Oanh!

Trong bầu trời truyền đến một tiếng sấm, lớn vô cùng, dưới kiếm quang chói lóa như ban ngày, mọi người có thể nhìn rõ ràng, Vô Danh đã chém ra một kiếm kia.

Thân thể Hoa Gian lão tổ như hạt cát, bụi khô cốt tuôn rơi xuống đất.

Giờ khắc này, toàn bộ đế đô đều yên lặng.

Không người dám nói.

Cho dù là văn võ Vũ Hóa thần hay là người của Ma môn, Đạo môn đều trừng to mắt.

Dụi dụi con mắt.

Bọn hắn vừa nhìn thấy gì?

Một kiếm phá không!

Đêm tối biến thành ban ngày!

Hoa Gian lão tổ trực tiếp hóa thành bụi tro, theo gió phiêu tán.

Nhưng hắn ta là Võ Thánh!

Là vị Võ Thánh đầu tiên trong được ngàn năm qua!

Cứ bị giết chết như vậy?

Rốt cuộc đây là kiếm pháp hay là yêu pháp?

Sau một kiếm này, quang mang từ từ biến mất, bóng dáng Vô Danh cũng đi theo bóng đêm, biến mất không thấy gì nữa.

Trời, trời mưa!

Mưa phùn bao trùm Tử Cấm thành, bao trùm đế đô.

Đột nhiên một gốc đào già trong thành đâm chồi nở hoa, mùi thơm bay hơn mười dặm.

Vô số người ngẩng đầu, tùy ý để nước mưa rơi trên mặt bọn hắn. Bọn hắn kinh ngạc nhìn lên, chấn động trong lòng không cần nói cũng biết.

Một kiếm mãn thành đào thụ khai!

Đây là thực lực chân chính của Võ Thánh sao?

Đã không chỉ đơn thuần là tu vi chân khí, mà dính tới thiên địa đại đạo.

Sau khi kinh ngạc, toàn bộ đế đô đều rối loạn.

...

Thiên môn Tử Cấm thành, Lận Cửu Phượng mở mắt, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Ban nãy hắn và Vô Danh tinh thần tương thông, mượn tay Vô Danh thi triển ra một chiêu Kiếm Nhị Thập Nhị, uy lực quả rất đáng sợ.

Hoa Gian lão tổ đồng cấp bậc.

Nhưng dưới một kiếm, nháy mắt đã tan thành mây khói.

Vô Danh giết người xong lại lặng yên không tiếng động trở về, đứng sau lưng Lận Cửu Phượng, giữ im lặng.

Bạn đang đọc Lãnh Cung Đánh Dấu Tám Mươi Năm, Ta Cử Thế Vô Địch (Dịch) của Nữ Hài Na Yêu Khả Ái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.