Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu binh khí, lại huấn luyện

Tiểu thuyết gốc · 2278 chữ

Hàng trăm nghìn vạn năm về trước, kỷ nguyên xxx, không thể xác định, thời đại tinh khí ít đi, linh khí bắt đầu thoái hóa, ở một thiên địa chi mạch nằm dưới đáy biển, lúc này thiên địa chi mạch này đã hình thành một dị bản nguyên vô cùng quý giá, và dị bản nguyên kia đã sinh ra hồn của mình càng làm nó quý hiếm hơn.

Tuy phần hồn của nó chưa hoàn hảo, nhưng nó đã sinh ra ý thức của riêng mình, có cảm xúc và suy nghĩ riêng của nó, chứ không là một cái dị bản nguyên vô tri, vô giác nữa.

Lúc mà dị bản nguyên cứ tưởng mình sẽ mãi dưới nơi lạnh lẽo chốn biểu sâu, thì một mỹ nam ngư, mái tóc xanh lam da trời, cặp mắt hồng ngọc như đá quý, dáng môi cười, ngũ quan tinh tế, thân hình to cao cường trán, bên ngoài mặc một y phục nam tử dài, bên trong mặc một y phục bó sát tô vẽ lên thân hình của hắn, một mỹ nam ngư vô cùng đẹp trai.

Hắn lấy đi dị bản nguyên kia đi ra khỏi thiên địa chi mạch, rồi mang nó về tộc nhân ngư, sau đó cùng với vô số nguyên liệu luyện khí khác, rèn nó thành một cái pháp khí, sở hữu năng lực đặc biệt nhờ dị bản nguyên, một năng lực độc nhất chỉ có riêng của pháp khí này sở hữu.

Đó là năng lực thích nghi, cho phép nó thích nghi với chủ sở hữu mình, như nâng cao phẩm, hoặc thay đổi thuộc tính, hình dạng để hợp với chủ nhân mình, một năng lực rất tuyệt dành cho pháp khí.

Linh của dị bản nguyên đã trở thành linh của pháp khí, hắn giúp nó sở hữu thể, mỹ nam ngư kia cũng giúp nó hoàn thành phần hồn, nàng hoàn toàn trở thành vật sống, nàng lần đầu xuất hiện trước mặt hắn, hắn đặt tên cho nàng, lấy họ hắn ta làm họ nàng, tên nàng là Ngư Kình Nhi.

Và pháp khí thể của nàng, tên là ngư kình định thủy, tên của nó được kết hợp từ hai chữ đầu trong tên nàng, họ và tên lót ngư kình, định thủy là chức năng của nó thích nghi với tộc nhân ngư, cho phép điều khiển nước, tăng sức mạnh của nhân ngư tộc.

"Nàng sẽ là tri kỷ, là hồng nhan đời này của ta" Ngư Bắc Vũ nói, khi lập khế ước với nàng, nàng vui vẻ đồng ý, chỉ cần làm tri kỷ với hắn là quá đủ với nàng, nàng cùng hắn chinh chiến không biết bao nhiêu trận mạc.

Khung cảnh làm nàng buồn nhất là thấy hắn cưới một nhân ngư khác làm vợ, rồi sinh con một đứa con gái lấy tên Ngư Nguyệt Hà, hắn đến cuối cùng thiên phú giới hạn mà mãi chả thể đột phá tiếp, thọ nguyên dần cạn.

Ngày làm nàng buồn nhất là ngày mà hắn đau khổ quỳ gối khóc lóc trước mộ của vợ hắn, nàng ta thiên phú có hạn, thọ nguyên sớm cạn mà chết, nàng an ủi hắn hết lời, từ ngày đó tâm tư hắn dồm hết cho con gái hắn.

Hắn truyền lại hết cho con gái mình chả hiếu thứ gì, năm con gái hắn 35 tuổi thọ nguyên hắn tiêu thao hết, hắn đã chết theo vợ mình, làm nàng buồn như mất cả thế giới của mình.

Nàng theo con gái hắn chinh chiến khắp nơi, khi nhận ra linh khí suy hóa quá nhiều không còn thích hợp cho nhân ngư tộc sinh sống nữa, nàng và con gái hắn đã tiến hành phong ấn cả tộc nhân ngư, đặt cấm chế cho phong ấn là mở ra khi linh khí khôi phục mức đủ cho nhân ngư tộc sinh sống.

Hàng vạn năm trôi qua, thế giới này dần khôi phục linh khí, tinh khí cũng trở lại, cấm chế cuối cùng cũng mở ra, trong một lần chiến đấu, kẻ đó chuyển kiếp của hắn đã chạm vào ta, khế ước linh hồn kích hoạt, làm ta nhận ra hắn, chủ nhân.

"Câu chuyện là như vậy đó, chủ nhân dù không nhớ gì, dù đã là kiếp khác, dù có cơ thể khác, nhưng chắc chắn linh hồn ngài không thể khác được" Ngư Kình Nhi giải thích cho Văn Khang, hắn chỉ đứng yên không cử động, một tay bóp cổ Ngư Nguyệt Hà, tay cầm ngư kình định thủy, vẻ như cố nhớ.

Hắn đang cố gắng đào lại ký ức tiền kiếp của mình, hắn có quá nhiều kiếp, nên nhớ mãi không ra, sau một lúc, cụ thể là 5 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm ra được những ký ức đó, Văn Khang buông Ngư Nguyệt Hà đang khó chịu ra khỏi tay mình.

"Khụ...khụ...khụ Kình Nhi tỷ không cần lừa hắn cứu muội, tỷ chạy đi, tỷ là kỷ vật của cha muội, không thể để rơi vào tay kẻ khác, lại không thể để rơi vào kẻ dơ bẩn như tên này" Ngư Nguyệt Hà nói, mang theo sát ý ngút trời.

Nàng vốn chả tin câu chuyện mà Kình Nhi tỷ của mình kể với hắn, chỉ nghĩ rằng tỷ ấy chỉ đang lừa tên đó để cứu mình mà thôi, trong ký ức của nàng, cha nàng là một người hiền lành, ôn hòa, tài, đức, sắc tất cả đều vẻn toàn.

Nếu cha nàng chuyển kiếp luân hồi thì ít nhất cũng là một người tốt đẹp, tài, đức, sắc vẻn toàn, chẳng thể nào là cái loại người rác rưởi dơ bẩn như tên đứng trước mặt nàng, tài, sắc thì có, chứ đức thì mức đáy biển.

Nhưng Ngư Kình Nhi chả nhìn nàng một cái, chỉ vui vẻ ôm Văn Khang thể hiện thương nhớ bao năm, nàng ta hôn lên má Văn Khang liên tục, Văn Khang cũng chả tỏ ra vẻ khó chịu.

Vì tự nhiên có một thanh binh khí tốt như thế này, sao hắn lại từ chối được, linh của nó còn là tri kỷ kiếp trước của mình, càng làm Văn Khang cầm nó cảm thấy thuận tay hơn.

Ngư Nguyệt Hà chả nhịn nổi nữa, triệu hồi ngư kình định thủy trở về, nhưng vô dụng, lúc này đây Văn Khang mới là chủ nhân chân chính của nó chứ không còn là nàng, Ngư Nguyệt Hà tức giận lao lên nhưng chưa kịp thì...

"5 tuổi khóc lóc đồi ngủ cùng với ta vì sợ quái vật bạch tuộc yêu nhiều chân bắt, 13 tuổi nó thích ta, yêu ta cả đời, mãi không lấy chồng, 18 tuổi đòi kết hôn với ta bị mẹ đánh, 27 tuổi...33 tuổi...35 tuổi khi ta chết, khóc lóc đòi ta mãi ở bên, còn nói thiếu ta sống không nổi" Văn Khang nói ra hết kỷ niệm xấu hổ của nàng mà hắn còn nhớ được, làm nàng dừng tay, người Ngư Nguyệt Hà rung rẫy, miệng cắn chặt lại.

"Im đi, im đi, ngươi không thể nào là papa của ta được, đồ xấu xa" nàng xấu hổ la hét lên, gương mặt đỏ ứng vì xấu hổ, Văn Khang không ngờ được đây là con gái của hắn một trong vô số kiếp trước, nó là một món đồ chơi đáng yêu thật sự.

Văn Khang không ngờ lần này đi thu hoạch không tệ, vậy mà thu được pháp khí vô cùng thuận tay, lẫn thu luôn một món đồ chơi là con gái trong tiền kiếp của mình, lẫn có luôn toàn bộ nhân ngư tộc, miệng hắn nở ra một nụ cười gian xảo đến cùng cực.

...bên khác.

"Ah...Lâm Phàm xin huynh...đừng nhìn" Linh Lung rên rỉ cầu xin hắn, khi nàng đang bị làm nhục bởi Văn Khang, Lâm Phàm thân thể vô lực chỉ biết la hét đứng nhìn, hắn quá yếu đuối để bảo vệ người con gái hắn yêu.

...

"Khônggggggg" Lâm Phàm bật dậy khỏi giường, hắn thở dài một hơi khi biết đó chỉ là một cơn ác mộng của hắn mà thôi, Lâm Phàm giật mình khi cảm nhận các vết thương trên cơ thể đã biến mất.

Hắn không tin sờ soạng khắp nơi trên cơ thể, xương cốt, nội tạng, cơ bắp, da thịt tất cả đều hồi phục đến trạng thái đỉnh cao nhất của Lâm Phàm, hắn nhìn xung quanh vì không biết đây là đâu.

Nơi đây giống một căn phòng cổ kính, xung quanh cạnh giường nằm là một cái tủ quần áo, bên nữa là giá để sách, lúc này đầu giường là một bóng người, là một ông già nua tột cùng, cứ như thể ông ấy sẽ chết bất cứ lúc nào.

Trên đầu là hai đôi tai thỏ cụp xuống, trên tay cầm tấm lưu ảnh phù của sư phụ Lâm Phàm, nó đang chiếu ra hình ảnh của Thiên Kiếm đại đế, ông thỏ nghe mà liên tục gật gù, khi truyền đạt xong thông tin tấm lưu ảnh phù, thì nó cũng biến mất hóa tro bụi.

"Khụ...khụ...khụ xin giới thiệu với cháu rể tương lai của ta, ta là Thố Minh đại đế, một trong hàng tỷ đại đế đã tham gia trận chiến với cổ ma, là bằng hữu với sư phụ ngươi Thiên kiếm lão nhân" Thố Minh đại đế nói với một tông giọng yếu ớt.

"Cháu rể, tôi xin không nhận bởi vì tôi tham gia trận thi đấu chỉ để gặp ngài mà thôi" Lâm Phàm nói, Thố Minh đại đế bỗng nhiên sắc mặt trở nên u ám, khí tức bộc phát đè Lâm Phàm quỳ xuống.

"Ngươi chê cháu gái ta à" lão nói với sự tức giận tột cùng, khí tức giải phóng càng lúc càng nặng hơn, Lâm Phàm bây giờ thở càng khó nói chi phản kháng lão.

"Ta cưới...ta cưới" Lâm Phàm nói ra hai từ này để giữ mạng, vì hắn biết lão giết hắn thật chứ chả đùa, lão nở ra một nụ cười gian xảo, đưa tay kéo Lâm Phàm dậy, hắn mệt mỏi đứng lên.

"Không tệ rất không tệ, huyết mạch có một tia nhân đế tộc, dù khá mỏng nhưng vẫn là có, trời sinh kiếm tâm, nhân đế biến, thiên vũ kiếm quyết, sở hữu dị bản nguyên" Thố Minh đại đế xem xét đánh giá Lâm Phàm.

Rồi gật gù thỏa mãn, dù chồng tương lai của cháu gái lão chả phải yêu tộc nhưng lại có thiên phú tuyệt luân khó ai bằng, một chàng cháu rể yêu nghiệt như thế, thì phải giữ ngay.

"Hahaha vậy sau 2 ngày nữa tiến hành hôn lễ, miễn chối từ" Thố Minh đại đế vui vẻ cười lên đầy sảng khoái, cứ như đã lâu lão chưa được cười rồi vậy, đang cười thì lão bỗng nhiên dừng lại.

Sắc mặt lão từ vui vẻ bỗng nhiên biến sắc, sắc mặt lão già nhăn lên, hiện ra vẻ nghiêm túc đến lạ, Thố Minh đại đế ra dấu cho Lâm Phàm ngồi xuống, hắn liền làm theo.

"Để ta kể ngươi nghe, ngươi rốt cuộc là gì, vận mệnh của ngươi là gì" Thố Minh đại đế nói với giọng nghiêm trọng, Lâm Phàm nghe giọng lão thì cũng trở nên nghiêm túc theo.

"Ngươi là thiên địa chi tử, là đứa con của thiên hà, hành tinh này, số mệnh vận khí của hành tinh luôn luôn bảo vệ ngươi, số mệnh của ngươi chính là ngăn cản cổ ma như nhân đế năm xưa đã từng".

"Như ngươi có thể thấy, mọi chuyện ngươi làm đều được vận mệnh sắp đặt, để ngươi trở thành một nhân đế thứ hai tồn tại, để một lần nữa phong ấn cổ ma".

"Khoan, cho ta hỏi ngài một câu, sao lại không giết luôn cổ ma mà lại phong ấn" Lâm Phàm tò mò hỏi, nếu cổ ma nguy hiểm như vậy giết luôn cho rồi, mất công phong ấn chi, Thố Minh đại đế mặt sắc lại biến đổi trở nên trầm trọng hơn.

"Cổ ma là mặt đối lập với cổ thần, giống như việc hủy diệt là bắt đầu của sáng tạo, mà sáng tạo khởi đầu của hủy diệt, nếu hủy diệt hiếu sáng tạo thì không tồn tại, nếu sáng tạo hiếu hủy diệt sẽ không tồn tại".

"Nếu cổ ma hoàn toàn chết đi thì vị cổ thần đáng kính cũng sẽ chết đây là điều mà chả ai muốn, nên chỉ có thể phong ấn nó mà thôi" Thố Minh đại đế trả lời Lâm Phàm hắn cuối cùng cũng hiểu, tại sao chỉ phong ấn mà không giết luôn cổ ma.

"Ta hy vọng ngươi sẽ trở thành một nhân đế thứ hai tồn tại, sinh mạng của toàn bộ sinh linh đang đặt lên vai ngươi Lâm Phàm ạ, ngươi cần cố gắng hơn, mạnh hết mức có thể cho đến lúc cổ ma tái sinh".

"Trong 2 ngày này, ta sẽ huấn luyện ngươi" Thố Minh đại đế nói, Lâm Phàm hoảng sợ nuốt nước bọt xuống cái ực, nhớ lại mấy ngày bị lão sư phụ Thiên Kiếm thành lên bờ xuống ruộng, như chết đi sống lại.

Muốn chạy trốn nhưng muộn rồi, khi mà Thố Minh đại đế đã tóm áo Lâm Phàm lôi đi...

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu sáng tác bởi khang1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khang1234
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.