Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dẫn họa

Tiểu thuyết gốc · 1183 chữ

Tề Vũ chăm chú nhìn cục đá màu đen trong tay mình. Một cục đá bình thường. Tề An Lan nói:

- Sức mạnh bổn nguyên sẽ biến thành vật mà chủ nhân nó muốn, đệ hãy mang nó luyện hóa. Sẽ được lợi ích không nhỏ.

Tề Vũ nghe chị mình nói, cất cục đá đi. Đứng lên bay về phía Phi Kiếm môn.

Nhưng vừa tới chân núi đã thấy xác người la liệt, máu chảy lênh láng, phía trên núi vẫn còn tiếng đánh nhau.

Tề Vũ nhíu mày thầm nghĩ, có phiền toái.

Dậm chân một cái, hắn bay lên đỉnh núi. Lên núi thì thấy đám người Tuyết Kiến Khôn đang bị một lão giả đánh bay. Nhìn qua thì có vẻ rất mạnh. Là Tri Mệnh đỉnh phong, một lão tổ đại giáo.

- Tuyết Kiến Ninh, biết điều thì giao bảo vật ra bổn tọa tha cho ngươi khỏi chết!

- Hừ! Bảo vật không có, mạng có một, muốn liền tiến tới.

Kiến Ninh là lão tổ của Phi Kiếm môn. Đáng tiếc chỉ có Tri Mệnh trung giai, không đánh lại vị lão tổ nọ.

Lúc này Tuyết Kiến Ninh đã bị đánh cho trọng thương nhưng mạng có thể mất mặt mũi không thể bị diệt.

- Được thôi! Đã không biết điều thì hôm nay bổn tọa diệt nhà ngươi, từ nay không còn Phi Kiếm môn nữa! Tiếp ta một chiêu.

Tay lão tổ đại giáo cầm một thanh kiếm, truyền linh lực vào kiếm liền tỏa ra ánh sáng mãnh liệt phi thẳng tới chỗ Tuyết Kiến Ninh.

- Chết!

Tuyết Kiến Ninh nhắm mắt, chờ đợi cái chết. Hắn đã sức cùng lực kiệt.

Choang!

Một âm thanh va chạm vang lên, chỉ thấy bội kiếm của vị lão tổ nọ gãy đôi. Một ánh đao vung về phía lão tổ, nhưng lão tổ phản ứng kịp, nhanh chóng thối lui, tuy nhiên cánh tay vẫn bị chém một vết sâu.

Mọi người hoàn hồn lại nhìn một thiếu niên tuấn tú mặc áo màu bạc đứng trước Tuyết Kiến Ninh. Tay cầm đao lạ, tà áo không gió mà bay, ánh mắt khốc liệt nhìn về phía vị lão tổ kia.

Đối diện ánh mắt trấn tĩnh lăng lệ của người này, lão tổ hơi rùng mình, cảm thấy như nhìn một con sông thời gian chảy xiết, chảy qua vô số năm tháng.

- Bạch Vũ sư đệ!

Có đệ tử kêu lên, nhận ra ngay là thiếu niên mấy tháng trước bọn họ nhặt về từ Hỗn Loạn sơn mạch.

Tuyết Linh Lung cùng Tuyết Kiến Khôn cũng há mồm nhìn hắn. Đỡ được một chiêu lại chém bị thương một cường giả Tri Mệnh đỉnh, khẳng định cảnh giới là vô cùng khủng bố.

Một cường giả náu trong tông môn hắn lâu thế mà không nhận ra, quả thực là bị mù mắt.

Tuyết Kiến Ninh lúc này cũng mở mắt nhìn thiếu niên đứng trước mắt mình, nhận ra bản thân vẫn chưa bị chém.

- Lũ giòi bọ từ đâu tới?

Lúc này Tề Vũ mới lên tiếng, âm thanh của hắn tựa như thần thánh, khiến cho đệ tử Phi Kiếm môn bình tĩnh lại.

Vừa mở miệng đã nói người ta là giòi bọ, đúng là bản lĩnh! Có kẻ nghĩ thầm.

Tuyết Linh Lung đứng dậy từ cơn kinh ngạc, hướng Tề Vũ nói:

- Họ là người của Húc Nhật tông, thực lực hơn chúng ta một bậc. Hôm trước, phía Vạn Kiếp sơn biến mất kinh động tới bọn chúng, nghĩ là có báu vật liền muốn chiếm làm của riêng.

Nghe Tuyết Linh Lung nói, Tề Vũ nhếch mép nhìn đám người Húc Nhật tông rồi nói:

- Hóa ra là đám ăn cướp! Tốt, hôm nay lấy các ngươi ra mài đao.

Nói xong liền giơ Đại Nguyệt đao chỉ về phía lão tổ Húc Nhật tông. Chém xuống một đao, đây chỉ là một nhát chém vô cùng bình thường, không dùng đến võ kỹ nhưng lực lượng tuyệt đối khủng bố.

Trước đến nay Tề Vũ chưa luyện đao kỹ nên cũng chỉ vung đao chém bừa, nhưng lỡ tay chém chết người ta.

Hít!

Lão tổ Húc Nhật tông hoảng hốt giơ kiếm lên đỡ, nhưng kiếm của lão đã gãy mất nên lắc mình bỏ chạy. Nhưng Tề Vũ quá nhanh, một đao chém đứt cánh tay cầm kiếm của lão.

A!

Lão tổ thét lên đau đớn, bấy lâu nay hắn cao cao tại thượng, có thể nói đi ngang Vô Sắc Thiên, hôm nay lại một kẻ vô danh chém cho chật vật.

Trong nhất thời hắn vừa sợ vừa tức.

Đám đệ tử sau lưng lão cũng bủn rủn chân tay, lão tổ còn bị chém, bọn hắn sống được sao.

- Đạo hữu không biết là ai, lại nhúng tay vào viêc của chúng ta?

Lão tổ Húc Nhật tông trấn tĩnh lại, hướng Tề Vũ thăm dò, Phi Kiếm môn tuyệt đối không có nhân vật như kẻ này, hẳn là người ngoài.

Tề Vũ cũng nhàn nhạt trả lời:

- Bạch Vũ, một tiểu đệ tử của Phi Kiếm môn mà thôi.

Chúng đệ tử Phi Kiếm môn lè lưỡi bộ dạng ăn không nổi. Một tiểu đệ tử mà thôi? Thế ngươi coi đám đại đệ tử chúng ta là cái gì? Gân gà sao?

Lão tổ Húc Nhật tông nghe thế, biết mình đá phải thiết bản, hôm nay khó thoát khỏi đánh nhau một trận. Hắn nói:

- Tại hạ có mắt như mù, hôm nay đắc tội, xin cáo từ.

Nói xong liền tính bỏ chạy, nhưng không biết từ lúc nào Tề Vũ đã chặn mất đường lui của bọn họ. Hắn đang ôm đao, dáng vẻ nhàn nhã nhìn lão tổ Húc Nhật tông nói:

- Đi? Sao lại thế được, trò hay mới bắt đầu mà thôi.

Đám người Húc Nhật tông nhìn Tề Vũ như quỷ đòi mạng. Bộ dáng run cầm cập, không dám há mồm.

- Các hạ cũng đừng quá đáng, đắc tội Húc Nhật tông ta không phải là hành vi sáng suốt. Tông ta sắp liên hôn cùng Hỗn Thiên tông, các hạ là người sáng suốt, ắt hẳn biết nên làm gì.

Đúng vậy, bọn hắn sắp liên hôn cùng Hỗn Thiên tông, tông môn mạnh nhất Vô Sắc Thiên.

Liên hôn thành công không khác nào gà chó lên trời, được lợi vô cùng.

Người nghe đến Hỗn Thiên tông cũng không khỏi cân nhắc một hai.

Nghe danh Hỗn Thiên tông, đám người Tuyết Kiến Ninh cũng giật mình, đây là thế lực bọn họ không dám trêu vào, đó là họa diệt môn a.

Tuyết Kiến Ninh hướng Tề Vũ nói:

- Bạch Vũ hiền chất, hay là tha cho bọn chúng đi!

Hắn biết, thù hôm nay khó báo. Nhưng chợt nghe Tề Vũ nói, bộ dang khinh thường:

- Đã đến giết người phải có giác ngộ bị người giết, dù thiên vương lão tử đến cũng không cứu các ngươi được.

Bạn đang đọc Đại Nguyệt Chi Lan Vũ Thiên Hạ sáng tác bởi tramcam9990

Truyện Đại Nguyệt Chi Lan Vũ Thiên Hạ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tramcam9990
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.