Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đi điều tra

Phiên bản Dịch · 1549 chữ

Xem ra đúng như Tô Ly nói, chuyện này không thể do tôi lựa chọn.

Mới bốn giờ sáng, cơn buồn ngủ đã mất sạch.

Đưa tay lên lau mồ hôi đầm đìa trên trán, tôi khoác thêm một cái áo ngồi trước bàn ăn, bắt đầu lên BAIDU tìm kiếm thông tin về vụ án ở chung cư Mân Đông.

Người chết là Lưu Tú Vy, một sinh viên đại học mới hai mươi tuổi, chết ở tầng 14 chung cư Mân Đông, thời gian tử vong là mười một giờ bốn mươi ba phút tối, lúc được phát hiện, máu của cô ta đã nhuộm khắp hành lang tầng 14, tứ chi bị chặt, đầu và chân bị ném ở cuối và đầu hành lang.

Cũng may trên BAIDU không có hình ảnh, bằng không giữa đêm hôm thế này chắc chắn sẽ có không ít người xem bị dọa.

Ba năm trước, cảnh sát đã điều tra chuyện này suốt một tháng, nhưng đều không tìm được một chút dấu vết còn sót lại của hung thủ. về sau tầng 14 thường xuyên phát ra tiếng dao chặt thịt, hàng xóm xung quanh đều lần lượt chuyển đi.

Nếu là vậy, thì thời điểm Lưu Tú Vy chết, trên tầng 14 có người ở. Mười một giờ tối, bình thường rất ít người muộn vậy rồi vẫn còn đi chơi bên ngoài, cho dù có cũng không thể nào là cả tầng đều không có nhà.

Như vậy rất có thể lúc Lưu Tú Vy gặp nguy hiểm, hàng xóm thực ra đều biết, chỉ là không dám ra ngoài cứu người, cũng vậy nên mới xảy ra thảm kịch phía sau.

Nhưng vì sao hung thủ lại chọn tầng 14? Tôi dán mắt vào màn hình máy tính, suy nghĩ rất lâu, quyết định ngày mai sẽ đến chung cư Mân Đông hỏi thăm một chút.

Không leo lên giường, tôi nằm bò xuống bàn ngủ một lát.

Sáng sớm hôm sau rửa mặt qua loa, tôi đi thẳng đến chung cư Mân Đông, buổi sáng là giờ cao điểm, cho dù sắp sang năm mới, nhưng mọi người vẫn bận rộn ra đường đi làm.

Trên dưới tòa chung cư không có mấy ai vẫn ở nhà, cũng chỉ có vài người lớn tuổi, hoặc là phụ nữ chân yếu tay mềm.

Tôi đi đến tầng một tòa nhà, mấy đứa trẻ con đuổi nhau chạy vụt qua người tôi, một người phụ nữ tóc tai bù xù bưng chậu rửa mặt đi ra từ trong nhà, lúc nhìn thấy tôi, bà ta đánh giá tôi trên dưới một lượt:

- Muốn thuê nhà à?

Tôi ngượng nghịu cười cười:

- Không phải, cháu đến điều tra vài chuyện.

Người phụ nữ này xem ra đã sống ở đây rất lâu, tôi đang lo không tìm thấy người để hỏi:

- Dạ chào cô, cháu tên là Vương Cảnh, là thám tử tư.

Đây là thân phận tôi tạm thời lấy bừa, vì để dễ dàng đi điều tra vụ án.

Người phụ nữ liếc nhìn tôi bằng ánh mắt cổ quái, mặt xị xuống, không để ý tôi nữa, xoay người chuẩn bị đi vào nhà.

- Đây là hai trăm tệ, nếu cô có thể hỗ trợ cháu, tiền này coi như là phí cảm tạ.

Tôi lấy ra tờ tiền đỏ đã chuẩn bị trước đó.

Nghe thấy chữ tiền, người phụ nữ lập tức xoay người lại, lật sang bộ mặt cười hoan nghênh:

- Cháu nói đi, có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp.

- Cô có ấn tượng với người tên là Lưu Tú Vy không ạ? Ba năm trước chết ở tầng 14 tòa nhà này.

Tôi không quay co lòng vòng, trực tiếp hỏi.

Người phụ nữ đầu tiên là sửng sốt, sau đó ấp úng:

- Cô gái đó à…. Tôi biết, ba năm trước bị một thằng đàn ông lừa đến đây giết chết.

- Cô ấy không sống ở đây sao?

Người phụ nữ lắc đầu:

- Không.

- Vậy có những ai hồi đó sống trên tầng 14? Bọn họ còn sống ở tòa nhà này không?

Tôi tiếp tục hỏi.

Nghe thấy câu này của tôi, sắc mặt người phụ nữ hơi tái đi, tròng mắt bà ta đảo tròn, tay ôm chặt cái chậu gỗ hơn, trông có vẻ như đang sợ hãi.

Cùng lúc đó, trong nhà truyền ra mấy tiếng ho, người phụ nữ quay đầu nhìn vào trong nhà, lại quay sang nhìn chằm chằm tiền trong tay tôi:

- Còn vài nhà vẫn sống ở đây, những nhà khác đều lần lượt về quê rồi.

- Vậy cô có thể nói cho cháu biết, người sống trên tầng 14 hồi đó, hiện tại đang sống ở tầng mấy không ạ?

- cháu đi thu thập thông tin từ bọn họ, có cho tiền không?

Người phụ nữ thử thăm dò, lại nói:

- Cháu hỏi tôi đi, cái gì tôi cũng biết, ngày xưa tôi cũng sống trên tầng 14.

Nhìn thấy bộ dạng nóng ruột của người phụ nữ, tôi đại khái có thể hiểu được tình trạng thiếu tiền của bà ta.

Tiếng ho vừa nãy có chút non nớt, hẳn là con của bà ta đã bị bệnh, thật thương thay cho tấm lòng cha mẹ…

Tôi lại móc ra ba trăm tệ nữa:

- Vậy cô nói cho cháu nghe chuyện của Lưu Tú Vy ba năm trước đi.

Người phụ nữ dẫn tôi vào nhà, tôi nhìn thấy trên giường gỗ có một đứa nhỏ đang nhắm mắt ngủ.

Bà ta rót cho tôi chén nước, ngồi phía đối diện, bắt đầu rủ rỉ về hung án ba năm trước:

- Con bé không phải người sống ở tòa nhà này, tất cả mọi người lần đầu nhìn thấy nó đều là lúc nó chết được cảnh sát khiêng xuống đó. tôi nhớ tối hôm ấy gió to lắm, còn thỉnh thoảng xuất hiện vài tia sét, đang ngủ, tôi bị tiếng cầu cứu bên ngoài đánh thức, tôi sợ quá, mới đi ra cửa đứng sau khẽ hở nhòm ra ngoài.

Nói đến đây, người phụ nữ lại thấp thỏm lo âu, bà ta cẩn thận liếc nhìn tôi một cái, rồi lại cúi gằm mặt tiếp tục kể:

- Tôi thấy bên ngoài có một người đàn ông đang đuổi chém một cô gái, tôi là mẹ đơn thân, một thân một mình thật không dám ra ngoài, cháu cũng biết người sống ở đây đều không giàu có, ba năm trước không có di động hay điện thoại gì cả. mãi tới sáng hôm sau, lão Phan mới đến đồn công an báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến, chúng tôi mới dám thò ra khỏi cửa.

Tôi tỏ ra vẻ đã hiểu.

- Sau khi con bé kia chết được 7 ngày, trên tầng 14 bắt đầu xuất hiện chuyện ma quái, những gia đình sống ở tầng 14 đều tự nhiên mất dao rựa, lần nào cũng tìm thấy ở căn phòng số 14, nhưng căn nhà đó vẫn chưa có ai thuê, cửa luôn khóa chặt.

- Phòng số 14?

Lòng tôi lộp bộp một tiếng, nhớ ra căn phòng số 14 chính là nơi tôi đến lấy tiền.

- Ừ, hình như căn phòng đó đã bị bỏ trống từ mười năm trước rồi.

Tôi cầm chén nước người phụ nữ rót cho mình lên uống một ngụm lớn, muốn đè nén nội tâm đang kinh sợ xuống một chút.

Một phút đồng hồ sau, tôi buông chén nước, tiếp tục hỏi:

- Khi đó cảnh sát có khoanh vùng cư dân trong tòa nhà là đối tượng tình nghi không? không phải cô nói cô gái đó bị lừa đến đây à?

- Tôi cũng không biết, chuyện này khi đó khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ, ai dám bàn luận linh tinh chứ.

Người phụ nữ thành thật trả lời, im lặng một lúc lại bổ sung:

- Nhưng cô gái kia đúng là bị lừa đến, năm đó những người khác sống ở tầng 14 cũng giống tôi, đều nhìn thấy rồi, nhưng không ai dám ra ngoài, hung thủ sau khi giết người thì đi thang máy xuống dưới, đến một giờ khuya lại đi lên chặt tay chân con bé.

Thật tàn nhẫn…. tôi nhịn không được rùng mình một cái.

Không còn lấy được thêm tin tức gì hữu dụng, tôi đưa cho người phụ nữ năm trăm tệ, đứng dậy chuẩn bị đi lên tầng 14 xem lại.

Nhưng khi đi vào trong thang máy, tôi phát hiện không có phím ấn lên tầng 14. Nút bấm bị người ta cạy ra, bên trong còn bị lấp bằng xi măng.

Chẳng phải chỉ mới hai ngày trôi qua thôi sao, là ai làm?

Không có biện pháp, tôi chỉ đành ấn xuống tầng 13. Định vào tầng 13, đi thang bộ lên tầng 14.

Nhưng không ngờ, cửa vào tầng mười bốn đã bị treo một cái xích sắt to tướng, khe cửa còn bị dán giấy niêm phong.

Giấy niêm phong đã ố bàng, ít nhất cũng phải được dán lên hơn một năm rồi.

Vào không được, tôi chỉ đành đi xuống tầng 13.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.