Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độ qua vạn kiếp. Ngũ Hung hiện!

Tiểu thuyết gốc · 1547 chữ

Tiến vào Vạn Kiếp sơn nơi này, kì lạ là nơi này chỉ có cây cỏ hoa lá ngoài ra không thấy sinh vật sống khác.

Càng kỳ quái hơn là trên bề mặt của núi không phải là đất, toàn bộ đều là đá. Đúng vậy, cây đang mọc trên đá.

Đi theo sự chỉ dẫn của Tề An Lan, Tề Vũ sau 7 ngày cuối cùng dừng lại trước một chiếc hố sâu không thấy đáy.

Nghe Tề An Lan nói, đây chính là Vạn Kiếp động. Rơi vào đây chính là một khắc độ qua vạn kiếp, có tác dụng rèn luyện đạo tâm.

Tuy nhiên động này rất kỳ quái, chưa từng ai rơi xuống hố mà sống ra ngoài cả. Đó là lý do mà các đại giáo trước đây bỏ Vạn Kiếp sơn đi.

Nhưng mọi người đều không biết, để vượt qua Vạn Kiếp động thì cần phải có thủ đoạn thông thiên.

Phương pháp không phải chỉ có một, nhưng biết được một đã giỏi. Trong Tâm Huyết Thư có ghi lại 5 cách vượt động.

Dễ dàng nhất là sử dụng Dây chuyền luân hồi làm vật bảo hộ. Hiếm ai có thể chịu được sự mài mòn của thời gian.

Nhưng dựa vào Dây chuyền luân hồi, vượt vạn kiếp cũng không coi là khó.

Tề Vũ bất giác sờ lên dây chuyền trên cổ, không đắn đo nữa hắn nhảy xuống Vạn Kiếp động.

Xung quanh Tề Vũ chỉ toàn một màu đen, khi hắn đã rơi rất lâu rốt cục cũng rơi vào một vòng sáng sau đó biến mất.

Trong Vạn Kiếp cảnh, hắn từng là phàm nhân, có khi là tu sĩ, có khi lại là một thượng vị giả cao cao tại thượng, sau lại là một kẻ ăn mày ở đáy đại lục, có khi lại là tam tộc yêu, ma, tiên...

Tề Vũ cảm giác như toàn thân dần bị tan biến, nhưng ánh sáng từ Dây chuyền luân hồi lại bao bọc lấy hắn. Cho hắn thuận lợi độ qua vạn kiếp.

Sau vô số kiếp, hắn sớm đã chết lặng. Đôi khi phải sống quá lâu chính là một sự tra tấn tàn khốc nhất. Hắn nếu không có bảo vật thì cũng bị chôn vùi trong dòng sông thời gian.

Hắn tỉnh lại ở một cánh đồng, nói đúng hơn là một thảo nguyên. Một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, dù Tề Vũ phóng hết tâm nhãn cũng vô pháp nhìn thấy tận cùng. Đằng xa kia có bóng dáng một cái cây.

Hắn híp mắt nhìn về cây cổ thụ khô héo đằng nọ. Ánh mắt hắn như người chết, không có cảm xúc. Chẳng có tồn tại nào có thể ung dung trước thời gian mài mòn.

Hắn dần tiến lại gần cái cây nọ. Dõi khắp thảo nguyên rộng lớn này, dường như nó là tồn tại duy nhất, hoặc chính là độc nhất.

Chỉ thấy vỏ cây đã hoàn toàn nhăn nheo. Đặc biệt hơn chính là trên thân cây bị những dây xích màu đen khóa chặt.

Hắn quan sát một lúc, thì nghe thấy giọng Tề An Lan:

- Ta không có nhận thức về cái cây này, có lẽ phải luyện hóa Tâm Huyết Thư sâu hơn. Nhưng ta biết sợi xích kia có lai lịch như thế nào.

Nghe giọng nói chị mình có vẻ nghiêm trọng. Tề Vũ càng quan sát cái cây kỹ hơn. Phát hiện tại một cái lỗ rất nhỏ trên thân cây, một cái lỗ phát ra màu đỏ.

Một lát sau, Tề An Lan nghiêm trọng nói:

- Ngũ Hung. Tương truyền Sức Mạnh Nguyên Thủy tạo ra Ngũ tộc. Thống trị vũ trụ trong một khoảng thời gian rất lâu. Ngũ tộc sau đó dần lớn mạnh, họ nghĩ biện pháp để thoát khỏi khống chế của Sức Mạnh Nguyên Thủy, chúng tạo ra Ngũ hung. Năm thứ nghịch thiên này sau đó đánh nhau với Sức Mạnh Nguyên Thủy. Tức giận vì bị phản bội, Sức Mạnh Nguyên Thủy dùng sợi xích pháp tắc phong ấn chúng tại các nơi trong vũ trụ. Ngũ tộc cũng bị tuyệt diệt. Ta chỉ biết trước mắt là một trong các loại xích pháp tắc mà không biết nó phong ấn Đại hung nào.

Nghe thế Tề Vũ cũng hít lạnh, nhưng một lúc sau đã trở lại bình thường. Trước mắt hắn chính là một tồn tại vô cùng khủng bố. Nhất thời hắn không biết phải làm sao.

Sau một hồi bàn bạc, Tề An Lan nói với Tề Vũ biết rằng phong ấn đã dần lỏng lẻo đi. Một vết nứt trên thân cây chính là ví dụ. E rằng có một ngày nó sẽ thoát khốn, mà có lẽ sẽ là cả năm Đại hung sẽ trốn ra ngoài. Thử nghĩ đã thấy nghiêm trọng.

Một hồi lâu suy nghĩ, Tề An Lan lại nói:

- Trước mắt hãy cứ duy trì phong ấn đã.

Sau một hồi nghiên cứu, họ đã phát hiện Vạn Kiếp sơn không phải là một quả núi mà là một kiện pháp bảo. Một pháp bảo cực kỳ bá đạo.

Tề An Lan đề xuất luyện hóa Vạn Kiếp sơn, sau đó mang theo Đại hung trước mắt, tùy thời trấn áp nó.

Tề Vũ cũng đồng ý, hắn dựa vào chỉ dẫn của chị mình, tìm đến Sơn tâm, nơi có thể luyện hóa kiện bảo vật này. Sơn tâm nằm ngay dưới đáy Vạn Kiếp động.

Nơi phong ấn một trong Ngũ hung chính là kiếp cuối cùng của Vạn Kiếp động. Mà Ngũ hung chính là cái bẫy lớn nhất. Kẻ tham lam chạm vào nó sẽ bị nó nuốt chửng.

Tề Vũ nhờ vào tri thức của Tề An Lan mà tỉnh táo. Phải biết không phải họ là người duy nhất tới được đây, tuy nhiên lại là kẻ sống duy nhất ra khỏi đây.

Quay trở lại hiện thực, Tề Vũ tỉnh lại, vạn kiếp hắn trải qua chẳng qua là trong một khắc. Nghĩ đến đã sợ.

Tề Vũ quan sát xung quanh một hồi, xung quanh tối om, phải dựa vào tâm nhãn mới thấy được.

Cạch!

Có tiếng vụn vỡ. Tề Vũ vừa đè lên thứ gì đó. Nhìn kỹ thì thấy, toàn bộ là xương người, xương người nhiều như biển.

Nếu là thiếu niên Tề Vũ của một khắc trước chắc chắn sẽ bị dọa ngất, nhưng đạo tâm trải qua vạn kiếp giúp hắn một mực trấn tĩnh. Bình tĩnh quan sát phía xa.

Hắn đi về phía một tế đàn phía xa, trên tế đàn có khắc họa một cái cây bị trói buộc bởi các sợi xích. Chính là cái cây hắn gặp lúc nãy.

Đây chính là Sơn tâm. Ngay giữa tế đàn, Tề Vũ ngồi xuống. Tề An Lan thì thầm bên tai hắn những chú ngữ khó hiệu, chỉ thấy tế đàn nổi lên những dòng sáng nhạt.

Những dòng sáng chạy theo hình xoắn ốc theo chiều kim đồng hồ. Điểm cuối của xoắn ốc chính là cái cây kia. Dường như khi dòng sáng chảy dần về cái cây thì nghi thức sẽ hoàn thành.

Ầm! ầm!

Sau một hồi luyện hóa, cả tòa Vạn Kiếp sơn bỗng run lên bần bật, tựa như bị nhổ lên.

- Chuyện gì đang xảy ra?

- Con mẹ nó, sắp lên trời à?

Đám đệ tử Phi Kiếm môn bắt đầu gào thét, hoảng loạn. Chỉ có Tuyết Linh Lung cùng đại đệ tử Lôi Thác một mực bình tĩnh ra lệnh:

- Toàn bộ đệ tử lập tức rút khỏi Vạn Kiếp sơn! Mau!

Các đệ tử bắt đầu cắm đầu chạy. Họ mới vào bao lâu chứ? Vừa vào đã phải ra ngoài, họ còn chưa thấy cơ duyên đâu. Bực chết người.

Chạy ra khỏi Vạn Kiếp sơn, chúng đệ tử thở hồng hộc.

- Mẹ kiếp, dọa chết lão tử rồi!

- Phù! May mà còn sống.

Mạng quan trọng nhất. Các đệ tử bắt đầu thán.

- Vạn, Vạn Kiếp sơn đâu?

Lúc này có kẻ nhìn về hướng Vạn Kiếp sơn.

Đâu rồi? Sao lại không thấy nữa? Một tòa núi to lớn sao lại biến mất? Có quỷ?

Nghe thấy kẻ này nói, mọi người đều quay đầu nhìn nơi Vạn Kiếp sơn tọa lạc, nay chỉ còn một bãi đất trống. Ngay cả đệ tử có hàm dưỡng như Tuyết Linh Lung cũng hốt hoảng.

Vạn Kiếp sơn tồn tại cả vạn năm sao lại biến mất. Nơi này chưa bao giờ xảy ra hiện tượng động đất cả! Động đất một cái liền biến mất?

Nàng phải mau chóng báo lại cho chưởng môn.

Trong khi mọi thứ rối tung lên thì kẻ đầu sỏ Tề Vũ lại an nhàn ở một khu vực hẻo lánh bình tĩnh thiền tọa.

Vạn Kiếp sơn lúc này đã biến thành một cục đá to bằng nắm đấm.

Đây chính là một phần năng lượng của Sức Mạnh Nguyên Thủy hoặc nói chính là của Thiên đạo.

Tưởng tượng xem nó chứa năng lương khủng bố cỡ nào. Có thể phong ấn Ngũ hung hàng ngàn tỉ năm đấy!

Bạn đang đọc Đại Nguyệt Chi Lan Vũ Thiên Hạ sáng tác bởi tramcam9990
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tramcam9990
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.