Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấp niệm 2

Tiểu thuyết gốc · 1932 chữ

3000 năm trước, thời đại viễn cổ tu tiên.

Vạn kẻ truy cầu tiên lộ, bước lên tiền đồ mà đi, dưới chân là vạn xác người, tay dính là biển máu, đằng sau là mảnh hư vô, đằng trước là mảnh sương mù không thấy.

Đây chính là thứ kẻ truy cầu tiên lộ, mà bước trên tiên lộ thì cuối con đường của tiên lộ chính là vĩnh hằng trường sinh.

Tuy nhiên trong thiên hạ có lưu truyền lại một tấm bản đồ có thể dẫn con người đến một nơi có chứa thứ giúp con người đạt được trường sinh mà không cần bước lên tiên lộ, thứ đó gọi là vĩnh hằng chi thủy.

Chỉ cần uống vào trường sinh bât lão, không gì có thể giết được, giang hồ nổi lên trận mưa máu, vô số sinh mạng chỉ vì tấm bản đồ mà chết đi.

Ta là Mạc Vũ Lân là cường giả hàng đầu trong thời đại này, khi đạt được tấm bản đồ từ núi xác chết, ta đã trọng thương nghiêm trọng, không muốn thứ mình cả đời tranh đoạt rơi vào tay kẻ khác.

Dùng chút hơi tàn tạo ra 1 hộp đựng, chỉ mở khi kẻ đó có huyết mạch của ta, bên trong là tấm bản đồ dẫn đến vĩnh hằng chi thủy, và truyền thừa của ta lưu lại cho hậu nhân

Rồi ngày đại thảm họa xảy ra, linh khí địa cầu thì đã cạn kiệt.

Thời gian như vô tận tháng ngày cả nghìn năm trôi qua, cái hộp truyền qua vô số người suốt 3000 năm, cơ duyên xảo hợp hậu nhân của ta lại lần nữa tìm thấy cái hộp đựng bảo bối của ta.

Ý thức của Mạc Vũ Phương tỉnh dậy khỏi giấc mộng, viên đá trong hộp bay lên một dòng linh lực hùng hậu tràn vào cơ thể của Mạc Vũ Phương, tàn hồ vị cường giả kia xuất hiện trợ giúp Mạc Vũ Phương hấp thu lượng linh lực này.

"Ngươi không có thiên phú về tiên tu, nên ta sẽ tạo cho ngươi một cách tu luyện khác".

Mạc Vũ Lân tạo ra chỗ chứa bên trong cơ thể của Mạc Vũ Phương, dị lực hình thành, lúc này tàn hồn của Mạc Vũ Lân trợ giúp Mạc Vũ Phương tụ bản nguyên dị năng.

Sau 20 tiếng, Mạc Vũ Phương tụ thành công bản nguyên dị năng của mình.

Năng lực của Mạc Vũ Phương là khống ngự cho phép điều khiển không khí tạo ra hình dạng cho không khí, thao túng những cơn gió.

(Lúc này Mạc Vũ Phương kế thừa sức mạnh nên khi vừa tụ bản nguyên xong thì cấp đã là nhân loại(D)).

Mở mắt ra cảm giác được cỗ lực lượng hùng hậu bên trong cơ thể, Mạc Vũ Phương thử nghiệm Năng lực, điều khiển không khí trở thành một con dao sắc bén rồi phóng ra.

Ngay lập tức con dao không khí phá tan bức tường nhà kho cũ kỷ, vậy mọi chuyện xảy ra không phải mơ, nhớ ra tấm bản đồ dẫn đến vĩnh hằng chi thủy.

Cầm tấm bản đồ, hắn tò mò mở ra.

Tắm bản đồ trắng tinh, chỉ xuất hiện 1 dấu mũi tên chỉ 1 hướng.

"Dù có là thật hay không thì cũng cược 1 phen vậy" hắn quyết định đi theo tấm bản đòi tìm vĩnh hằng chi thủy, trường sinh ai chả muốn chứ.

Nghỉ ngơi sang ngày hôm sau, chuẩn bị thức ăn và nước uống cần thiết, Mạc Vũ Phương điều khiển không khí thành một đám mây, hắn để đồ lên hết rồi cũng ngồi lên luôn.

Rồi điều khiển nó bay đi, mở tấm bản đồ ra xem, mũi tên bắt đầu di chuyển khi hắn bay, hắn đi về hướng mũi tên đang chỉ.

Qua vài tháng di chuyển thức ăn cũng sắp hết lên rồi, lúc này trên bản đồ xuất hiện một chấm đỏ, càng ngày càng gầm cái chấm đỏ hơn trước.

Lúc này Mạc Vũ Phương nhìn theo hướng chấm đỏ, không thể tin và mắt mình, hắn dụi dụi con mắt mình, cảnh tượng thật quá làm hắn nghi ngờ nhân sinh quan.

Một hòn đảo bay giữa trời, có thể nói cảnh tượng như trong cổ tích vậy, quả thật rất xinh đẹp, tuy nhiên không hợp khoa học chút nào.

Chẳng lẽ không có nước nào phát hiện ra hòn đảo này ư, tuy nhiên chuyện hắn bay trên trời như tôn ngộ không, thì chuyện kẻ tạo ra hòn đảo này dùng tiên pháp che đậy lại hòn đảo này cũng có khả năng.

Bay về hướng hòn đảo, sau đó hắn để đồ đạt lại trên đám mây, mở bản đồ ra xem, dấu mũi tên đã ở trên chấm đỏ.

"Không ngờ thời đại linh khí khô kiệt như này lại có 1 kẻ tu luyện và điều khiển được cân đẩu vân".

Một thanh âm phát ra, Mạc Vũ Phương nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là một cô gái, nhưng chắc chắn không phải nhân loại.

Mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh lá cây, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, giống như thần tiên trong truyền thuyết, đôi tai dài và nhọn.

Mặc một bộ đồ kín đáo nhưng tôn dáng người quyến rũ của nàng, thật sự là thứ đẹp nhất Mạc Vũ Phương từng thấy trên đời này.

"Cút đi" chưa kịp mở miệng nó thì Mạc Vũ Phương đã bị cô gái kia dùng 1 loại lực lượng thần bí đẩy bay ra khỏi đảo, hắn chỉ kịp cầm chặt tấm bản đồ không cho rơi khỏi tay.

Đang rơi tự do thì Mạc Vũ Phương điều khiển không khí tụ thành đám mây, hắn ngồi lên đám mây, trầm mặt suy nghĩ.

Đây là cảm giác gì là tình yêu sét đánh sao, đầu của Mạc Vũ Phương chỉ còn hình ảnh về bóng hình mỹ nhân kia.

Tuy nhiên hắn bắt đầu đói rồi, hạ đám mây xuống, nhìn xung quanh trên đám mây, đây là một khu rừng âm u, sau đó hắn tìm được một con suối.

Bắt vài con cá bằng khống ngự, sau đó Mạc Vũ Phương tìm ít củi, sau đó đốt lên nướng mấy con cá, bắt đầu ăn mấy con cá.

"Đúng là cá suối, ăn ngon thật mà" vừa ăn vừa khen, ăn xong mấy con cá, hắn leo lên đám mây để ngủ.

Khi tỉnh dậy thì lại bay lên hòn đảo kia, bước lên hòn đảo thì vị vị mỹ nhân kia lại xuất hiện.

"Ngươi lì thật đấy, cút điiiii" trước khi bị đẩy bay xuống hắn cố gắng hỏi.

"Nàng tên gì vậy".

"Hừ" vị mỹ nhân kia bước về trên tay cầm lấy ly mì ly của Mạc Vũ Phương, nàng tức nhiên lấy ra từ đống đồ của Mạc Vũ Phương để lại, nhìn hình ảnh in trên ly mỳ mà nàng bỗng nhiên thèm ăn, muốn ăn thứ bên trong ly mỳ.

"Hừ, đợi tên nhân loại kia lên thì hỏi hắn rồi đuổi đi".

Ngày hôm sau.

"Hừ nhân loại, chỉ ta nấu thứ này đi".

"Được, nhưng nàng phải cho ta biết tên".

"Ta tên Tiên Ý".

"Tên quả thật đẹp càng hợp với nàng hơn".

"Nói cho ta cách nấu nhanh đi".

"Mở cái nấp ra rồi đổ hết gói gia vị vào rồi thêm nước nóng sau đó đợi nó mềm ra là ăn".

"Cảm ơn, cút đi".

Tiên Ý đuổi hắn đi rồi dùng tiên thuật nấu ít nước nóng để ăn mỳ, nàng ăn mỳ một cách ngọn lành, đôi tai dài lắc lư lên xuống khi nàng ăn.

Hôm sau.

"Chào Tiên Ý".

"Cút đi".

"Chào Tiên Ý".

"Cút điiiii".

Ngoài thời gian để sinh hoạt như ăn, ngủ, tắm, còn lại thì hắn cứ bay lên chào nàng, tức nhiên là bị đuổi xuống.

Thời gian thắm thác trôi qua cũng đã 2 tháng.

"Ngươi rốt cuộc muốn gì" nàng tức giận hỏi Mạc Vũ Phương.

"Ban đầu ta đến vì vĩnh hằng chi thủy, nhưng bây giờ ta muốn thứ khác rồi, nó quý giá hơn cả vĩnh hằng chi thủy kia nhiều".

"Vậy rốt cuộc là thứ gì".

"Nàng ngốc thật hay giả ngốc".

"Hừ, ngươi nói rốt cuộc là thứ gì".

"Là trái tim của nàng, vậy làm vợ ta nhé".

"Cút điiiiii" khi nghe hắn nói xong, Tiên Ý đỏ mặt đuổi hắn đi, dù đã cả nghìn tuổi nhưng Tiên Ý chưa bao giờ được tỏ tình cả, lời tỏ tình của Mạc Vũ Phương đã lây động trái tim cô đơn của nàng.

2 tháng lần nữa trôi qua, hắn đang ăn thì bỗng nhiên linh khí mà hắn cảm nhận trong không khí càng ngày càng trở nên nồng đậm hơn.

"Linh khí chẳng lẽ khôi phục lại" hắn nói ra, toàn cầu linh khí bắt đầu khôi phục, đây không phải thời đại của hắn sao, bản tính thiếu thắng tuổi trẻ bắt đầu sôi sục.

Hắn muốn đi ra ngoài thế giới kia, muốn thống trị một vùng đất, trở thành tồn tại đứng đầu nhân loại, trở thành truyền kì.

Trước khi đi hắn muốn tỏ tình với Tiên Ý lần cuối, dù nàng có chấp nhận hay không thì hắn vẫn muốn tỏ tình.

Đảo trên trời...

"Sao giờ này hắn chưa đến, chẳng lẽ hắn bỏ cuộc" sau 2 tháng, Mạc Vũ Phương thì đã tỏ tình được với nàng 98 lần, mà trong lòng nàng chỉ khi một nam nhân kiên nhẫn tỏ tình 100 lần thì kẻ đó mới xứng đáng làm phu quân của nàng.

Qua mấy tháng hắn kiên trì thì cuối cùng cũng đã làm trái tim nàng thuộc về riêng hắn.

Nàng bỗng nhiên cảm giác được ai đó đang bước lên hòn đảo của mình.

"Hắn đến rồi" nàng dịch chuyển ra để gặp hắn.

"Tiên Ý ta tỏ tình với nàng đã 98 lần rồi nhỉ, làm vợ ta nhé, đây là lần thứ 99 rồi nhỉ" Mạc Vũ Phương nói khi nhìn Tiên Ý.

"Còn lời gì để nói không".

"Ta phải đi, nàng chắc cũng cảm nhận được linh khí đã khôi phục, ta muốn ra ngoài thế giới, muốn thống trị 1 Phương, khi thành công ta sẽ quay lại cầu hôn nàng lần nữa".

"Hừ, ngươi nhớ đấy, ta sẽ đồng ý với ngươi nếu ngươi quay lại" Tiên Ý nói, hắn cười rồi bay đi, hình bóng hắn bay đi, trái tim Tiên Ý xuất hiện một lỗ trống trong đó.

Mạc Vũ Phương lấy tên Mạc đế, vì là cường giả đầu tiên đạt được cấp D(nhân loại), nên dễ dàng xây dựng thế lực, đánh với các con quái vật chiếm các vùng đất bị quái vật chiếm.

Tuy nhiên tính cách hắn thì kiêu ngạo, chọc tức nhiều thế lực trong đó có nguyễn gia, trong lúc đột phá cấp Z(thần).

Bị các thế lực lớn hợp sức đánh, đột phá thất bại, phản phệ nghiêm trọng, hắn bị Nguyễn gia bắt tứ chi chặt đứt, tu vi dừng lại vĩnh viễn ở cấp S(rồng).

Lúc này chấp niệm của Mạc Vũ Phương tan biến, lực lượng của hắn bị Văn Khang hấp thu hết.

Vĩnh hằng chi thủy, Tiên Ý thú vị đấy, món đồ này thuộc về Văn Khang hắn...

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu sáng tác bởi khang1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khang1234
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 427

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.