Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lấy tiền

Phiên bản Dịch · 1561 chữ

Vốn là khăn ướt, lại biến thành một nắm tro, chỉ có hai khả năng.

Một là trên người Triệu Nghị cũng cất giấu bí mật không ai biết, hai là có quỷ ám theo hắn, chắc chắn hắn sẽ gặp đen đủi lớn.

Nhưng tôi cảm thấy trường hợp một có khả năng nhất, hạng người thông minh khôn khéo như hắn, chắc chắn sẽ không để bản thân chịu thiệt. mà ngay từ khi bắt đầu, tôi đã cảm giác hắn không phải người tốt, không đáng tin cậy.

Không nghĩ nhiều, nói một tiếng với fans trong phòng livestream, tôi đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh rửa tay.

Lúc rửa tay xong đồ ăn vừa vặn ship đến, tôi lau khô tay tiến ra mở cửa, phát hiện người bên ngoài lại là Tô Ly!

- Hi!

Cô ấy không mặc đồng phục shipper, nhưng trong tay lại cầm đồ ăn tôi gọi.

- Anh đứng ngây ra đó làm gì? cầm lấy đi!

Cô ấy nhấc nhấc túi đồ ăn trong tay.

Tôi vội vàng nhận lấy:

- Sao lại là cô? Shipper đâu?

- Tôi chính là shipper, sao? sợ tôi hạ độc vào trong cơm của anh à?

Nói xong, cô ấy tiến thẳng vào trong nhà tôi:

- Đồ ăn hôm nay ship xong hết rồi, nếu không để ý thì tối nay tôi ngủ ở nhà anh.

- Tôi để ý!

- Để ý cũng vô dụng, túi đồ ăn này tôi không thu phí chân ship, cứ coi như là tiền tối nay dừng chân ở đây đi.

Cô ấy ung dung tiêu sái tiến vào phòng ngủ của tôi.

Tôi có chút bực bội đóng cửa lại, đi theo phía sau cô ấy vào phòng ngủ:

- Rốt cuộc cô muốn làm gì?

Hỏi xong câu này tôi liếc nhìn điện thoại di động trên bàn, tắt livestream từ khi nào vậy?

Tôi nhớ rõ mình chưa hề tắt….

- Chẳng làm gì, chỉ muốn ở nhờ nhà anh một đêm thôi, yên tâm đi, tôi ngủ sô-pha là được chứ gì?

Nói xong, Tô Ly đi một vòng trong phòng ngủ, hình như đang tìm gì đó, nhưng ánh mắt lại không quá rõ ràng.

Bỏ đi, chỉ ngủ một đêm thôi, tôi không nhỏ mọn tới mức đuổi cô ấy đi.

- Lại cãi nhau với người nhà à?

Tôi đặt đồ ăn trong tay lên bàn, lấy điện thoại xuống khỏi giá đỡ.

Có tin nhắn của app gửi đến, tôi ấn vào xem, phát hiện hệ thống đã hồi âm:

“ Anh Vương, lợi nhuận kiếm được trên app không thể rút vào thẻ ngân hàng, bình thường đều trả bằng tiền mặt.”

Tiền mặt? tôi đi đâu nhận tiền mặt đây?

Ngay khi tôi định gửi một hàng dấu chấm hỏi, nhân viên phục vụ lại gửi thêm một tin:

“Vương tiên sinh, dựa vào địa chỉ anh cung cấp cho chúng tôi, chúng tôi đã sắp xếp cho anh đến chung cư Mân Đông tầng 14 số 14 để nhận lợi nhuận, trong ba ngày, thời gian làm việc là sáu giờ chiều đến 12 giờ đêm.”

Sáu giờ tối đến mười hai giờ đêm, thời gian làm việc của nhân viên phục vụ cũng quá kỳ lạ đi…. Tôi bặm môi, có điều lấy được tiền là tốt rồi.

- Anh đang xem gì đó?

Tô Ly thấy tôi nhìn di động bất động nửa ngày, nhịn không được nhoài người lên, dù tôi đã theo bản năng ấn tắt màn hình đi, nhưng vẫn chậm một bước.

- Wow, anh còn là streamer cơ à!

Tô Ly thò tay lên ấn vào màn hình di động.

- Thời gian làm việc cũng kỳ lạ quá, nhưng hiện giờ mới mười giờ thôi, anh có muốn qua đó lấy tiền không?

Tô Ly ngẩng cổ nhìn tôi.

- Sáu giờ ngay mai hẵng đi, tôi cứ có cảm giác là lạ.

Dù sao cũng đã gặp nhiều chuyện như vậy, tôi ít nhiều vẫn có chút lo lắng khi ra ngoài vào ban đêm.

Tô Ly cũng không nói thêm gì, đi ra khỏi phòng ngủ, tôi nghe thấy tiếng cô ấy trèo lên sô-pha.

Năm giờ chiều hôm sau, tôi cầm theo chứng minh thư và điện thoại, tiện tay mang theo cả cái máy ảnh ông chú Lý cho tôi, đi đến chung cư Mân Đông.

Chung cư Mân Đông, cái tên nghe cực kỳ cao sang, nhưng lại nằm ở khu ngoại ô thành phố Cáp Nhĩ Đinh.

Tòa nhà này được xây dựng năm 1981, tổng cộng có 18 tầng, diện tích khoảng hơn một nghìn mét vuông, người sống ở đó phần lớn đều là người trẻ tuổi đến thành phố Cáp Nhĩ Đinh làm việc, hoặc là một vài người bản địa kinh tế khó khăn.

An ninh trật tự nơi đó không tốt, nghe nói trong khoảng ba mươi năm nay, nơi đó đã xảy ra ba vụ hung án. Từng có khoảng thời gian tòa chung cư còn bị đồn có ma, nhưng đều là lời đồn, thật thật giả giả không ai biết.

- Tòa nhà Mân Đông dù sao cũng là khu dân cư, sao lại có người đến đó mở văn phòng nhỉ?

Tô Ly hỏi tôi.

Tôi liếc nhìn cô ấy:

- Khi nghèo, ngay cả khu đất hoang đều có thể trở thành nơi làm việc.

- Làm về mảng livestream, có nghèo cũng không nghèo đến mức độ này chứ.

- Không chắc.

Lúc nói, chúng tôi đã xuống xe đi đến dưới tòa nhà Mân Đông.

Xung quanh có vài nhà máy, bên đường chỉ có vài cái cây thưa thớt.

Trên dưới tòa nhà cộng lại cũng phải có đến hơn một nghìn người sống trong đó, đại đa số đều là phòng đơn, một tầng sài chung hai nhà vệ sinh công cộng và nhà tắm.

Dù đã sắp sang năm mới, nhưng nơi này vẫn rất tiêu điều lạnh lẽo, mọi người đều trốn trong nhà đóng chặt cửa, lác đác có vài người cầm chậu rửa mặt đi lại trên hành lang dài.

Tô Ly giơ tay quạt quạt mũi, chịu đựng mùi khó ngửi ở xung quanh, cùng tôi đi vào trong tòa nhà, dùng chiếc thang máy cũ kĩ đi lên tầng mười bốn.

Nghe theo lời nhân viên phục vụ, sau khi chúng tôi ra khỏi thang máy, vừa đi trên hành lang dài đằng đẵng, vừa nhìn trái nhìn phải tìm kiếm căn nhà số 14.

- Vương Cảnh, anh không cảm thấy tầng 14 hình như không có ai ở, cứ âm u thế nào ấy à?

- Đúng là có hơi.

Tôi rút tay ra khỏi túi áo, cầm máy ảnh trên cổ chụp hành lang phía trước.

- Ở nơi thế này anh còn dám chụp ảnh? Không sợ chụp phải thứ không sạch sẽ à?

Tô Ly khó hiểu.

Mùa đông, sáu giờ tối sắc trời đã hoàn toàn tối đen, tầng 14 không có đèn cảm ứng, cho nên Tô Ly vẫn luôn phải cầm điện thoại làm đèn pin, chiếu rọi đường đi phía trước.

Thời khắc tấm ảnh chui ra ngoài, trước mặt có cơn âm phong quật tới, tôi nhìn thấy rõ trên ảnh, có một cô gái mặt mày đau khổ đang bò về phía trước.

Một người đàn ông nhìn không rõ mặt trong tay cầm một con dao, đang truy đuổi cô gái khắp mình toàn máu.

Tô Ly bị tấm ảnh dọa mất hồn, cô ấy nhìn chằm chằm phía trước, giọng nói lo âu:

- Vương Cảnh, anh đừng làm trò bậy dọa tôi.

Tôi cũng bị dọa, nhưng tôi không biết trên hình là chuyện xảy ra lúc trước, hay là lúc sau?

Nếu là lúc sau….. tầng này thoạt nhìn cũng chỉ có tôi và Tô Ly…. Không có khả năng! Tôi lắc đầu xua đuổi suy nghĩ không hay trong đầu, nhét tấm ảnh vào túi:

- Đi thôi.

Tìm được căn nhà số 14, tôi giơ tay gõ gõ cửa.

Một người phụ nữ mặc áo vest màu đen mỉm cười mở cửa cho tôi, mời tôi vào trong.

- Thật ngại quá tiểu thư, không phải nhân viên của công ty thì không thể vào trong, còn mong chị đứng ngoài chờ một lát.

Sau khi tôi bước trong, cô ta ngăn Tô Ly lại.

Tô Ly nhìn tôi, thấy tôi không nói gì, cô ấy bĩu môi:

- Nhanh lên.

Cửa bị đóng, tôi phát hiện căn phòng này rất kỳ quái, đầu tiên, nói là văn phòng làm việc của nhân viên chăm sóc khách hàng, nhưng cũng chỉ có một cái bàn gỗ đơn giản và hai cái ghế.

Trong phòng chỉ có hai cô gái, với lại trông mặt còn khá giống nhau.

- Anh Vương, mời ngồi.

Cô gái giơ tay lên ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

- Xin anh hãy xuất trình căn cước cùng với số liệu liên quan.

- Ừ.

Tôi lấy căn cước công dân ra để lên bàn, mở di động bấm vào chỗ hiển thị lợi nhuận trên app.

Sau khi xác nhận tôi là chủ kênh livestream, nhân viên phục vụ lấy ra ba vạn tệ trong cái rương gỗ màu đen dưới chân:

- anh Vương, đây là thù lao của anh, xin hãy nhận lấy.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.