Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Ngư Nguyệt Hà

Tiểu thuyết gốc · 1958 chữ

Văn Khang để nàng nằm xuống giường, một tay đè ép ép tay nàng, tay còn lại chống xuống, môi của cả hai sát gần nhau, chỉ cần một cái di chuyển nhỏ nữa thôi, là chúng sẽ chạm vào nhau.

"Từ đêm hôm nay về sau con thuộc về ta" hắn nói xong liền hành động không cho nàng phản kháng gì, môi hắn đã chạm lấy môi nàng, lưỡi tiến hành xâm nhập lấy.

Nó bò trườn qua hàm răng trắng bóng của nàng, rồi từ từ đi vào quấn lấy chiếm lấy cái lưỡi nhỏ của nàng, ngọc dịch của Ngư Nguyệt Hà cũng bị hắn hút đi dần dần.

Ngư Nguyệt Hà mặc dù bị lấy mất nụ hôn đầu, nhưng nàng không chút phản kháng còn rất phối hợp với hắn, nàng đã muốn làm điều này từ rất lâu về trước nhưng lúc đó luân thường đạo lý không cho nàng làm thế, hắn càng không muốn làm thế.

Nhưng giờ thì khác, hắn không phải cha nàng, không còn cùng huyết thống, trên danh nghĩa cũng không phải,vậy nàng không sợ gì nữa rồi, nàng muốn chiếm hữu lấy hắn, muốn hắn vĩnh viễn bên mình, không muốn tách rời với hắn nữa.

Mặt nàng trở nên đỏ ửng, trên đuôi nàng, phần gần bụng, bắt đầu tách ra thành hai mép âm vật, Văn Khang biết nàng hứng lắm rồi, bởi vì bình thường thì bộ phận kia của nhân ngư sẽ bị ẩn đi.

Chỉ khi họ thật sự muốn mới xuất hiện ra bên ngoài, ngoài ra còn một chuyện khác rất thú vị, là nhân ngư có thể tách đôi thành hai chân giống của nhân loại, điều kiện để làm thế là để âm dương hoà hợp.

Thay nói cách khác là mất trinh đấy, nhưng bình thường khi phi hành thì nhân ngư tộc sẽ giữ đuôi thấy vì chân, dù chân tiện hơn đuôi, chỉ khi lên bờ mới dùng chân mà thôi.

Nguyên nhân bởi vì nhân ngư ghét mình trở nên giống nhân loại thế thôi, vì từng là vua của tộc nhân ngư nên Văn Khang biết khá nhiều thông tin về bọn chúng.

Văn Khang kết thúc nụ hôn với nàng, nàng lúc này mặt trở nên đỏ ửng hồng, tuy nhiên mặt không chút khó chịu, nó còn có chút vẻ thoả mãn, nàng dùng hai tay ôm lấy cổ của hắn kéo xuống muốn cùng hắn hôn tiếp nữa.

"Con còn muốn hôn nữa sao" Văn Khang hỏi nàng, Ngư Nguyệt Hà e hẹn, nhẹ nhàng gật đầu, hắn liền đáp ứng nàng, lần nữa cả hai môi chạm môi lấy nhau.

Tay Văn Khang vòng qua từ từ cởi xuống áo của nàng, làm lộ ra cặp bồng đào nảy nở to tròn của nàng, hai cái nhũ hoa hồng hào trên cùng của cặp bầu sữa, làn da trắng mịn màng trong vô cùng hấp dẫn.

"Ưm~ưm~ưm" nàng rên nhè nhẹ lên, khi hắn kết thúc nụ hôn với nàng, đang chuẩn bị cởi đồ hành sự thì bỗng nhiên từ tim Văn Khang xuất hiện một tia khó chịu, nó nhói đau một cách kì lạ, linh hồn hắn đang bị thứ gì đó kìm hãm.

Những ký ức hỗn tạp đang dần chiếm lấy tâm trí Văn Khang nó đang cố ngăn chặn hắn làm vậy, nó cứ như chút ý thức cuối cùng của kiếp sống Ngư Bắc Vũ vậy.

Trong hắc thức của Văn Khang xuất hiện một hình bóng mờ nhạt, đang cố gồng gánh lại không cho hắn hành sự lên Ngư Nguyệt Hà, đó là ý thức cuối cùng của Ngư Bắc Vũ, cả ngàn lần luân hồi chỉ còn sót chút ý thức trong lĩnh hồn.

Nhưng lão vẫn có thể gồng gánh để Văn Khang không làm hại con gái mình, ý trí của Ngư Bắc Vũ cũng rất mạnh, nhưng tiếc là lão chỉ là một tia ý thức sót lại sau luân hồi vạn kiếp thì chống lại Văn Khang mấy giây.

Nó còn thua xa một tàn hồn cả triệu lần nữa, thì lão ngăn hắn được mấy giây, sau một lúc, Văn Khang cũng cởi hết quần áo xong.

Hắn để nàng chiêm ngưỡng cơ thể đầy nam tính của mình, bên trong hắc thức của Văn Khang, ý thức kia vẫn đang cố gắng ngăn chặn hắn, nhưng hắn chỉ nhìn và chơi đùa nói mà.

Chơi đùa với chính bản thân tiền kiếp cũng là một thứ gì đó rất thú vị đấy chứ, Văn Khang thầm nghĩ, thanh dương vật dài của hắn dần tiến sát gần lại hai mép âm vật của nàng.

Bên trong tia tàn niệm kia như đang gào thét, kêu hắn dừng lại, nó như bản năng của một người cha vậy, nhưng nó nào biết làm như vậy chỉ càng kích thích thêm Văn Khang mà thôi.

Chơi đùa với cảm xúc của lũ kiến cỏ đã rất thú vị rồi, rồi bây giờ chơi đùa với cả cảm xúc của chính mình ở kiếp khác càng làm hắn thấy thú vị hơn.

"Aaa" Ngư Nguyệt Hà rên nhẹ đau đớn, khi mà Văn Khang đút dương vật của mình vào âm vật của nàng, xuyên thủng lớp màn trinh của Ngư Nguyệt Hà, thanh dương vật to dài kia đâm lút sâu vào âm vật của nàng, xuyên qua lớp màn mỏng kia của Ngư Nguyệt Hà.

Mà âm vật kia của nàng cũng chả vừa, nó hút và co bóp lấy dương vật của Văn Khang một cách dữ dội, đúng là âm vật của đệ nhất mỹ nhân ngư, Văn Khang thầm nghĩ.

Bên trong tia tàn niệm kia gào thét đầy sự thói hận và tội lỗi, làm hắn càng trở nên thích thú mà chơi đùa với nàng tiếp, hắn dễ dàng hiểu cảm giác của tàn niệm của mình.

Cảm giác tội lỗi vì chính mình đã làm thế với chúng còn gái ruột của bản thân, càng thói hận khi cướp đi lần đầu của nó, một cảm giác tội lỗi ngập tràn.

Tia tàn niệm kia rồi cũng tàn biến khi không chịu nổi khung cảnh tiếp theo nữa, mà Văn Khang cũng cảm thấy khá vui, bắt đầu thô bạo dày vò tiểu mỹ nhân ngư này.

Văn Khang hay tay bóp lấy hai cái bồng đào to tròn của nàng, mặt sức ngắt nhéo chúng, miệng hắn liên tục cắn cổ lẫn xương quai xanh nàng tạo thành những vết đỏ.

Bạch bạch bạch bạch.

"A...còn...sướng...mạnh lên nữa...đi...cha...a" nàng rên lên đầy vẻ thoả mãn cùng sung sướng, mỗi khi hắn nhấp dương vật của mình vào người của nàng.

Đối với nàng từ giây từng phút ở bên hắn luôn là những giây phút hạnh phúc và tuyệt vời nhất với nàng, sau một hồi lâu nàng bị hắn chơi đùa, nàng cũng sắp cao trào.

"Aaaaa" âm dịch bắn ra như lũ lụt từ âm vật của Ngư Nguyệt Hà, mặt nàng hiện rõ nét sung sướng khoái cảm, đầy thoả mãn.

"Còn hư quá nha, ta chưa ra còn dám ra" nói xong hắn liền mạnh bạo đâm nhanh và mạnh thanh dương vật của mình vào sâu bên trong âm vật của nàng, càng làm Ngư Nguyệt Hà cảm thấy sung sướng.

Sau thêm mấy tiếng bị dày vò bởi hắn, trên người Ngư Nguyệt Hà cũng đầy những vết thương do hắn gây ra, nào là cắn, ngắt, nhéo...đủ cả, âm vật của nàng còn đang chảy ra tinh dịch của hắn nữa.

Nàng cao trào cả chục lần mới làm hắn xuất được vài lần, thế mà nàng đã mệt mới gần chết luôn rồi, hắn thì vẫn như ngựa giống, tràn đầy tham muốn.

"Con kh...ông nổi...nữ...a aaaa" nàng thấy hắn vẫn còn muốn thì vội vàng cầu xin, hắn hôn nhẹ nàng một cái rồi cũng để Ngư Nguyệt Hà nghỉ ngơi, nàng nằm ngủ thiếp đi.

Sau đó hắn lôi ra mấy nàng bên trong đảo ra, Minh Tuyết, Linh Lung và Tiên Ý xuất hiện, ba vị mỹ nhân vừa thấy Văn Khang trần truồng thì lập tức cởi y phục của mình xuống.

Rồi lao về phía hắn như mấy con hổ đói lâu ngày, sau mấy trăm hiệp, hắn muốn cho bà nàng vào bên trong đảo lại, thoả mãn xong nhục dục xác thịt, Văn Khang để Ngư Nguyệt Hà nằm nghỉ ngơi tiếp.

Nhìn nàng giờ khá thiếu sức sống và vô cùng mệt mỏi, nàng giờ như con cá mất cạn vậy, Văn Khang đi đến một chỗ trong căn phòng, ấn vào một chỗ trên bức tường, một cánh cửa mật thất xuất hiện.

Đây là mộ địa của cha, mẹ Ngư Nguyệt Hà, chứa hai thân xác, một tu vi thất cảnh đỉnh mẹ của Ngư Nguyệt Hà, hai nửa bước bán thần lục tầng xác cũ của Văn Khang, mà hắn là đang ngắm đến chính là nó, muốn tạo ra một phân thể.

Văn Khang không rảnh để quản lý đám đuôi cá này, nên muốn tạo ra một phân thể để giúp mình quản lý, vừa hay hắn nhớ ra được thân xác Ngư Bắc Vũ của mình, và ở đây còn có một thứ khá thú vị khác.

Hắn đi đến hai cổ quan tài mụt nát, mở nắp chúng bên trong là hai bộ xương nhân ngư, xương quận tài bên trái, giữa người xuất hiện một khối cầu rất quen mắt với Văn Khang, đó là cầu thể chất.

Có ba cách để sở hữu thể chất đặc biệt, cách thứ nhất là đúc, bằng cách tìm đủ các nguyên liệu, rồi dung nhập từng nguyên liệu vào cơ thể theo một thứ tự nhất định, nhưng chỉ cần sai một chút liền sẽ chết, mà để tạo ra cách đúc thể chất cũng chỉ có thể tự ngộ ra.

Cách thứ hai trờI sinh thần thể, như tên vừa sinh ra đã có thể chất, nó chả mang lại bất kỳ nguy hiểm nào cho người sử dụng, nhưng sẽ gây hại cho người xung quanh khi mà vừa sinh đã có, lúc đó rất khó điều khiển thể chất.

Thứ ba kế thừa, bằng một số điều đặc biệt khi mà cường giả trời sinh thần thể, hoặc đúc thể chất chết đi sẽ sinh ra hình thành cầu thể chất, như cơ thể trước khi chết ko bị tổn thương quá nhiều, thứ hai cơ thể ít nhất còn 50% linh lực trước khi chết...vân vân.

Thường rất khắc nghiệt nên cầu thể chất rất hiếm thấy, thường thì chỉ xuất hiện trong mấy bí cảnh truyền thừa của cường giả xưa mà thôi, Văn Khang tìm mãi chả thấy được.

Mà vừa hay vợ của Ngư Bắc Vũ sở hữu một loại thể chất và điều kiện hình thành cầu thể chất cũng vừa hay đạt được, thể chất này mang tên là thủy yêu ngư thần thể.

Là loại thể chất này cho phép người có thể chất điều khiển thao túng nước và các yêu tộc liên quan đến nước với điều kiện không chênh lệnh quá 2 cảnh giới.

Một loại thể chất rất bá đạo khi lên cấp cao, ví dụ cho dễ hiểu là chỉ với tu vi cuối cảnh thì có thể dễ dàng điều khiển bán thần, một thứ sức mạnh quá bá đạo.

Văn Khang chuẩn bị tạo ra phân thể rồi cho nó hấp thụ cầu thể chất này, vậy trò chơi về sau càng thú vị rồi.

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu sáng tác bởi khang1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khang1234
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 232

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.