Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động lòng

Tiểu thuyết gốc · 1865 chữ

Thố Y Tiên ngồi kế bên Lâm Phàm, cả hai bị chìm vào bầu không khí vô cùng ngượng ngùng, cả hai không biết nói chuyện gì với nhau.

"Ngươi rốt cuộc muốn diễn trò gì thế" Lâm Phàm mở lời trước, khó hiểu nhìn Thố Y Tiên hỏi, hắn muốn biết cô nàng tinh quái gì rốt cuộc muốn làm trò gì.

Mà lại đi đóng vai một cô công chúa thùy mị nết na, cho hắn xem, còn chủ động ngồi gần hắn, chắc chắn là đang bày trò gì đó rồi, không sai đi đâu được cả.

"Ta không có, chỉ là, ta muốn ông vui, bằng cách..., ta hiểu bộ dạng kia chắc chắn ngươi không thích, nên ta mới thay đổi" Thố Y Tiên ngại ngùng nói, nàng chưa bao giờ mặc mấy thứ đồ sến súa này đâu.

Trông gớm gần chết đi được, nhưng nàng biết mấy bộ đồ như vậy mới thu hút được nam nhân, nên Thố Y Tiên mới mặc như thế, nàng ta muốn quyến rũ Lâm Phàm, để cả hai hoà thuận làm ông vui.

"Đêm hôm qua ngươi nghe hết rồi hả" Lâm Phàm dễ dàng đoán được con thỏ ngốc này đã nghe lén hắn nói chuyện với Thố Mình đại đế, nên mới làm vậy.

"Ừ, ta nghe hết, ta muốn nhìn ông vui nên mới làm như vậy, ta muốn ta và ngươi hoà thuận sống, rồi ta sẽ sinh ra một bầy thỏ con cho ngươi, còn để ông ta bế ngươi chịu không" Thố Y Tiên nói.

Bây giờ đối với nàng chỉ cần làm cho ông vui hi sinh cả cuộc đời mình cũng được, sinh con thay cưới một kẻ mà nàng không muốn cũng được, à mà nàng cũng có đôi chút muốn hắn, nên không hành vấn đề, và quản trọng nhất chỉ cần người ông của nàng vui là được.

"Haha xin lỗi cưới ngươi để ông ấy vừa thì được, còn sinh con với ngươi e là không thể rồi" Lâm Phàm cười nói, con thỏ ngốc này sẵn sàng hi sinh đến thế chỉ để làm ông mình vui, đúng là thỏ có hiêu nhưng tiếc hắn không động lòng.

"Tại sao, vì ta xấu thay không hấp dẫn hả" Thố Y Tiên hỏi, nàng không hiểu tại sao hắn lại từ chối, nàng biết hôm qua hắn đồng ý vốn dĩ chỉ để ông nàng không buồn, nên hôm nay nàng mới cố tình quyến rũ hắn.

Muốn hắn căn tâm tình nguyện ở bên nàng, cùng nàng sinh con, nhưng tại sao hắn lại từ chối nàng, ôm theo bao thắc mắc mà nàng hỏi hắn, muốn hắn cho nàng một câu trả lời thích đáng, nếu không sẽ bóp chết hắn.

"Bởi vì ta có người mình yêu rồi, ngươi cũng nên tìm người mình yêu rồi sinh con cho hắn đi, ta đồng ý chỉ vì không muốn người ông già của ngươi thất vọng thôi" Lâm Phàm trả lời lại câu hỏi của Thố Y Tiên.

"Người mình yêu là sao, yêu là gì nữa" Thố Y Tiên tò mò hỏi, nàng không biết yêu là gì, đối với nàng cưới nhau rồi sinh con chứ cái gì mà yêu với thích, làm gì cho mệt, đây là bản tính còn sót lại của yêu tộc bên trong nàng.

Làm ảnh hưởng đến tư tưởng bên trong nàng, làm nàng chỉ biết cưới và sinh con theo bản năng mà thôi, chứ không biết cảm xúc yêu của nhân loại là gì.

"Yêu ra sao ư, nó là khi ngươi muốn gắn bó suốt đời với người đó, muốn người đó hạnh phúc, muốn giữ người đó cho riêng mình, và một loại cảm xúc gắn liền với yêu, nó là khi thấy người đó bên ai khác sẽ cảm thấy lòng khó chịu đó là ghen" Lâm Phàm nói ra, ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời của bí cảnh, đầu óc không điều khiển được mà nhớ đến hình bóng của Linh Lung.

"Vậy sao, ta hiểu rồi, vậy người ngươi yêu, nàng ta rốt cuộc có dung mạo gì thế" Thố Y Tiên hỏi, nàng muốn biết kẻ hắn yêu có dung mạo ra sao, có đẹp hơn mình không, mà tại sao lại chiếm được trái tim hắn.

"Nàng ấy hả, làm một người rất xinh đẹp, nét đẹp độc nhất không ai có, làm người ta xao động từ lần đầu gặp mặt" hắn nói như đang khoe khoang thứ gì đó, vừa nói hắn vừa nở ra một nụ cười rất tự nhiên, thuần khiết.

Cộng với gương mặt anh tuấn tiêu soái phong trần này của hắn, làm Thố Y Tiên bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, mặt nàng trở nêm đỏ ửng khi nhìn vào hắn, một thứ cảm xúc đặc biệt bắt đầu hình thành trong lòng nàng.

"Nàng ấy còn rất ngốc và nhút nhát nha, nhưng nàng ấy cũng rất tình cảm và chu đáo, còn nữa nàng ấy còn..., hai chúng ta còn đi chơi rất nhiều nơi nha..." Lâm Phàm vừa kể miệng vừa nở ra một nụ cười, hắn kể mà không có điểm dừng, bảo nhiêu tâm tư, kỷ niệm đẹp về Linh Lung hắn đều kể ra cho Thố Y Tiên nghe.

Hắn càng kể càng làm cho trái tim của nàng rung động, nàng muốn thử trải nghiệm những thứ hắn kể, càng muốn mình là cô nàng trong câu chuyện của hắn hơn, trái tim nàng đang rung động trước hắn.

Đối với nàng những câu chuyện của Lâm Phàm rất thú vị, đặc sắc, bởi vì ông nàng luôn khư khư giữ nàng bên cạnh từ sự cố của cha, mẹ.

Sau khi ông nàng nhận thấy tinh khí và linh khí đang dần suy kiệt, và tiên đoán hành tinh hệ mặt trời này đang dần có dấu hiệu cho sự hồi phục, thì ông và nàng đã đi vào giấc ngủ sâu hàng triệu năm.

Khi tỉnh dậy thế giới này đã thấy đổi quá nhiều và có rất nhiều thứ thú vị, nhưng ông không cho nàng ra ngoài trải nghiệm, nàng chỉ biết nhìn thông qua những thứ gọi là tivi của thế giới này.

Nghe hắn kể những câu chuyện đi chơi với cô nàng kia, rất có hồn khác hẳn cái tivi vô hồn kia, trông hắn còn rất vui, nhưng hắn chỉ toàn kể cô nàng kia, làm lòng nàng xuất hiện một cảm giác rất khó chịu.

Sau 30 phút miệng hắn cứ kể liên tục, nàng lúc này cũng nhận biết, cảm giác kia là gì đó là ghen, nàng không biết từ khi nào trái tim mình đã bị hắn cướp đi, đầu óc nàng bây giờ chỉ còn hình bóng của hắn mà thôi.

Thố Y Tiên nghe hết nổi rồi, cảm giác hắn cứ kể một cô nàng khác trước mặt nàng, mặt còn hiện rõ vẻ vui sướng, làm nàng vô cùng khó chịu, tay nàng không kìm được nữa mà đấm vào mặt hắn một quyền, trong sự bất ngờ của hắn, Lâm Phàm bị đấm quăng ra xa.

"Ngươi làm gì thế, sao đánh ta" Lâm Phàm ôm mặt ngay chỗ bị nàng ta đấm, mặt hiện rõ sự khó chịu giận dữ, trong lòng thầm nghĩ, ta biết ngay chả có ý tốt gì mà.

"Ta ta...ta không biết" Thố Y Tiên lúc này mới lấy lại hồn, bất ngờ không biết tại sao mình làm thế, nàng vội vàng giải thích:

"Đúng rồi là do...đó tay ta tự đánh ngươi tin không" trước câu giải thích vô lý của nàng ta, chắc chắn Lâm Phàm không tin nàng, hắn đứng dậy giận dữ rời đi.

"Không, ta xin lỗi mà, ta không cố ý đâu" Thố Y Tiên vội vàng đuổi theo giải thích, Lâm Phàm chỉ bơ nàng mà thôi, sau một lúc thì hắn cũng trở về phòng đóng cửa lại, không để nàng đi vào.

"Sao mình lại làm thế, cái tay chết tiệt" Thố Y Tiên nói, nàng bây giờ hối hận vô cùng, tự trách bản thân sao làm thế với hắn, còn lấy tay còn lại đánh mình.

Một bên khác.

Căn cứ trụ sở chính của Nguyễn gia.

"Báo cáo gia chủ cường độ linh khí của trái đất đang tăng lên, chỉ còn 2 tháng nữa, tức 23 năm sau khi linh khí khôi phục, trái đất sẽ tăng cường độ linh khí và tình khí đến mức 18000000" một nhà khoa học vừa rung rẫy vừa báo cáo với Tiên Cơ.

Nàng đoạt lấy tờ giấy giám định từ tay của nhà khoa học kia, rồi thử dùng phần thiên công và phần hải quyết tính toán thiên cơ, thì biết một bí cảnh dẫn đến sao hoả có liên quan đến Văn Khang sắp mở ra.

Lại tính toán, giới hạn của hành tinh à không hệ mặt trời này sắp tăng lên, thay hồi phục, từ giới hạn chỉ có thể chứa bán thần cảnh, thì nó đã có thể chứa thêm được thêm hai đại cảnh giới nữa.

Đó là giả thần cảnh và thí thần cảnh, giả thần là đã trở thành thần nhưng vẫn còn cách chân thần một đoạn nên mới gọi là giả thần, thí thần là đã trên giả thần nhưng vẫn còn cách chân thần một thứ gọi là vực.

"Ngươi cút đi được rồi" Tiên Cơ đuổi nhà khoa học kia đi, hắn vội vàng chạy nhanh, bởi vì Tiên Cơ luôn tỏ ra một khí tức áp bức cứ như thể hắn mà không chạy nhanh sẽ bị nàng bẻ cổ ngay và luôn.

"Sức mạnh của mình càng lúc càng rò rỉ ra xung quanh, không biết tu vi thật sự của mình đã là cảnh giới gì rồi nhỉ, thí thần cảnh, thay chân thần cảnh" Tiên Cơ nói, khí tức doạ người kia vốn dĩ không phải nàng làm mà là cơ thể nàng tự rò rỉ ra.

Tu vi nàng bây giờ quá lớn, áp chế xuống càng lúc càng khó, sức mạnh của giọt máu kia càng lúc càng vô tác dụng, lại thêm năng lực không ngừng hấp thu linh khí và tinh khí thiên địa này chuyển hoá thành tình lực thuần khiết càng làm tu vi nàng đại tăng.

"Haizzz lâu rồi hắn chưa thăm mình nữa, tối ngày vui chơi với mấy con đàn bà khác" Tiên Cơ bỗng nhiên nghĩ đến hắn, làm tâm trạng nàng tệ đi, hắn ta suốt ngày ăn chơi đàn đúm với mấy con đàn bà khác.

Mà không nhìn ra mỹ nhân trước mặt hắn, càng nghĩ càng làm Tiên Cơ giận mà muốn lôi đầu hắn đập một trận, nghĩ thế thôi chứ nàng không nỡ lòng đánh hắn.

Chỉ âm thầm oán giận.

...

"Hắt xìiiiii" Văn Khang đang chuẩn bị hành động thì bỗng cảm thấy có chút lạnh, như thể ai đang oán trách hắn vậy...

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu sáng tác bởi khang1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khang1234
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 175

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.