Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lĩnh ngộ thiên vũ kiếm quyết, kết thúc vòng 2

Tiểu thuyết gốc · 2390 chữ

Lâm Phàm và hai đại yêu kia đi vào một sân đấu, xung quanh là bốn bức tường, trong sân đấu đã bài trận sẵn, tu vi của cả ba lập tức bị áp xuống luyện hư cảnh, người hướng dẫn cũng đi ra.

"Trận đấu chính thức bắt đầu" người hướng dẫn vừa đi ra vừa nói, hai kẻ cuồng ngạo sư vương và thụ ma vương lập tức phóng lên như bay, những quyền pháp đánh ra liên tục, Lâm Phàm cứ như người vô hình vậy.

"Haha đây là cơ hội của ta, chỉ cần giết ngươi rồi thôn tính thi thể ngươi, ta liền có được năng lực của ngươi haha" thụ ma vương nói, hắn muốn lợi dụng cơ hội này, để thôn tính cuồng ngạo sư vương, giúp mình tăng sức mạnh.

Thụ ma vương bản thể gốc là một cây Gran Abuelo ngàn tuổi, trăm tuổi, thụ ma vương sau khi trải qua linh khí khôi phục, trải qua sự kiện đại biến dị, thành công vượt qua đại biến dị.

Thụ ma vương đã biến dị thành thôn tính ma thụ, bằng cách hấp thu xác chết của sinh vật, mà nâng cấp bản thân, lẫn có sức mạnh của xác chết bị thôn tính, tối đa có 3 năng lực, có thể thay thế chỗ chứa của năng lực.

"Điểu viêm thụ ma quyền, lôi cuồng thụ ma quyền" Thụ ma vương lao lên, hai tay hai loại sức mạnh thuộc tính khác nhau, tay bên phải là một ngọn lửa thì chim ưng, tay trái là lôi điện hình con lươn, đây là hai trong ba năng lực mà Thụ ma vương đã hấp thu.

Điểu viêm là ngọn thú hỏa mà thụ ma vương đã thôn tính từ nhiều năm trước, lửa của điểu viêm này sức nóng lên đến vài ngàn độ, sức cháy vô cùng khủng khiếp, rất khó để dập tắt, hắn phải sinh tử lắm mới có được nó.

Bởi vì chủ nhân của điểu viêm là biến dị sở hữu sức mạnh xếp thứ nhì biến dị yêu thú hỏa, lẫn điểu viêm có thuộc tính hỏa khắc chế thuộc tính mộc của bản thể hắn, ăn may mà thụ ma vương mới thắng.

Cuồng lôi là thú lôi mà thụ ma viêm vô tình có được khi vô tình thấy xác của chủ nó, chủ nhân của nó là biến dị mạnh thứ năm của biến dị lôi yêu thú, có sức mạnh tấn công vô cùng đáng sợ, sức hủy diệt lớn.

"Viêm lôi điểu xuấttt" Thụ ma vương tay hợp lại cuồng lôi và viêm điểu tạo hình một sức mạnh, lớn vô cùng, đây là chiêu thức mà hắn ngộ ra mấy tháng trước, nhưng không ai đủ sức cho hắn thử.

Vừa hay có thể để cuồng ngạo sư vương này nếm thử mùi của lôi viêm hợp nhất, thú hỏa thứ hai và thú lôi thứ năm kết hợp thụ ma vương muốn thử xem uy lực nó sẽ mạnh thế nào.

"Haha thôn tính ta, ngươi ảo tưởng sức mạnh hơi nhiều rồi, cuồng sư hóng" Cuồng ngạo sư vương cười to rồi ra chiêu đối ứng, hắn gào lên một tiếng chứa đầy uy của sư vương.

Viêm lôi và sư hóng va chạm, uy lực của hai chiêu quả nhiên chênh lệch không bao nhiêu, sau hồi va chạm thì cả hai lùi lại, linh lực tiêu thao trong một đòn đánh vừa nãy của cả hai bằng nhau.

3 phần 10 linh lực, tuy bên ngoài có vẻ không ai bị thương gì mấy, chỉ có vài vết xước nhẹ, nhưng bên trong thể nội của hai, đều đã bị thương khá nặng, nhưng Thụ ma vương và cuồng ngạo sư vương đều ráng ròng không thả ra bất cứ động tĩnh nào là mình bị thương.

Đối với chúng cái mặt mới quan trọng, để lộ mình bị thương chả khác nào nói rằng, mình yếu hơn kẻ đối diện, cố gắng nuốt xuống máu nội thương đang xộc lên miệng, cả hai trên không trung bắt đầu võ mồm:

"Cuồng ngạo sư vương cũng chỉ là cái tên thôi, một đòn của ta liền bại lui hahaha" Thụ ma vương nói, một tay để đằng sau, để trị thương tay còn lại chỉ thẳng mặt của cuồng ngạo sư vương.

"Bổn vương chỉ dùng 1 thành công lực, nếu tu vi của ta không bị áp chế, nhưng ngươi thì chỉ cần một ngón tay để hạ" cuồng ngạo sư vương vừa nói vừa trị thương để tranh thủ thời gian.

"Hahaha một ngón tay, loại như ngươi, không phải có cơ duyên, thức tỉnh huyết mạch thượng cổ, ngươi lấy gì đánh ta, một thụ yêu đã sống ngàn năm, hả con mèo mập".

"Haha thứ cậy già lên mặt, ta mất 22 măm để vượt qua cuối cảnh, chân chính bước lên thần cảnh, yêu thí thần cảnh(ý cảnh theo cách gọi của yêu tộc) còn ngươi mất ngàn năm chả lên được hahaha, cây gỗ khô".

Cả hai tiếp tục đấu võ mồm, mục đích kéo dài thời gian, để hồi phục nội thương rồi mới đánh tiếp, nhưng có lẽ của hai đã quên ai đó bên dưới mang tên Lâm Phàm rồi, Lâm Phàm cũng không đánh hắn chỉ đứng dưới nhìn.

"Tranh thủ thời gian bọn chúng đánh nhau, mình nên tu luyện một chút" Lâm Phàm nói rồi lấy ra phál bảo phòng ngự bảo vệ mình trong lúc thiền, rồi Lâm Phàm cũng nhập thiền luôn.

Thiên vũ kiếm quyết của Lâm Phàm, hắn đã sử dụng được 6 lần vung kiếm, Lâm Phàm được nhân đế truyền cho hai cánh luyện thiên vũ kiếm quyết, cần đối mặt của thứ mình sợ, ký ức đẹp nhất, không để mình bị đắm chìm vào đó, và bước qua nó, hoặc đơn giản là buông bỏ tất cả, để ý trí mình trung thành riêng với một người.

Thiên vũ kiếm quyết, mục đích tạo ra nó là để những nhân đế tộc nhanh chóng có sức mạnh để bảo vệ một phong ấn, họ muốn tu chỉ có thề nguyện với nhân tổ trung thành bảo vệ, đó là cách đầu tiên tu theo cách này nhanh hơn.

Nhưng bù lại chỉ cần một tia ý niệm phản bội, đạo tâm liền sẽ vỡ, tu vi nát vụn, bị Thiên vũ kiếm quyết cắm trả phản phệ, phản phệ này giống như phản phệ khi dùng 20 lần kiếm vung kiếm, nhưng đó chỉ là cách đầu.

Kiếp trước Lâm Phàm hắn dùng cách thứ hai để tu Thiên vũ kiếm quyết, ngoài để nhân đế tộc có được sức mạnh và thề nguyện trung thành, thì Thiên vũ kiếm quyết còn để những nhân đế tộc không canh giữ phong ấn cũng có tu.

Nên vừa để chúng mạnh hơn, vừa để rèn luyện đạo tâm cho những nhân đế tộc trẻ, thì khi tu, mỗi lần tu cần đối mặt với nổi sợ thay ký ức tốt đẹp, và đáng sợ sâu trong linh hồn của mình, nhưng không đắm chìm vào nó.

Kiếp trước Lâm Phàm luyện Thiên vũ bằng cách vượt qua nổi sợ bị khinh thường, mai sau thì Lâm Phàm luyện bằng cách đối mặt với nổi sợ mang tên Văn Khang.

Kiếp này Lâm Phàm luyện bằng cách y trang chỉ có chút thay đổi, hắn đang đối mặt với ký ức đẹp kia, những ký ức bị Lâm Phàm giấu sâu trong tim.

Hắn rơi vào bên trong ảo cảnh do chính bản thân tạo ra, những tháng ngày đẹp nhất đời Lâm Phàm, khi tình yêu đầu và cũng là cuối của Lâm Phàm xuất hiện.

"Phàm ca ca, huynh thấy ta thế nào đẹp không" Linh Lung mặt vui vẻ, môi nở ra một nụ cười tươi vô cùng, nàng đang thử quần áo để Lâm Phàm nhìn và đánh giá, nụ cười của nàng làm Lâm Phàm nhìn không rời.

"Đẹp đối với ta nàng là đẹp nhất" Lâm Phàm vô thức chìm vào bên trong ảo cảnh, đầu óc Lâm Phàm muốn, giờ khắc này là vĩnh cửu, để ký ức tốt đẹp này sẽ kéo dài đến mãi mãi, đến vô tận.

Dù biết tất cả chỉ là ảo cảnh, giấc mộng của chính mình, thì Lâm Phàm cũng không muốn thoát ra, hắn không muốn đối mặt với hiện thực, cái hiện thực mà người hắn yêu đã gần như giết hắn, cái hiện thực mà kẻ thù hắn quá mạnh, thế lực đứng sau kẻ đó quá lớn.

Nhưng khoảng khắc tốt đẹp này chỉ là ảo cảnh, nếu không thoát ra, thì làm sao Lâm Phàm cứu nàng thoát khỏi sự điều khiển của Văn Khang, làm sao để nàng và hắn tiếp tục mối duyên chưa thành.

"Dù chỉ là ảo cảnh, nhưng ta mong nó sẽ kéo dài đến khi tuế nguyệt lụi tàn, để nàng và ta luôn hạnh phúc trong ký ức tốt đẹp này của ta, tương lai ta và nàng sẽ tạo ra những ký ức tốt đẹp khác, người con gái ta yêu" Lâm Phàm ôm chặt Linh Lung vào lòng, đồng thời lúc này ảo cảnh cũng vỡ vụn ra, Lâm Phàm mở mắt ra.

...

"Haha kẻ này lại tu luyện trên chiến trường đúng là rất gan dạ, vậy mới xứng đáng làm con rể ta hahaha" yêu chủ bên trong một cái phòng đang vừa ăn linh thảo cà rốt vừa nói, khi nhìn qua cái màn hình chiếu hình ảnh trận chiến của Lâm Phàm

"Không thể nào nhân...nhân...nhân...đế biến" yêu chủ rung tay nói lắp bắp, tay cũng làm rơi chỗ linh thảo cà rốt kia.

Khu vực đấu thăm vàng, cả hai thụ ma vương và cuồng ngạo sư vương hồi phục vết thương xong liền phóng lên.

"Lôi cuồng thụ ma quyền".

"Viêm điểu thụ ma quyền".

Thụ ma vương lao lên hai tay tụ hai loại thuộc tính khác nhau, lực lượng khủng khiếp của hai loại thú thuộc tính phát ra vô cùng khủng bố, có thể nói với hai loại thú thuộc tính nguyên tố hỏa và lôi này, thụ ma vương gần như vô địch cùng cấp rồi.

"Phẫn nộ cuồng sư" cuồng ngạo sư vương sử dụng át chủ bài của mình, lông bờm của hắn dựng đứng lơ lửng lên, rồi hóa đỏ rực, tu vi chầm chậm tăng lên, luyện hư trung kì, hậu kì, viên mãn, rồi dừng lại ở hợp đạo sơ kì.

Trận pháp chỉ áp chế tu vi chứ không áp chế bí thuật nâng cao tu vi trong chốc lát, nên không tính là phạm luật, thân thể của cuồng ngạo sư vương to lên gấp 3 lần trước kia.

"Mãnh sư quyềnnnnnnnn" cả hai quyền va chạm, sóng xung kích từ hai đòn tấn công là vô cùng lớn, tạo thành một lớp khói bụi dày đặc, đòn tấn công này tốn 5 phần linh lực của cả hai.

Khói bụi tan đi thì Thụ ma vương hiện ra chân thân là một cây gỗ mụt nát, bị cuồng ngạo sư vương đã đánh nát thân thể, cuồng ngạo sư vương thở dốc tuy thắng lợi.

Nhưng linh lực của hắn chỉ còn 2 phần, hắn quay qua nhìn Lâm Phàm đang nhập thiền không nghĩ nhiều liền phóng lên muốn giết Lâm Phàm ngay và luôn.

Xẹttttttttttttttt.

Lúc này tình thế xoay chiều, khi một cái rễ cây đã đâm xuyên tim của cuồng ngạo sư vương, hắn quay người không tin được sự thật thật, ngã xuống, chết mà không nhắm mắt.

"May mà giữ lại nó" thụ ma vương vừa hấp thu xác của cuồng ngạo sư vương vừa nói, con át chủ bài của hắn là năng lực dùng một lần mang tên hồi sinh của một loài vật gọi là đĩa 2 mạng, sau khi chết sẽ hồi sinh lại.

Với trạng thái 5 phần sức mạnh, may mà giết tên đó kịp, Thụ ma vương thay chỗ chứa đựng năng lực của đĩa 2 mạng thành chỗ chứa của cuồng ngạo sư vương.

Mà thụ ma vương cũng công nhận, khả năng của con mèo mập này khá mạnh, khi bị thương càng nặng, sau khi hồi phục xong tu vi, và sức mạnh đều tăng cao, còn có một bí thuật giúp trong thời gian ngắn tăng lên một đại cảnh giới.

Quan trọng hơn là thụ ma vương đã hấp thu được đại đạo giúp hắn đột phá, đại đạo chiến ý, Thụ ma vương sau khi hấp thu cuồng ngạo sư vương thì cũng hồi phục thêm 2 phần sức mạnh.

Hắn nhìn sang chỗ Lâm Phàm đang tu luyện, liền muốn kết thúc sớm trận đấu này, tay tụ ra quyền phóng lên tấn công, lúc ngàn cân treo sợ tóc, khi quyền của hắn đã gần chạm Lâm Phàm, thì đúng lúc Lâm Phàm tỉnh dậy.

"Nhân đế biến, nhân chi tôn" thụ ma vương cảm nhận một khí tức áp bức làm hắn không cử động được, Thụ ma vương dừng lại ngay khi quyền của hắn gần chạm mặt của Lâm Phàm.

"Thiên vũ kiếm quyết" Lâm Phàm lấy ra kiếm từ nhẫn, tốc độ rút kiếm cực nhanh, hắn chém ra 7 đường kiếm, khi đút kiếm lại vào bao, thì thụ ma vương đã chết, bị chém nát ra thành từng mảnh.

Trong đòn tấn công tốc độ ánh sáng đó, Lâm Phàm đã sử dụng hết chiêu của mình để xem mình giờ đã mạnh ra sao, kiếm tâm, nhân đế bộ, nhân đế biến, thiên vũ kiếm quyết.

Vậy mà ngay lập tức giết một kẻ cùng cấp trong vài giây, Lâm Phàm đứng dậy, hắn đã mạnh lắm rồi, nhưng hắn càng muốn sớm ngày đột phá cuối cảnh vì Lâm Phàm biết thế lực đứng sau Văn Khang rất lớn, hắn bây giờ chưa đủ sức mạnh để trêu vào.

"Khu vực thăm vàng Lâm Phàm hắn" Người hướng dẫn xuất hiện nói, rồi dẫn Lâm Phàm đi đến vòng tiếp theo...

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu sáng tác bởi khang1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khang1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.