Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

‘tôi’ ngoài cửa sổ

Phiên bản Dịch · 1574 chữ

Tôi nhìn chằm chằm một sấp tiền trên bàn, có chút nghi ngại.

- Vương tiên sinh, xin hỏi anh còn có vấn đề gì khác sao?

Tôi dời tầm mắt khỏi sấp tiền, nhìn nhân viên phục vụ bên phía đối diện:

- Tôi muốn hỏi chút, sau này lấy tiền lợi nhuận, cũng đều phải tới đây lấy sao? bao lâu được lấy một lần?

- Đúng vậy, bình thường một tháng một lần. trước khi đến cần phải liên hệ với nhân viên hệ thống trước, chúng tôi còn chuẩn bị sẵn tiền mặt.

- Vậy nếu tôi không còn sống ở thành phố này nữa thì sao?

- Chúng tôi sẽ dựa theo địa chỉ nơi ở của anh để sắp xếp, cái này anh không cần lo lắng.

Nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của tôi, thế nghe còn được!

Nhưng vẫn cứ cảm thấy là lạ, giống như các cô ấy căn bản không hề làm việc ở đây, chẳng lẽ là vì tôi muốn lấy tiền, cho nên mới lựa chọn nơi này, giao dịch với tôi.

Nhưng vì sao lại chọn một nơi như thế này chứ? Tôi ngờ vực liếc mắt sang nhìn cô nhân viên đứng một bên, trên mặt cô ta vẫn treo nụ cười mỉm chuyên nghiệp.

Bỏ đi, lấy được tiền là tốt rồi.

Cất tiền vào balo ra khỏi cửa, chỉ thấy Tô Ly thong dong đi lại trên hành lang đợi tôi.

- Lấy được tiền rồi?

Cô ấy xoa xoa hai tay vào nhau, đi đến trước mặt tôi hỏi.

- Ừm, mời cô một bữa cơm.

Lấy được tiền tâm tình tôi tốt lên hẳn, vuốt vuốt cái bụng đang kêu ùng ục, tôi hào phóng nói:

- Thịt nướng hay lẩu? cô chọn.

Tô Ly hiển nhiên không hề cảm thấy quá vui sướng khi được tôi mời, cũng phải, cô ấy không thiếu tiền, muốn ăn cái gì chẳng được!

- Mau đi thôi, lạnh chết rồi!

Nói xong, Tô Ly chạy lên trước, tôi đuổi theo sau.

Lúc bước vào thang máy, tôi mơ hồ có cảm giác phía sau có người chạy theo, nhưng khi quay đầu nhìn, hoàn toàn trống không chẳng có gì.

Rời chung cư Mân Đông, đã hơn bảy giờ tối, tôi và Tô Ly tìm đến một quán lẩu giữa con đường Xuân Hi náo nhiệt, xếp hàng một tiếng mới có bàn cho hai người.

( chuyện xếp hàng lấy số dù phải chờ cả tiếng vẫn có thể kiên trì chờ là có thật bên Trung Quốc nha mọi người 😃 không hề hư cấu đâu, dù sao thì ở Trung Quốc chẳng có gì ngoài người và người, muốn không phải chờ số bạn chỉ có thể tự nấu ở nhà, chứ muốn đi ăn quán mà lại còn là quán ăn nổi tiếng thì phải chờ đợi là chuyện hết sức bình thường :V )

Tô Ly thoạt nhìn như có tâm sự, sau khi gọi xong đồ, cô ấy nhìn tôi:

- Vương Cảnh, anh có tin trên đời này có ma quỷ không?

- Tin.

Tôi không do dự trả lời.

- Cho tôi xem tấm ảnh trong túi anh đi.

- Cô muốn làm gì?

Tôi không hiểu.

- Xem thôi.

Tôi lấy tấm ảnh chụp ở chung cư ra, cô ấy cầm lấy, chăm chú nhìn, một lúc sau dán mắt lên chiếc máy ảnh trên cổ tôi.

Tôi bị cô ấy nhìn có chút chột dạ, muốn giả vờ vô tình cố ý dùng áo khoác che đi, Tô Ly lại nói:

- Máy ảnh của anh không phải là máy ảnh bình thường đúng không?

Tôi hơi chột dạ, sắc mặt có chút không được tự nhiên:

- Cô nói gì vậy, không có đâu.

- Chúng ta quen nhau như thế nào anh vẫn còn cần tôi nhắc nhở à? Chuyện khách sạn Long Vực anh giải quyết xong chưa?

Gương mặt Tô Ly không có quá nhiều biểu cảm, lúc này tôi mới nhớ Tô Ly là một người đam mê tìm hiểu đồ vật tà môn.

Nghĩ thế lòng tôi nới lỏng hơn nhiều, tôi tháo máy ảnh xuống đặt lên bàn:

- Giải quyết rồi.

Tô Ly lấy di động ra xem một lát, sau đó giơ màn hình vào mặt tôi:

- Ba năm trước, có một cô gái bị người ta chém chết ở tầng 14 tòa chung cư Mân Đông, từ đó trở đi, mỗi tối đều có tiếng dao chém người phát ra từ tầng 14, cho nên, tầng 14 mới không có ai ở.

Nghe Tô Ly nói vậy, và khi nhìn thấy dòng tin trên BAIDU, tôi có cảm giác hơi thở của mình đều trở nên nhẹ hơn.

Sắc mặt Tô Ly hơi nhợt nhạt, có lẽ đã bị tin tức này dọa.

- Thực ra cũng không có gì đáng sợ, ít nhất chúng ta chẳng phải vẫn bình an đi ra ngoài đó sao? hơn nữa, lúc chúng ta đi, tầng 14 đúng là không có người ở.

Tôi cố gắng nói bằng giọng điệu nhẹ nhõm, cầm đũa gắp thịt bỏ vào trong nồi lẩu sôi lăn tăn.

Tô Ly thu di động về đặt lên bàn, cô ấy nhìn tôi chằm chằm:

- Bảo anh đến nơi như thế lấy tiền mặt, anh không cảm thấy rất kỳ lạ sao?

Rất kỳ lạ, nhưng có thể trở thành tư liệu sống cho những video tiếp theo của tôi.

Ăn lẩu xong, tôi và Tô Ly mỗi người một ngả.

Tôi trở về tiểu khu, mua hai chai bia và lạc ở tiệm tạp hóa nhỏ dưới tầng, xách về nhà mở máy tính, chuẩn bị tìm hiểu thông tin về chung cư Mân Đông, thuận tiện quay luôn video ngày hôm nay.

Nhưng đang viết được một nửa, ngọc bội trên cổ lại phát lạnh, tôi run run gỡ ngọc bội bỏ xuống mặt bàn, tiếp tục gõ chữ.

Ba năm trước ở chung cư Mân Đông xảy ra vụ án chém người, đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ.

Người bị hại là một cô gái mới hai mươi tuổi, đang là sinh viên năm hai của đại học Nam Đại, có tin đồn cô ta yêu đương trên mạng bị người ta lừa đến chung cư Mân Đông hại chết, cũng có người nói cô ta đắc tội với người có tiền có thế, mới rơi vào kết cục như vậy.

Tải xong video lên, tôi bật livestream, thảo luận với fans về chuyện này, giữa lúc đó tôi đi vệ sinh một lần, khi quay lại có người bạn hỏi: “chủ thớt, anh còn có anh em trai à?”

- Có chứ, vẫn còn một em trai, nhưng nó kém tôi mười tuổi, bây giờ vẫn đang học cấp 2 ở quê.

Tôi vừa rút giấy lau tay vừa trả lời:

- Sao tự nhiên lại hỏi cái này?

“ Không thể nào? Vừa rồi lúc anh đi vệ sinh, em trai anh đã ngồi trước màn hình.”

Ngay tức khắc, phòng livestream sôi nổi ồn ào hẳn lên, tất cả đều thảo luận chuyện tôi vừa mới đi vệ sinh.

Bởi vì tôi làm vể mảnh kể chuyện kinh dị, bình thường lúc đang phát trực tiếp cũng thích nói giỡn, vừa nãy tôi kể với bọn họ nghe chuyện ở chung cư Mân Đông, cho nên tôi theo bản năng cho rằng bọn họ đang nói đùa với mình.

- Đừng loạn nữa, nửa đêm nửa hôm không buồn cười xíu nào đâu.

Nói thật, cho dù là đùa, nhưng thấy bọn họ nói vậy, tôi đúng là có chút sợ hãi.

“Chủ thớt, thật đó, chúng tôi đúng là vừa nhìn thấy một người giống anh như đúc, hay là anh đang trêu chúng tôi vậy.”

"Đúng vậy đúng vậy."

“Chủ thớt thật biết đùa.”

". . . . . ."

Nhìn phòng livestream trước nay chưa từng có nhiều người nói chuyện như vậy, dư quang của tôi khẽ đảo qua căn phòng một lượt.

Im lặng, cái gì cũng không có.

- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, mọi người nghỉ ngơi sớm chút nhé? Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, Vương mỗ xin tạm biệt tại đây, ngủ ngon, chúc mọi người có giấc mộng đẹp!

Xong trình tự, tôi tắt live, thu dọn xong nằm vật lên giường ngủ như chết.

Trước lúc ngủ, tôi nghĩ sáng sớm mai dậy phải đi ngân hàng cho tiền vào thẻ, gửi cho người nhà hai vạn, rồi đóng sáu nghìn tệ tiền nhà, còn lại bốn nghìn tệ, giữ lại để qua năm mới.

Nhưng ngủ đến giữa đêm, tôi mơ màng nghe thấy hình như có người đang gõ lên kính.

Tôi đang sống trên tầng cao đó, sao có thể có người gõ kính chứ? Nhất định là tôi nghe nhầm!

Xoay người, tôi chùm chăn lên đầu, tiếp tục ngủ.

“cộc cộc cộc, cộc cộc cộc….” tiếng gõ lên mặt kính càng lúc càng vang to, tôi nhíu mày xốc chăn lên, khẽ hé đôi mắt nặng trĩu, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Ánh trăng trắng nhợt mỏng manh.

Chỉ thấy một người đàn ông giống tôi như đúc đang đứng ngoài cửa sổ nhỏe miệng cười quỷ dị với tôi, miệng khẽ nói:

- Lời nguyền trăm năm, mày trốn không thoát đâu, mày trốn không thoát đâu, trốn không thoát….

- Á!!!!!

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.