Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Gặp Alia 3

Tiểu thuyết gốc · 2146 chữ

Chương 22: Ngày Gặp Alia 3

" Haa- haa- "

Sau khi đánh đập thỏa mãn thì cuối cùng bọn họ cũng chịu dừng lại để tôi đi, bây giờ lê lết với cái thân này về nhà thì mệt thật đấy chẳng đùa đâu.

" Giờ- hộc..... "

Đến cả nói cũng chẳng còn sức để nói nữa, có lẽ tôi nên tìm chổ nào đó nghỉ một lúc rồi tính tiếp. Đi được một đoạn tôi thấy một tiệm thuốc phía trước nên chắc vào đó mua thuốc bôi vào mấy vết thương cho đỡ vậy, sẵn nghỉ ngơi tí để lấy lại sức luôn.

Tôi cố gắng di chuyển đến cửa tiệm đó mua vài chai thuốc.

" Bá- cho cháu..... hộc-ít thuốc bôi vết thương.....với ạ. "

Khi nói chuyện với cô bác sĩ tôi chẳng thể nói chuyện như bình thường nữa, cơ thể thì đau nhứt còn chân tay thì như chẳng còn tí sức lực nào.

" Này cháu có ổn không đấy ? "

Cô bác sĩ nhìn quanh người tôi với vẻ mặt lo lắng, cũng phải thôi thân thể bầm dập cùng với bộ đồ cũng đầy vết bẩn thế này kia mà, tôi tàn tạ đến mức bản thân còn không thể tưởng tượng nữa nổi rồi.

" Dạ- "

" Thôi chết, cháu- cháu ơi ! "

Khi định trả lời cô ấy đầu tôi trở nên choáng váng, cơ thể bủn rủn và mắt bắt đầu sụp xuống. Cuối cùng tôi lăng ra ngã gục xuống đất lúc nào chẳng hay, trong cơn mơ màng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi của cô.

Trong lúc đang bất tỉnh trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh của một người đàn ông và bóng lưng đó rất quen thuộc, phải đó chính là cha. Dù mẹ có từng giải thích với tôi nhưng tôi vẫn luôn tự hỏi mình rằng sao lúc nào ông cũng như vậy, lúc nào ông ấy cũng nghiêm khắc và lạnh lùng với tôi dù tôi là con ông ấy kia chứ, tôi chẳng thể nào hiểu nổi người đàn ông mà tôi gọi là cha đó nữa.

" A cháu đã tỉnh lại rồi. "

Khi thấy tôi mở mắt ngồi dậy cô bác sĩ mừng rỡ thốt lên.

" Trong lúc cháu bất tỉnh ta đã giúp cháu thoa thuốc và băng bó vết thương rồi nên đừng lo lắng. "

" Cháu cám ơn ạ. "

Tôi cúi đầu chân thành cám ơn cô ấy.

" Đúng rồi sao cháu lại bị thương nặng vậy ? Nhìn mấy vết bầm trên cơ thể thì không giống chỉ vài người đánh chút nào. "

" Dạ...cháu... "

Lúc này tôi khá khó xử không biết trả lời cô ấy như thế nào, vì cô ấy đã cứu tôi nên tôi không muốn phải nói dối nhưng lí do thì lại khó có thể nói ra sự thật được.

" Nếu là việc khó nói thì cháu không cần ép bản thân mình phải nói ra đâu, ta hiểu mà. "

Nhìn tôi với đôi mắt dịu dàng cô từ tốn nói.

" Dạ. "

Thật là, mình đúng là thằng vô dụng mà.

" Thuốc đây, cháu hãy uống một ít đi. "

" Vâng. "

Cầm lấy thuốc trên tay tôi bỏ vào họng rồi uống một hơi, có lẽ do khá là mệt mỏi nên đến cả nước lọc thôi tôi cũng cảm thấy sảng khoái khi uống.

" Mà cháu đã ngủ được bao lâu rồi ạ ? "

Tôi quay sang hỏi cô, nếu tôi bất tỉnh lâu quá thì sẽ phiền lắm.

" Để xem....tầm bốn tiếng. "

" Sao cơ ! "

Nghe thế lập tức ngồi dậy đi về phía cánh cửa, đã trể đến mức này rồi sao ?

" Này cháu không nên cử động mạnh, mấy vết thương chỉ mới được bôi thuốc thôi đấy. "

Cô bác sĩ vội đi đến chổ tôi với khuôn mặt lo lắng.

" Giờ cháu cần phải về gấp, cháu cảm ơn cô rất nhiều vì đã giúp đỡ cháu ạ. "

Nói rồi tôi cầm cặp mình lên và lấy ra vài gen đưa cho cô ấy sau đó vội rời đi.

" Hộc- hộc- "

Dù cơ thể còn khá đau nhứt nhưng tôi vẫn cố gắng dùng hết sức bình sinh chạy vội về nhà vì hôm nay là ngày cha tôi về vì thế không thấy mặt tôi ở nhà vào lúc này ông ấy sẽ nổi giận mất, khi đang vội vã chạy về tới trước cửa nhà thì tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa, đó là cha tôi và ông đang đứng khoanh tay lại với một biểu cảm vô cùng giận dữ chờ tôi trở về.

" Ch-cha.... "

Khi càng đến gần tôi càng cảm thấy sợ hãi, đến gần hơn tôi cất giọng gọi ông.

" Mày đi đâu giờ này mới về, có biết dì Licya lo cho mày như nào không ? "

Quay lại nhìn, ông nói với tông giọng đe dọa. Đứng trước giọng nói và ánh mắt ấy tôi lại không thể nhìn thẳng lên khuôn mặt đó, cứ như thể từng tế bào trong tôi đều đã khắc sâu nỗi sợ với cha vậy.

" Hử ? Những vết thương đó từ đâu mà có ? "

Đảo mắt một vòng ông nhìn những vết bầm trên khuôn mặt và tay tôi rồi hỏi.

" Dạ... "

" Nói !! "

" Đó là do con bị bọn họ đánh ạ.... "

Sau đó tôi kể lại cho cha nghe những việc tôi trải qua dạo gần đây, tôi không nói cho ông ấy về chuyện do Alia hay gì mà chỉ kể là do tôi có bạn nên bọn họ không thích thôi.

" Chẳng phải là mày có võ sao ? "

Vẫn tông giọng lạnh lùng đấy mà ông tiếp tục hỏi tôi.

" Dạ, bởi vì....con đã hứa với ông nội là không dùng nó lên những người vô tội ạ. "

Tôi ấp úng trả lời.

" Ông nội, lại là ông ta ! Sao lúc nào mày cũng như ông ta hết thế hả !! "

Nghe đến ông nội cha tôi lập tức phẫn nộ hơn. Vào thời điểm đó tôi không hề biết rằng ông ấy hận cha mình đến mức nào, mãi cho đến sau này tôi mới nhận ra điều ấy.

Chát *

Một tiếng chát thật lớn vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, đó là lần đầu tiên tôi bị đánh sau khi tang lễ của mẹ kết thúc vài tháng. Cuối cùng mọi việc vẫn quay về đúng quỹ đạo của nó, cái quỹ đạo mà tôi luôn sợ hãi và căm ghét.

" Bao nhiêu thứ mày đều giống lão khốn nạn đó và cả cái mái tóc đỏ của mày cũng y như lão ta, sao mày không bao giờ chịu hiểu những thứ mình chọn hả !? "

Giận dữ, căm ghét, thù hận,....tất cả mọi thứ không chỉ hiện lên trên ánh mắt mà nó còn hiện rõ ra toàn bộ cơ thể của cha tôi, những thứ này nó khác hẳn hoàn toàn so với mấy người trước đó mà tôi phải đối mặt.

" Co-Con xin lỗi ạ. "

Chẳng thể nào biện minh hay nói được gì nữa tôi chỉ biệt gục đầu xuống xin lỗi ông ấy, dù tôi có cố phản bác hay chống cự cũng chỉ bị ông ấy đánh và mang cái tội danh bất hiếu mà thôi.

" Chậc, cút vào nhà đi. "

Cứ tưởng rằng vào lúc này tôi sẽ bị ông ấy đánh một trận thừa sống thiếu chết thế nhưng khi ông ấy nhìn lại tôi một lần nữa thì ông đột nhiên dừng lại rồi quay đi, nghe câu ấy tôi liền lập tức đi vào ngay mà không dám làm trái lời ông ấy, khi đi vào trong tôi có quay lại nhìn thì chỉ thấy cha đứng suy nghĩ điều gì đó mà không làm gì cả.

" Con đây rồi, mặt con bị gì thế, có chuyện gì vậy Alma !? "

Vừa đi vào dì Licya liền chạy đến hỏi tôi, trông dì có vẻ rất lo lắng.

" Dạ con không sao, con xin lỗi vì đã làm dì lo lắng cho con ạ. "

Tôi vội vã trấn an dì ấy rồi tìm cớ lảng tránh, may mắn là dì không để ý nên tôi cũng đã thành công đi lên tầng trên.

" Anh có biết mẹ tôi đã lo cho anh như nào không tên khốn ? "

Khi vừa bước lên trên tầng tôi gặp Enma đứng đó, nhìn con bé có vẻ như rất tức giận.

" Ha ha anh xin lỗi mà. "

" Lúc này anh còn cười- "

Khi con bé nhìn lên mặt tôi thì đột nhiên im lặng, có vẻ như em nó khá sốc khi thấy mấy vết thương của tôi.

" Bị thương sao, đáng đáng tên khốn nhà anh. "

Rầm *

Nói rồi con bé đi về phòng và đóng cửa thật mạnh mà chẳng có thêm biểu hiện gì nữa cả.

" Mệt thật, may là thoát thành công. "

Tôi trở về phòng mình và ngồi xuống giường rồi thở dài một hơi.

Vừa ngồi vừa nhớ lại những chuyện mà bọn người đó nói hồi chiều tôi lại không khỏi suy nghĩ nhiều thứ, quả thật họ nói đúng. Nếu không phải do tôi thì có lẽ giờ đây mẹ đã không như vậy, dù cố biện minh hay trốn tránh tôi cũng chẳng thể thay đổi sự thật đó và tôi không xứng đáng có được hạnh phúc.

Sáng hôm sau tôi thức dậy đi vào lớp bình thường như mọi ngày tuy nhiên tôi đã ra một quyết định đó chính là giúp Alia kết bạn, sau khi giúp cô ấy có được nhiều bạn bề thì tôi sẽ rời đi.

" Này Alma chúng ta đi nhà sách nhé, tớ cần mua một ít sách để ôn cho kì kiểm tra sắp tới. "

" À, cũng được. "

Khi tôi và Alia đang về cùng nhau thì cô ấy bỗng đề nghị việc đó.

Sau đấy chúng tôi đi đến một hiệu sách cách khá xa trường học, Galbel là tên của tiệm sách mà bọn tôi đang đứng trước nó, nơi đây khá nổi tiếng về nhiều loại sách có giá trị lịch sử khác nhau trên thế giới, tuy nhiên nó cũng nổi tiếng về mấy loại sách học tập nữa.

" Này cậu sao thế Alma ? "

Thấy tôi mãi đứng thất thần trước cửa Alia lên tiếng gọi.

" À tớ không sao, chúng ta vào thôi. "

Nghe thấy tiếng gọi của Alia tôi chấn chỉnh lại bản thân và nhanh chóng cùng cô ấy vào trong.

Khi bước vào bên trong tôi ngạc nhiên là nó khác hẳn so với bên ngoài, trong đây rất rộng lớn và đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy nhiều sách đến như vậy. Ba tầng và mỗi tầng có hai lối đi lên và mỗi lối đi lên, không chỉ thế khu vực lên tầng cũng trang trí vài cái đèn hình tam giác bằng kim loại trông khá lạ mắt nữa, nó cực kì đẹp thích hợp cho những người thích chụp ảnh.

Mỗi tầng lại có nhiều khu vực và mỗi khu vực lại chia ra từng loại sách dành cho những mục đích khác nhau, quả không hổ danh là nơi nổi tiếng về sách mà. Đi được tầm khoảng hai phút thì cuối cùng chúng tôi đã đến được nơi phân loại sách mà Alia cần mua, đứng nhìn một lúc thì cô ấy quyết định lấy khoảng hai cuốn vật lí, ba cuốn toán và hai cuốn lịch sử.

" Tớ lấy xong những quyển mình cần thiết rồi, cậu có cần lấy cuốn nào không Alma ? "

Khi đã bỏ những quyển mình cần mua vào rổ Alia quay ra hỏi tôi.

" À không cần đâu. "

Tôi vẩy tay đáp lại cô ấy.

" Thôi được rồi, vậy ta về thôi. "

Nhìn tôi một lúc sau đó Alia đứng lên đi về hướng quầy thanh toán, hình như là cô ấy giận tôi thì phải.

Thanh toán xong chúng tôi bắt đầu ra về, như mọi khi những lúc gần tới con hẻm ấy tôi viện cớ với Alia đi về trước, tuy nhiên khác với những lần đó thì lần này cô ấy nắm lấy tay áo tôi lại.

Bạn đang đọc Liệu Sự Tồn Tại Của Tôi Là Sai Lầm ? sáng tác bởi Redsu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Redsu
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.