Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tề gia tỷ đệ

Tiểu thuyết gốc · 1508 chữ

Lúc Tề Vũ tỉnh lại thì trời đã tối. Toàn thân hắn là những vết thương sâu. Không chết đã là may mắn.

Hắn chỉ nhớ, cha mẹ đánh ngất hắn rồi bảo người đưa hắn đi. Chạy đến Thiên Đãng sơn thì bị truy binh đuổi kịp.

Gia thần nhà hắn liều mạng kéo dài thời gian cho hắn chạy thoát, cuối cùng rơi xuống đây.

- A Vũ, mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại!

Một giọng nói vang lên bên tai hắn làm hắn giật bắn nói:

- Là ai?

Không đợi Tề Vũ nghĩ tiếp, một luồng ánh sáng chui ra từ áo ngực hắn, hóa thành hình hài một nữ tử, nhưng biến hóa ở dạng linh thể không phải người thật. Nhìn thấy người này Tề Vũ bỗng hét lên:

- Mẫu thân!

Nhìn qua thì linh thể kia giống y hệt mẹ hắn khiến hắn lầm tưởng. Linh thể giải thích:

- A Vũ đừng sợ, ta là tỷ ngươi!

Nghe vậy Tề Vũ lùi lại cảnh giác nói:

- Ta không nhớ là ta có một vị tỷ tỷ.

Linh thể nghe thế cũng cười khổ:

- Vậy ngươi có nghe chuyện lúc còn trẻ mẹ chúng ta mang song bào thai chứ?

Tề Vũ trả lời:

- Đúng thì sao? Nhưng tỷ của ta đã...

Nói đến đây hắn bỗng cảm thấy có gì không đúng, ánh mắt liếc nhìn linh thể đầy vẻ hồ nghi tò mò. Thấy thế linh thể giải thích:

- Lúc còn bé khi được sinh ra, vốn định chắc là tỷ phải chết. May thay tổ tông mang bảo vật trấn gia là Dây chuyền luân hồi cứu ta. Lưu lại linh hồn ta ở trong dây truyền này. Nhờ vào nó mà ta có thể sinh trưởng theo thời gian, dựa vào ngươi mà sống.

Tề Vũ bỗng bất giác sờ mặt dây chuyền trên cổ mình. Ngay từ khi còn bé hắn đã đeo nó, cha mẹ hắn căn dặn không được tháo xuống bằng không sẽ dẫn đến đại họa.

Phải biết, Tề gia ở Thượng vực là một thế gia có danh tiếng. Lão tổ Tề gia sâu không lường được.

Nhưng bỗng ở đâu lộ tiếng gió rằng Tề gia có một bảo vật kinh thiên khiến người ta có thể cải tử hồi sinh vĩnh hằng bất diệt. Vì vậy, mấy đại thế lực ở Thượng vực liên thủ một hơi diệt Tề gia.

Cả gia tộc bị diệt, chỉ còn hắn sống. Nghĩ đến cha bị chém đầu, mẹ tự sát thủ tiết thì mắt hắn đỏ ngầu, hai tay nắm chặt. Thù này không báo, hắn còn sống làm gì?

Thấy đệ đệ mình nổi giận, linh thể an ủi:

- A Vũ, bây giờ không phải lúc để chúng ta bi thương! Gia thần đưa chúng ta tới đây không phải không lý do. Đệ hãy nhìn kỹ xung quanh xem.

Nghe nói thế, Tề Vũ mới sực tỉnh rồi quan sát xung quanh. Hắn đang ngồi bệt ở một cái sân rất rộng, giữa sân có một đền thờ rất cũ kĩ. Tò mò hắn hỏi:

- Đây là đâu?

Linh thể trả lời:

- Đây chính là cấm địa Nguyệt điện của gia tộc chúng ta. Năm xưa Thủy tổ lập nó ở đây là có lý của hắn. Điện này nằm dưới đáy Thiên Đãng sơn sâu không thấy đáy, lại có vô thượng cấm chế bày ra, chỉ có con cháu Tề gia mới tiến vào được. Chính nhờ cấm chế mà ngươi mới không chết, toàn thân ở chỗ này.

Nghe tỷ nói, Tề Vũ bỗng sục sôi. Đây chính là căn cơ để hắn trả thù, một ngày nào đó hắn sẽ đạp lũ kẻ thù dưới chân, lập lại một Tề gia uy chấn Thập tam thiên. Nghĩ xong hắn quay sang hỏi:

- A tỷ, tiếp theo ta phải làm thế nào?

Nói xong lời này, ánh mắt Tề Vũ tỏa ra sát cơ vô tận, như muốn nuốt chửng thiên địa. Linh thể cười cười nói:

- Đệ còn chưa biết tên của ta. Tên ta là Tề An Lan. Cứ gọi An Lan tỷ. Bây giờ, hãy tiến vào Nguyệt Điện tiếp nhận truyền thừa.

Tề Vũ nghe xong gật đầu, tiến bước hướng điện cổ. Vừa bước vào đã cảm nhận được hơi thở cổ xưa cùng sự thân cận huyết mạch. Bước qua cửa điện liền bắt gặp một không gian to lớn khác.

Khoảnh khắc tỷ đệ bước vào không gian thần điện liền gặp một bệ đá cổ. Tề An Lan thấy thế hưng phấn nói:

- A Vũ mau! Nhỏ máu lên bệ đá kia.

- Được!

Tề Vũ bước mau tới bệ đá, cắt tay nhỏ máu xuống bệ đá kia. Một lúc sau, khi máu đã tràn đầy các đường rãnh trên bệ đá. Nó mới dần sáng lên rồi xoay tròn. Lúc này, mặt Tề Vũ trắng bệch vì bị mất máu.

Ầm ầm!

Một thông đạo không gian hiện ra trước mặt hai tỷ đệ. Tề Vũ hô lên:

- Đi!

Cả hai nhảy vào thông đạo. Cả hai đươc truyền tống đến một mảnh đất xa lạ. Nơi đây không một bóng người, khắp nơi toàn hoa cỏ với muông thú. Xa xa chính là một miệng hồ rất lớn. Cạnh hồ có một căn nhà tranh nhỏ.

Khung cảnh yên bình đến kỳ lạ, chính là thế ngoại đào viên người ta thường nhắc đến. Khi mệt mỏi chỉ muốn tới đây sống tới già.

Hai tỷ đệ nhanh chóng bước tới căn nhà tranh. Bước tới gần có một âm thanh quyền uy vang lên:

- Đến được đây hẳn là con cháu Tề gia ta.

Một vị lão nhân hiện ra. Lão nhân này hẳn là Tề gia tổ tông. Hắn mặc trường bào màu xám rất giản dị. Mái tóc đã bạc trắng từ bao giờ. Tuy làn da nhăn nheo nhưng ánh mắt của hắn lại chứa ánh sáng vô tận, đó là ánh mắt của một vị cường giả sâu không lường được. Hai tỷ đệ thấy thế liền quỳ xuống đồng thanh nói:

- Tham kiến tổ tông, con cháu bất hiếu đến đây tạ tội.

- Các ngươi lại có tội gì?

Nghe lão tổ hỏi, Tề An Lan trả lời:

- Bẩm lão tổ, Tề gia vốn an cư lạc nghiệp, nào ngờ có nội địch tiết lộ bí mật Dây chuyền luân hồi, từ ấy dấy lên một hồi gió tanh mưa máu. Kẻ địch liên thủ đánh Tề gia ta, không thể kháng cự. Cuối cùng chỉ còn tiểu nữ cùng tiểu đệ trốn thoát.

Lão tổ nghe thế vẫn khí định thần nhàn, nghe vậy cũng không thay đổi sắc mặt. Quét ánh mắt sang hai tỷ đệ rồi hỏi:

- Không biết các ngươi tới đây là mục đích gì?

Tề Vũ nhanh chóng trả lời:

- Bẩm lão tổ, tỷ đệ ta quyết tâm trả thù này, hi vọng mai sau có thể kéo dài hương hỏa cho tổ tông. Thù một ngày không báo tôn tử ngủ không yên giấc.

Lão tổ thấy thế chỉ nhàn nhạt nói:

- Lẽ nào ngươi tới đây chỉ vì báo thù? Báo thù xong thì sao?

- Ta...

Tề Vũ nghe thế thì ấp úng, không biết trả lời sao cho vừa. Nghĩ kỹ một lúc hắn nói:

- Ta muốn trở nên cường đại, cường đại tới mức không kẻ địch nào có thể lay động. Ta muốn mạnh mẽ để bảo vệ người ta yêu, người yêu ta. Ta truy cầu đỉnh cao sức mạnh.

Nghe thế lão tổ tỏ ra vẻ tán thưởng nói:

- Rất tốt! Rất giống ta hồi trẻ! Nể ngươi có một trái tim cường giả, không phải kẻ mất lý trí vì thù hận, ta quyết định truyền lại vô thượng truyền thừa cho các ngươi.

- Đa tạ tổ tông ưu ái!

Hai tỷ đệ quỳ xuống thành kính nói.

Vị lão tổ thỏa mãn cười cười:

- Tuy ta chỉ là một luồng ý niệm, nhưng cũng đủ rồi. Nói ra thật trùng hợp, bộ Thiên Âm Tử Hồn Minh Dạ Nguyệt này quả thực sinh ra vì hai người các ngươi. Từ xa xưa Thủy tổ truyền xuống môn thần thông này liền chưa có người phù hợp. Nó yêu cầu hai người cùng tu luyện. Tuy nhiên phải tuy hai mà một, tuy một mà hai. Đôi bên phải có sự tán thành về cả thể xác và linh hồn. Phải có sự tâm linh tương thông nhất định. May thay các ngươi là số hiếm trong đó. Thật đáng mong đợi a.

Phải biết năm đó Tề gia phu nhân Bạch thị sinh ra song bào thai. Một sống, một phải tồn tại dưới dạng linh thể, sống ký sinh trên người còn lại. Cả hai sống lên cùng nhau chính là thiên ý, là sự ăn ý nhất trên thế gian này.

Nghe thế hai tỷ đệ cũng mừng ra mặt. Lộ ra vẻ mặt quyết tâm.

Bạn đang đọc Đại Nguyệt Chi Lan Vũ Thiên Hạ sáng tác bởi tramcam9990
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tramcam9990
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.