Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đụng độ

Tiểu thuyết gốc · 1373 chữ

Tiên băng kiếm tông, Long Thành, Việt Long.

Bước đi trên đường vào đại sảnh là một thân ảnh quen thuộc.

Đó là Lâm Phàm, sau vài tháng cố gắng và với sự giúp đỡ của hệ thống tối cường nhân loại, từ 1 đệ tử ngoại môn tu vi luyện khí nhị trọng, leo lên nội môn tu vi luyện khi cửu trọng, rồi đệ tử thạch tâm trúc cơ sơ kì, cuối cùng hắn cũng leo lên thành thủ tịch của trưởng môn nửa bước kim đan.

Lâm Phàm đang đi gặp trưởng môn để xin ra ngoài lịch luyện, mục đích thật sự là thu vĩnh hằng chi thủy bởi nhiệm vụ hệ thống yêu cầu.

"Con đến đây để làm gì" chưởng môn nhìn hắn nói, tu vi của ông ta là nửa bước độ kiếp, ông đang bế quan để lên độ kiếp cảnh.

"Con muốn ra ngoài lịch luyện một phen ạ".

"Lịch luyện cũng tốt, được con đi đi" sư phụ Lâm Phàm không dài dòng nói ra.

"Vâng ạ" Lâm Phàm nói rồi đi, sau đó phi kiếm bay đi, bản đồ hệ thống hiện lên, Lâm Phàm theo đó mà đi một đường không ngừng hắn muốn đi đến đó càng nhanh càng tốt để lấy phần thưởng nhiệm vụ hệ thống.

Sau 1 tháng bay không ngừng nghỉ cuối cùng cũng thấy được hòn đảo trên trời.

"Chẳng lẽ đây là nơi chứa vĩnh hằng chi thủy kia ư" Lâm Phàm muốn từ đằng xa quan sát trước khi lên đảo vì để đảm bảo an toàn.

Sau hồi lâu quan sát thì không có quái vật gì, lúc này Lâm Phàm muốn an tâm phi kiếm lại hòn đảo.

Một bên khác.

Văn Khang dựa vào ký ức của Mạc Vũ Phương mà tìm được bản đồ, hắn mua thêm 1 thùng mỳ trong ký ức mà Tiên Ý thích ăn.

Hắn đi máy bay phản lực riêng đến gần hòn đảo máy bay hạ xuống, hắn đi ta khỏi máy bay rồi máy bay bay đi, đi máy bay tiết kiệm kha khá thời gian, hắn mang theo một ít đồ để tặng Tiên Ý, thu hết vào vòng tay trữ vật.

Văn Khang sử dụng Năng lực vừa hấp thu được của Mạc Vũ Phương, khống ngự, dùng không khí tạo thành đám mây, hắn đứng lên nó roiif điều khiển đám mây bay lên.

Bay về hòn đảo trên trời, lúc này Văn Khang cũng thấy 1 kẻ khác đang dùng phi kiếm đặc trưng của tiên giả.

Chẳng lẽ kẻ này đến vì Vĩnh hằng chi thủy của hắn, lúc này Văn Khang sử dụng khống ngự kết hợp với hủy diệt tế bào phóng ra tấn công kẻ kia.

Mà kẻ kia không ai khác là Lâm Phàm, cảm nhận sát khí Lâm Phàm quay lại thì thấy đoàn tấn công của Văn Khang, Lâm Phàm theo phản xạ dùng tay chặn lại đòn tấn công kia.

"Aaaaa" Lâm Phàm hét lên đau đớn, nhìn lên cả hai tay bị thương nghiêm trọng, Lâm Phàm bất ngờ vì cơ thể hắn có buff tự động hồi phục của hệ thống.

"Các hạ là ai sao lại tấn côn..." Lâm Phàm nói tuy nhiên chưa nói xong một dòng suy nghĩ đầy phẫn nộ xuất hiện, cái gương mặt hắn căm hận nhất trần đời.

Lâm Phàm lấy ra thêm mấy cây kiếm từ nhẫn trữ vật, hai tay hai kiếm, Lâm Phàm sử dụng kiếm kỹ băng liên kiếm của tiên băng kiếm tông, phóng về phía Văn Khang đâm đến.

Văn Khang cười mỉm, trên không trung không kẻ nào là đối thủ của khống ngự với lại khi hấp thu hết lực lượng của Mạc Vũ Phương thì cấp của hắn đã là cấp D mà đối thủ kia của hắn nhìn chắc cũng chỉ là trúc cơ hoặc nửa bước kim đan thôi.

Kiếm kỹ của Lâm Phàm phát ra lam ánh sáng, nhiệt độ xung quanh giảm, những bông tuyết hình thành.

Văn Khang sử dụng khống ngự tạo thành những cú đấm kết hợp với hủy diệt tế bào, hắn điều khiển đấm thẳng đến tên kia.

Lâm Phàm lao vào cơn phẫn nộ đã lấy đi hết lý trí của hắn, Lâm Phàm không tránh cũng chẳng né, mà lao vào như con thiêu thân, đón nhận tất đòn tấn công của Văn Khang.

"Ký chủ mong ngươi bình tĩnh, tất cả những đòn tấn công của tên kia đều chứa hiệu ứng hủy diệt không thể hồi phục tức thì được" hệ thống thấy mình sắp tèo chung với tên ký chủ mất não này.

"Hự...aaaaaa" Lâm Phàm ăn chọn cả chục cú đấm không khí văng về phía hòn đảo, Văn Khang cũng bay theo rồi tạo ra thêm chục cú đấm nữa rồi bay nhanh ra phía sau Lâm Phàm rồi điều khiển đấm ra làm Lâm Phàm lại văng đi hướng khác.

Lâm Phàm trọng thương máu từ miệng chảy ra, Lâm Phàm không hiểu tại sao kiếp trước kiếp này mình vẫn thua tên kia.

"Ký chủ quá ngu, rõ ràng trên không trung là lĩnh vực của hắn, ký chủ lại bị cảm xúc thao túng lao vào như con thiêu thân không bại mới lạ, nếu là chiến đấu dưới đất ký chủ có thể dễ dàng tránh né rồi đánh lại" hệ thống xuất hiện phân tích tại sao hắn lại thua.

"Ta biết rồi, đáng ra không nên tức giận như thế" Lâm Phàm phi kiếm chạy đi với vô số vết thương nghiêm trọng.

Văn Khang cũng chả muốn truy sát làm gì chỉ tốn thời gian của hắn thôi.

Hắn bay về phía hòn đảo.

Trong đảo.

"chàng ấy bao giờ mới về, không lẽ quên mình rồi, Tiên Ý nằm trên giường lăm qua lăm lại, đã 20 năm rồi, dù đối với nàng khá ngắn nhưng đó chỉ là trước đây chưa gặp hắn.

Sau khi gặp hắn thì 20 năm hẹn ước nó dài như cả nghìn vạn triệu tỷ năm vậy, nàng mòn mỏi trờ đợi hắn trở về tỏ tình lần thứ 100 với mình.

Đang nằm thì cảm giác được đã có người bước chân lên hòn đảo, Tiên Ý vui mừng lên không thôi, dịch chuyển ra ngay lập tức.

"Thật hoài niệm, Tiên Ý làm vợ ta nhé, nàng hứa rồi không được từ chối đâu" một âm thanh lạ lẫm phát ra, Tiên Ý nhìn người thanh niên trước mặt.

"Ngươi là..." đứng trước người xa lạ này, Tiên Ý quá khó tin đây là người năm xưa.

"Ta lạ lẫm quá chứ gì, có nhiều chuyện xảy ra vào 20 năm này, không tiện kể với nàng".

"Nếu nàng chưa tin ta thì để ta kể lại kỷ niệm năm đó, cách mà ta hỏi tên nàng không" hắn bói rồi lấy thùng mỳ ra từ vòng trữ vậy, xé cái thùng ra rồi lấy ly mỳ, cầm lên nói.

"Nhớ không, hừ nhân loại chỉ ta cách nấu thứ này, ta tên Tiên Ý...., sau đó nàng phũ phàng đuổi ta xuống".

Tiên Ý Nghe xong thì đã khóc, khoảng thời gian xa cách là quá lâu đối với nàng, Văn Khang cười khẩy lừa được rồi, hắn diễn đúng là tròn vai mà.

"Vợ ơi đừng khóc mà".

"Hừ...hic...hic ai là...hic vợ ngươi".

"Nàng hứa rồi không được nuốt lời, nếu nuốt lời sẽ bị phạt" hắn cười rồi bế Tiên Ý lên, Văn Khang bây giờ giống như con sói, còn nàng là con cừu non, sắp bị hắn ăn vậy.

Văn Khang cúi người xuống, hắn đặt môi vào môi nàng, cướp lấy nụ hôn đầu của Tiên Ý, hắn xâm nhập vào bên trong miệng nàng ham lam hút lấy ngọc dịch thơm tho của nàng, kết thúc nụ hôn với Tiên Ý.

"Lưu manh" Tiên Ý xấu hổ nói, rồi nàng dịch chuyển cả hai vào trong nhà của nàng.

Văn Khang thì trong lòng cười đắc thắng đúng là con nai vàng ngơ ngác, Tiên Ý đã hoàn toàn tin vào hắn rồi...

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu sáng tác bởi khang1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khang1234
Thời gian
Lượt thích 22
Lượt đọc 618

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.