Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ăn thịt

Phiên bản Dịch · 1497 chữ

Tôi ngồi bật dậy, phát hiện chỉ là một giấc mơ.

Con mẹ nó chân thật quá, tôi giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, ngồi trên giường thở hổn hển hồi lâu mới đi xuống bật đèn.

Máy sưởi trong phòng ngủ hỏng rồi, thảo nào lạnh thế.

Bây giờ đã là hơn năm giờ sáng, nhưng sắc trời vẫn tối, tôi mặc một chiếc áo khoác ngồi trước bàn, uống nốt nửa chai bia còn thừa tối qua.

Vừa uống vừa hồi tưởng lại giấc mơ, người đàn ông kia, và cả lời nói của fans.

Chẳng lẽ bọn họ không hề dọa tôi, tất cả đều là sự thật? lòng tôi lộp bộp một tiếng, lạc trong miệng nháy mắt đã không còn vị gì nữa.

Tôi nghĩ tới người đàn ông tôi thấy trong huyền quan dưới lòng đất ở nhà Takegawa, và gã trong giấc mơ, liệu có phải là cùng một người?

Thu Nguyễn Nguyễn nói hắn là người giấy, nhưng nếu là người giấy, hắn chẳng phải nên biến mất theo cái chết của bà mối rồi sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy sởn gai ốc, tôi đưa tay lên gãi đầu, quyết định sáng mai phải xuống dưới nhà Takegawa xem một lát, nói không chừng còn biết được rốt cuộc là thế nào.

Nghĩ đến đây tôi không uống bia nữa, ngồi trước bàn đọc chuyện lạ Kinh Đông mãi cho đến khi trời hửng sáng.

Lúc Tô Ly gửi tin nhắn cho tôi, tôi đã đến dưới nhà Takegawa, hai hôm trước Takegawa mất, trong nhà ông ta kẻ trên người dưới đều đang bận rộn chuẩn bị lễ tang.

Trong biệt thự từ trong ra ngoài đều treo khăn trắng, hai bên cửa sắt treo đèn lồng trắng, bên trên đèn lồng viết chữ ‘奠 -Điện’ to đùng.

Khiến tôi thấy kỳ lạ chính là, bình thường chữ ‘Điện’ trên đèn lồng treo trong tang lễ, phải dùng màu đen viết mới đúng, nhưng đèn lồng treo ở nhà Takegawa, lại có màu đỏ tươi, giống như dùng máu viết lên.

Lại nhìn vào trong, mấy ngày nay chắc mọi người cũng bận rộn gần xong hết rồi, rất nhiều gã đàn ông mặc ki-mô-nô màu đen đang quỳ gối trong đại sảnh.

Gần bức tường ở đại sảnh có một vòng hoa rất to, trước vòng hoa đặt chiếc quan tài tôi nhìn thấy dưới lòng đất, có lẽ Takegawa đang nằm trong đó, nhưng tôi không biết Takegawa đang nằm bên trong, là ông ta của năm mươi năm trước, hay là một ông lão một trăm hai mươi tuổi?

Lúc tôi đang suy nghĩ, một chiếc xe màu đen đi qua mặt tôi dừng lại dưới cổng nhà Takegawa, Lâm phu nhân bước ra từ vị trí ghế phụ.

Bà ta mặc một bộ quần áo đen, trong tay còn cầm hoa hồng trắng.

- Vương Cảnh.

Lâm phu nhân và Tô lão gia tay trong tay tiến vào nhà Takegawa, Tô Ly bước xuống từ ghế sau, gọi tôi một tiếng.

- Sao mới sáng sớm anh đã đến đây rồi?

Cô ấy chạy chậm đến trước mặt tôi hỏi.

- Không có việc gì, đi ngang qua mà thôi.

Tôi không định nói nhiều với cô ấy, nâng bước tiến về hướng sau núi.

- Đi ngang qua? Ai tin chứ!

Tô Ly đi theo sau:

- Đừng cho rằng tôi không biết anh đến đây làm gì!

- Vậy cô nói xem tôi đến làm gì?

Tôi hỏi.

- Đến xem Takegawa có phải chết thật hay không, mà rốt cuộc anh đã làm gì, sao ông ta…..

Tô Ly bước nhanh lên sóng vai với tôi.

- Tôi nào biết, cái chết của ông ta cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi có chút không kiên nhẫn.

- Cô có thể đừng đi theo tôi nữa được không, cô từng nói với tôi chuyện về khách sạn Long Vực, tôi cảm ơn cô, tôi cũng đã cứu cô một mạng, thế này coi như không ai nợ ai rồi chứ?

Tô Ly hiểu nhiên không ngờ tôi sẽ đột nhiên nổi giận, cô ấy dừng lại nhìn tôi, tôi bực bội hừ một tiếng, tiếp tục bước đi.

- Vương Cảnh, anh có tin nếu anh còn bước tiếp, sẽ không quay về được nữa không?

Tiếng nói lạnh lùng của Tô Ly truyền tới từ sau lưng, tôi không để tâm, thầm nghĩ một thiên kim đại tiểu thư như cô ấy thì biết cái gì? không phải chỉ thích chơi những trò kích thích một chút thôi sao, còn dọa tôi.

Hừ lạnh một tiếng, tôi đi tới giữa lưng chừng núi, tìm thấy hang động.

Mấy ngày nay không có tuyết rơi, không khí lạnh và khô hanh, tôi lấy điện thoại ra soi đèn vào trong hang, trong này không thay đổi gì nhiều so với lần trước, vẫn có hồ nước.

Nhưng khi đến gần mới biết nước trong hồ đã sớm khô cạn, biến thành một cái hố to, bên trong không có gì.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, tôi cầm di động soi khắp hang động một vòng, phát hiện trong hang sạch sẽ, không dơi cũng không nhện, chẳng lẽ mấy thứ đó đều bị Thu Nguyễn Nguyễn dọn sạch rồi?

Không nghĩ nhiều, tôi lập tức đi thẳng đến mật đạo thông xuống huyền quan, xuyên qua mật đạo tiến vào tầng hầm.

Dưới tầng hầm không thừa không thiếu đủ bốn mươi hai cỗ quan tài, bao gồm cả quan tài mạ vàng nằm giữa.

Quan tài chứa thi thể Takegawa trong biệt thự cũng được nạm vàng, chẳng lẽ có hai cỗ? hay là nói bà mối chết rồi, nhưng Takegawa vẫn giữ được người giấy và chân thân?

Tôi nuốt nước miếng, hai chân chậm rãi đi đến cỗ quan tài kia.

Xung quanh lại vang lên tiếng ‘cọt kẹt’ của xương cốt, thời khắc tôi nhìn thấy người nằm trong quan tài, da đầu tôi tê dại, máu khắp người đông cứng lại.

Người nằm trong quan tài không phải là Takegawa, mà chính là tôi!

Nhất định là nhìn lầm rồi!

Tôi vội vàng dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, người nằm trong quan tài đột nhiên mở mắt nhìn tôi cười, tôi sợ tới mức đánh rơi di động xuống đất, người cũng ngã ngồi xuống.

Người trong quan tài bò ra, gương mặt hắn bắt đầu trở nên dữ tợn, bước từng bước đến gần tôi.

Tôi vội vàng bò dậy, rút ra một khúc xương thô bên trong quan tài khác, đập mạnh lên đầu hắn.

Mặt của người đàn ông bị đánh méo mó, nhưng nụ cười lại càng lúc càng kỳ dị:

- Mày trốn không thoát đâu….

- Mày rốt cuộc là cái gì? vì sao giống hệt tao, còn cứ bám lấy tao!

Tôi nghĩ người giấy chắc chắn sợ lửa, vì thế cuống cuồng móc bật lửa ra bật lên.

Quả nhiên, khi nhìn thấy ngọn lửa, người đàn ông không còn dám tới gần tôi nữa.

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu tôi vang lên tiếng chuông reo, tôi nghe thấy có tiếng thét truyền tới từ mật đạo:

- Vương Cảnh, mau ra ngoài!

Là giọng nói của Tô Ly!

Thấy người đàn ông không dám tới gần, tôi nghĩ nếu hắn sợ lửa, vậy đây là cơ hội duy nhất.

Tôi cầm bật lửa tới gần hắn, tra hỏi:

- Là ai tạo ra mày? Mục đích là gì? vì sao mày nói tao trốn không thoát?

Thấy tôi tới gần, gương mặt gã đàn ông trở nên vặn vẹo, hắn đưa tay lên miệng cắn mạnh.

Cánh tay tôi tê rần, khẽ buông tay bật lửa rơi xuống, gã đàn ông nhân cơ hội này dán sát vào mặt tôi, tôi cảm nhận được hình như có thứ gì đó đang muốn nhảy ra khỏi cơ thể mình.

Đau quá, giống như da và thịt trên người đều đang bị chia cắt.

- Vương Cảnh!

Chỗ mật đạo lại vang lên tiếng của Tô Ly, nhưng tôi đã không còn nghe rõ.

Tạch!

Ngọc bội trên cổ đột nhiên phát nổ, thân thể của gã đàn ông cứng đờ biến thành người giấy, một luồng năng lượng quay trở về cơ thể tôi, tôi mất đi trọng tâm loạng choạng lùi ra sau mấy bước, lưng dựa vào rìa quan tài bên cạnh, đau nhói.

Có vài mảnh vỡ của miếng ngọc bội găm và da tôi, những mảnh khác luồn theo quần áo rơi xuống đất.

- Vương Cảnh.

Tô Ly không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa mật đạo.

- Mau đi thôi, anh còn thất thần ra đó làm gì?

Cô ấy kéo tay tôi đi ra ngoài, sau khi ra khỏi hang động một lúc lâu, tôi mới hoàn hồn, cởi bỏ quần áo trên người xuống.

- Anh làm gì đó!

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.