Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày gặp Alia 4

Tiểu thuyết gốc · 2530 chữ

Chương 23: Ngày Gặp Alia 4

Lúc tôi chuẩn bị rời đi Alia nắm lấy tay áo tôi lại với khuôn mặt cúi xuống, dường như cô ấy đang suy nghĩ một điều gì đó.

" Có chuyện gì sao Alia ? "

Thắc mắc trước hành động của Alia nên tôi cất tiếng hỏi.

" ..... "

Dù đã trôi qua một lúc lâu cô ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, điều này khiến tôi hơi bối rối. Có chuyện gì vậy nhỉ hay là cô ấy vẫn còn giận tôi chuyện ban nãy, nếu là thế thì có vẻ như tôi không thể chạy khỏi đây rồi.

" Ưm....Alia ? "

" Dạo gần đây cậu có vẻ rất kì lạ.... "

Vẫn cúi mặt xuống cô ấy nói với dáng vẻ có chút buồn bã.

Chẳng lẽ Alia đã nhận ra điều gì đó rồi sao ?

" Có phải là tại tớ nên cậu đã gặp chuyện gì rồi không ? Nói cho tớ biết đi. "

Ngước lên nhìn tôi, giờ đây khuôn mặt Alia hiện ra một vẻ u buồn khó tả. Đây là lần đâu tiên tôi nhìn thấy biểu cảm này của cô ấy, vào lúc nhìn thấy khuôn mặt đó tôi dường như đã muốn nói ra hết toàn bộ sự thật cho Alia thế nhưng tôi ngay lập tức ngăn bản thân mình lại vì tôi biết rằng nếu tôi nói ra những điều đó thì cô ấy sẽ tự trách bản thân mình.

" À không có gì đâu, thật đấy. "

Tôi lập tức nói dối đánh trống lảng tuy nhiên dường như Alia chẳng hề tin việc đó, mặt cô ấy lúc này đã nói lên tất cả. Nhìn vào khuôn mặt đó tôi dường như đã hiểu ra mình chẳng thể né tránh được nữa nên đành nói ra sự thật cho Alia, tất nhiên chẳng phải toàn bộ mà chỉ một nữa mà thôi.

" Thật ra dạo gần đây tớ có gặp người bạn cũ của mẹ, vì tớ là nguyên nhân khiến mẹ mất nên họ nghĩ tớ không xứng đáng có được bạn bè hay hạnh phúc và tớ nên sống trong những ân hận mình đã gây ra cho bà ấy. "

Tôi buồn bã nói với Alia.

" Bọn họ sao lại vô lí như vậy chứ !? "

Alia nói với biểu cảm có chút tức giận, cô ấy đang bất bình thay cho tôi sao.

" Không phải đâu, họ nói đúng đó vì tớ là người gián tiếp gây ra cái chết cho mẹ mà. "

" ..... "

Đúng vậy tất cả cũng là vì tôi nên không thể trách họ được, tôi không thể phủ nhận những chuyện đó như thể đó không phải là lỗi của bản thân được.

" Nếu không phải vì tớ thì mẹ đã không mất, tớ xứng đáng bị như vậy thế nên tớ sẽ giúp cậu kết thêm được nhiều bạn mới, khi hoàn thành những chuyện đó tớ sẽ- "

" Được rồi. "

Càng nói đầu óc tôi càng trở nên mù mịt, cứ như thể những tội lỗi tôi đã gây ra ngày một siết chặt lấy bản thân. Vào lúc đó Alia đột nhiên đặt tay lên khuôn mặt tôi, khi cảm nhận được sự ấm áp trong bàn tay nhỏ của cô ấy thì cái thứ bóng tối đang bao phủ lấy tâm trí tôi đột ngột dừng lại.

" Đừng tự trách bản thân mình như thế, tớ không biết rõ mọi chuyện về mẹ cậu nhưng tớ chắc rằng mẹ cậu không hề muốn cậu tự dày vò bản thân mình vì cái chết của bà như hiện tại đâu. "

Cô ấy dịu dàng nói với tôi, cũng lâu rồi mới có một ai đó dịu dàng với tôi như vậy, một cảm giác thật ấm áp làm sao.

" Có thể cậu luôn cảm thấy tội lỗi, tuy nhiên cậu đừng cảm thấy bản thân mình không xứng đáng với những hạnh phúc quanh cậu. "

Như lúc trước những lời nói của Alia dường như có thể xoa dịu trái tim tôi, những lời nói của cô ấy như một liều thuốc ngăn chặn vết thương trong tôi ngày một lớn hơn.

" Nếu cậu xem tớ là bạn thì đừng tự trách mình như vậy nữa nhé Alma, tớ sẽ giúp cậu. "

Ánh mắt của Alia bắt đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi. Vào khi đó tôi cảm nhận được trái tim mình đột nhiên đập nhanh hơn bình thường, cảm thấy khuôn mặt cũng có phần nóng hơn nên lập tức quay đi chổ khác.

" Cám ơn cậu Alia, tớ nhất định sẽ cố gắng vượt qua tất cả. "

" Ừm, hãy tự tin và tin tưởng vào bản thân mình nhé. "

Nói rồi tôi vội rời đi, nếu ở lại lâu hơn thì tôi không biết phải đối mặt với cô ấy sao nữa.

Khi tôi đi vào con hẻm đó thì đột nhiên cảm thấy có gì đó hơi kì lạ, những con người thường xuát hiện ở đây nhìn tôi chằm chằm đã không còn nhiều như trước, dường một số người đã rời đi nơi khác.

" Lạ thật đấy. "

Tôi lẩm bẩm từ đó trong miệng mình khi nhìn xung quanh. Vẫn còn vài gương mặt quen thuộc vẫn hoạt động như thường ngày nhưng họ không còn dùng ánh mắt kì thị hay thù hận nhìn tôi như lúc trước mà thay vào đó là những đôi mắt sợ sệt thì đúng hơn, có vẻ như là có gì đó đã xảy ra nhưng việc gì lại khiến mọi thứ thay đổi nhanh như vậy chứ ?

Chẳng lẽ là do cha làm sao, ngoài ông ấy và Alia ra thì không còn một ai biết đến chuyện này cả, tuy nhiên tôi lại nhanh chóng phủ nhận chúng vì cha đời nào lại giúp tôi cơ chứ. Suy nghĩ mãi cũng chẳng được gì nên tôi tranh thủ đi về nhà, khá chắc rằng với tình hình này thì từ giờ tôi không còn bị những người đó gây áp lực cho nữa rồi.

" Con về rồi ạ. "

Khi về tới nhà tôi mở cửa ra và đi vào bên trong.

" Mừng con đã về Alma. "

Vừa đi vào dì Licya từ trong bếp bước ra mừng tôi trở về.

" Hôm nay con học vất vả rồi, con vào cất cặp rồi xuống ăn cơm cùng chúng ta nhé. "

" Dạ vâng. "

Một cảm giác thật ấm cúng làm sao cũng đã lâu rồi tôi mới có lại cảm giác này.

Ăn xong tôi có phụ dì dọn rửa chén bát rồi đi lên phòng nằm nghỉ, được một lúc thì tôi lấy từ trong cặp mình ra một cuốn vở vẽ. Dù nó hay nằm trong cặp nhưng cũng khá lâu rồi tôi chưa đụng đến, nguyên nhân cũng vì tôi khá tự ti về bản thân mình dù nỗ lực nhiều nhưng vẫn chẳng thể tiến bộ lên nổi nên cũng kể từ đó tôi không còn đụng vào nó.

" Hãy tự tin và tin tưởng vào bản thân mình nhé. "

Ngay lúc đứng lên định cất cuốn vở của mình vào ngăn kéo thì tôi bất chợt nhớ đến lời nói của Alia, cũng đã lâu rồi mới có một người an ủi với động viên tôi như thế, không hiểu sao khi nghĩ về cô ấy trái tim tôi lại trở nên đập liên hồi cùng với khuôn mặt đỏ bửng lên. Đúng vậy ngay từ khoản khắc đó tôi đã nhận ra mình đã bắt đầu thích Alia, thích một cô gái tuy bề ngoài lẫn bên trong có chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn cảm giác ấm áp khi động viên người khác. Chỉ nghĩ đến việc bên cạnh cô ấy thôi tôi đã không ngừng vui sướng và hạnh phúc, khi đó tôi đã nhận thấy mục đích sống mới của riêng mình.

" Được rồi. "

Đặt quyển vở lên trên bàn tôi bắt đầu mở ra một trang giấy mới rồi cầm bút lên, tiếp đến tôi bắt đầu phác thảo những đường nét về cô gái ấy từng chút từng chút một.

Rồi thời gian dần trôi đi tôi vẫn gặp nói chuyện với Alia như bình thường, do bên ngoài có hơi lạnh lùng và không biết cách ăn nói nên Alia gặp khá nhiều khó khăn trong việc kết bạn, những lúc như thế tôi thường giải vây cho cô ấy và cũng giúp cho Alia có thêm được khá nhiều người bạn mới.

" Cám ơn cậu nha Alma. "

" Hửm, sao cậu cám ơn tớ thế Alia ? "

Khi đang đi trên dãy hành lang trong trường thì đột nhiên cô ấy quay qua nói với tôi.

" Vì cậu đã giúp tớ có thêm nhiều người bạn, nếu không có cậu thì giờ tớ chẳng có thêm người bạn nào cả. "

" À vụ đó sao, có gì đâu á. Vì cậu đã động viên và giúp tớ vượt qua nỗi ám ảnh của bản thân nên việc này là điều bình thường thôi, cậu không cần để tâm đến thế đâu bạn bè cả mà. "

Tôi giải thích với cô ấy, dù nói hay như thế nhưng sự thật là mặt bản thân đỏ như trái cà chua rồi.

" Không đâu cậu không chỉ giúp tớ kết bạn mà cậu còn chỉ tớ cách giao tiếp, chỉ tớ cách ứng xử trong những tình huống khó khăn nữa. "

" Vậy sao. "

" Không những thế cậu còn giúp tớ rất nhiều thứ mà tớ không thể kể hết, nhất là việc cậu đã bước đến chủ động kết bạn với tớ, cậu chính là người bạn đầu tiên khi tớ lên cấp ba nên việc cám ơn cậu không có gì quá mức cả. "

Việc tôi làm cho cô ấy nhiều đến thế sao ?

" Một lần nữa cám ơn cậu rất nhiều Alma. "

" Ừm, vậy từ giờ chúng ta sẽ luôn bên nhau như vậy nhé. "

Tôi vui vẻ đáp lại lời cám ơn của Alia, cảm giác khi được người mình thích cám ơn chân thành như thế thật sự rất khó tả, một cảm giác mà mãi sau này tôi khó có thể tìm lại được từ ai đó.

Thời gian cứ thế tiếp tục trôi đi, mỗi ngày và mỗi lần chúng tôi gặp nhau tình cảm trong tôi dành cho Alia dần dần lớn hơn rồi cho đến một ngày tôi đã ngỏ lời tỏ tình với cô ấy.

" Tớ thích cậu Alia. "

" Sao cơ ? "

Trước lời thổ lộ của tôi Alia đã bày ra biểu cảm ngạc nhiên đến lạ thường.

Nơi tôi chọn tỏ tình với cô ấy là một con đường gần trường, con đường này khá ít người qua lại dù là thời điểm nào đi nữa thế nên đây là nơi hợp lí để tỏ tình với cô ấy.

" Liệu cậu có thể làm bạn gái của tớ được không ? "

Phấn khích, hồi hợp, sợ hãi, mong chờ, từng cảm xúc cứ liên tục đan xen trong tôi khi nói ra lời tỏ tình ấy.

" Xin.... xin lỗi tớ chỉ xem cậu là bạn mà thôi Alma. "

Bày ra vẻ mặt tội lỗi Alia từ chối tình cảm của tôi. Vào thời khắc đó tôi nhận ra mình lại bị từ chối thêm lần nữa, đúng vậy dù có trôi qua bao nhiêu năm tháng tôi vẫn thất bại trong lời tỏ tình với một ai đó.

" Xin cậu hãy nghĩ lại Alia, tớ thật sự thích cậu và tớ hứa nhất định sẽ làm cậu hạnh phúc. "

" Không được đâu Alma, giữa tớ và cậu không thể tiến tới được hay nảy sinh tình cảm được đâu mong cậu hiểu cho tớ. "

Lấy hết dũng khí tôi tiếp tục cố gắng thêm lần nữa, thế nhưng hiện thực vẫn vậy chẳng thể nào thay đổi được nó.

" Nếu không còn gì nữa thì tớ đi đây, tạm biệt. "

Sau lời nói đó Alia rời đi bỏ lại mình tôi đứng ở đó cùng với một mớ cảm xúc hỗn độn, chẳng thể đuổi theo hay làm gì cả tôi cứ thế đứng tại con đường không ai qua lại ấy.

Về đến nhà tôi bước lên phòng, từng bật thang nó trở nên nặng trĩu hơn thường ngày. Trái tim tôi như có từng sợi xít quấn lấy, thật là khó thở.

" Tại sao cơ chứ !? "

Ngồi gục xuống đất trong căn phòng tối mịt tôi tự hỏi lấy bản thân hàng trăm lần những lí do mà Alia từ chối mình, chẳng lẽ tôi không xứng hay là vì tôi không được hoàn hảo như những gì cô ấy kỳ vọng ?

Chẳng biết và cũng chẳng thể làm gì để thay đổi được nó tôi cứ thế ôm lấy đôi chân mình ngồi đó suốt một buổi chiều, từng khoảng khắc cô ấy động viên và những hình ảnh về khoảng thời gian chúng tôi đi về cùng nhau dần hiện ra trước mắt.

Hay là từ bỏ. Bỗng chợt suy nghĩ ấy hiện lên trong đầu tôi, có lẽ tôi nên từ bỏ và quay lại cuộc sống tự đày đọa bản thân mình như trước thì hơn.

" Không được, mình không thể bỏ cuộc vậy được. "

Ngay giây phút tôi định từ bỏ thì lập tức tôi trấn tỉnh lại bản thân mình, đúng vậy không thể chỉ vì một lần người ta từ chối mình mà từ bỏ dễ dàng như vậy. Sau đó tôi đứng lên quyết tâm tỏ tình Alia đến trừng nào được mới thôi, phải quyết tâm như thế thì mới có được cô gái mình yêu. Trải qua những chuyện như thế nên đối với tôi Alia quan trọng đến thế kia cơ mà, sao tôi lại có thể dễ dàng dừng lại được. Và rồi cứ thế tôi tiếp tục theo đuổi Alia thêm nhiều lần nữa, một ngày, một tháng, hay thậm chí là một năm tôi vẫn kiên trì tỏ tình cô ấy mà không bỏ cuộc.

Dù quyết tâm như thế tuy nhiên tôi lại không nhận ra một điều, kể từ giây phút tôi tỏ tình thất bại lần đầu tiên đó mà Alia dần giữ khoảng cách và lạnh nhạt với tôi. Thế nhưng tôi vẫn không từ bỏ cô ấy và vẫn tiếp tục không dừng lại, cho đến khoảng hai năm sau nỗ lực của tôi đã được đền đáp, tôi đã tỏ tình thành công Alia.

Mọi việc sau đó đã diễn ra với tôi như nào thì mọi người đã biết.

Bạn đang đọc Liệu Sự Tồn Tại Của Tôi Là Sai Lầm ? sáng tác bởi Redsu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Redsu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.