Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đuổi ra khỏi nhà

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

Vừa ra khỏi hành lang thang bộ, đã gặp một bà cụ, bà cụ tay cầm bó rau, nhìn tôi.

- Thằng bé kia, có thang máy cháu không đi, sao phải đi thang bộ thế.

Bà cụ hỏi một câu, tôi đáp:

- Cháu muốn lên tầng 14 xem, thang máy không lên được.

Nghe tôi nói vậy, cả người bà cụ run lên, đôi mắt đục ngầu của bà ấy giăng kín sợ hãi:

- Cháu lên đó làm gì?! từ hai năm trước thang máy đã không lên được tầng 14 rồi!

Giật mình!

“Reng reng reng~~”

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, càng thêm chói tai trong bầu không khí sợ hãi này.

Tôi vội vàng móc điện thoại ra nhìn, là Tô Ly gọi:

- Vương Cảnh!

Giọng Tô Ly nghẹn ngào:

- Anh có thể đến nhà tôi một chuyến không?

- Tôi đang có việc bận.

Tôi khẽ nói.

- Tôi biết, nhưng một mình anh nhất định không giải quyết được, anh tới tìm tôi trước đi.

Tô Ly biết tôi đến chung cư Mân Đông? Tôi ngay lập tức có chút nghi ngờ vị cao nhân kia, liệu có phải chính là cô ấy….

Tắt điện thoại ngẩng đầu lên, bà cụ đã đi rồi, đi kiểu gì mà chẳng có chút tiếng động gì thế?

Bỏ đi, nếu không lên được tầng 14, tôi cứ đi tìm Tô Ly trước vậy, thuận tiện về nhà lấy máy ảnh, nói không chừng máy ảnh còn chụp được gì đó hữu dụng.

Bắt xe đến nhà Tô Ly, tôi thấy bên cạnh cô ấy có hai cái vali, khóe miệng tím bầm, tóc tai hơi rối.

- Cô sao vậy?

- Đến nhà anh rồi nói.

Cô ấy nháy mắt ra hiệu, giọng nói rất nhỏ, tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn căn nhà sau lưng cô ấy, phát hiện trên cửa sổ tầng hai có mấy gương mặt lạnh như tiền.

Đây không phải ảo giác, cũng không phải ma quỷ, mà là người nhà họ Tô.

Chắc cô ấy lại cãi nhau với người nhà rồi, tôi cũng giữ mặt mũi cho cô ấy, không nói gì, giúp cô ấy khiêng vali lên taxi, quay về nhà thuê của tôi.

- Cô tính ở chỗ tôi?

Tôi hỏi.

- Đúng vậy.

- …..

Tôi nghẹn lời, nhìn cô ấy thành thạo mở vali lấy quần áo bên trong ra, tôi đỡ trán:

- Tòa nhà này vẫn còn hai căn cho thuê, hay là tôi giúp cô liên lạc với chủ nhà, cô thuê một căn nhé.

- Đừng mà, tôi ngủ sô- pha được không? với lại hiện tại anh đang điều tra vụ án của Lưu Tú Vy, tôi có thể làm trợ thủ của anh.

Tô Ly vội vã nói.

Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, cô cũng nhìn chằm chằm tôi.

Nửa phút sau, cô ấy chột dạ cúi đầu:

- Được rồi, tôi không có tiền thuê nhà, nhưng vụ án của Lưu Tú Vy tôi thật sự có thể giúp được anh, anh cho tôi ở lại nhà anh một thời gian nhé?

- ……

- Đi mà~~

Nhìn Tô Ly chân dài da trắng mặt xinh trước mắt, tôi cuối cùng vẫn mềm lòng mà đồng ý.

(nói mê gái lại tự ái =))) )

- Còn vài ngày nữa là sang năm mới, lúc này rồi cô còn cãi vã với người nhà.

Tôi đi vào phòng ngủ lấy cồn và vải bông ra để lên bàn trà.

- Không phải tôi muốn cãi vã, là bà ta ép tôi phải cãi.

Ánh mắt Tô Ly ảm đạm đi vài phần, cô ấy thở dài:

- Lâm Tĩnh không phải mẹ ruột tôi, bà ta là con giáp thứ 13, Tô Nguyệt là con riêng của bố tôi, mẹ tôi đã sớm bị bọn họ hại chết rồi.

- Xin lỗi…

- Mẹ tôi chết thảm lắm, cho nên mấy năm nay tôi vẫn luôn muốn tìm cách để thấy được ma, muốn gặp mẹ một lần nữa.

Cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi:

- Cảm ơn anh đã chịu cho tôi ở lại, yên tâm đi, tôi từng nói sẽ đưa tiền cho anh, thì nhất định sẽ đưa.

- Cô vẫn nên quan tâm hiện tại trước đi.

Nói xong, tôi xoay người đi vào phòng ngủ, lấy máy ảnh trong tủ quần áo ra:

- Tô Ly, có chuyện này tôi muốn nói với cô.

- Anh nói đi.

- Tầng 14 ở chung cư Mân Đông chúng ta từng đến, đã sớm bị khóa chặt.

Tô Ly hít sâu một hơi, đi tới dựa vào cạnh cửa phòng ngủ:

- Tôi đoán ra rồi, từ lúc nhân viên phục vụ nói phải đến nơi như thế lấy tiền mặt tôi đã cảm nhận được có vấn đề. Bình thường làm gì có công ty nào để cho người dùng mạng phải đến tận nơi lấy tiền mặt, bình thường đều trực tiếp bắn vào thẻ ngân hàng.

Tôi mím môi, về phương diện này tôi thực sự không hiểu lắm.

- Tôi cảm thấy app livestream của anh có vấn đề.

Tô Ly lại nói.

- Tôi tạo nick trên app này nhiều năm rồi, một tháng trước mới bắt đầu livestream.

Tôi trả lời.

Tô Ly rút điện thoại ra:

- App anh dùng tên là gì? tôi tìm thử xem.

- Tủng tộc.

- Tủng tộc? trước nay tôi chưa từng nghe nói qua có app livestream đó.

Tô Ly vừa nói vừa chạm vào màn hình điện thoại:

- Không có app này? anh chắc chắn là ‘tủng tộc’? tôi chỉ tìm được app tên là ‘tùng trúc’.

( trong tiếng Trung, ‘tủng tộc’ và ‘tùng trúc’ phát âm gần giống nhau.)

- Chắc chắn, lúc ấy có người giới thiệu cho tôi, tôi mới tải.

Nói xong, tôi bật màn hình di động lên.

Tô Ly tiến lại gần nhìn, tìm thêm lần nữa vẫn không ra.

- Tại sao vậy nhỉ? Người kêu anh tải app này là ai?

- Không biết, chỉ là một người bạn mạng, có điều vừa rồi cô nói ‘tùng trúc’…. Hmm.

Tôi nhíu mày hồi tưởng lại tối hôm đó:

- Tôi nhớ rồi, người kia hình như nói là ‘tùng trúc’, nhưng hôm đó tôi uống hơi ngà ngà rồi nên nghe không rõ, mơ mơ hồ hồ tải cái app ‘tủng tộc’ này về.

……

Thời gian ngưng đọng vài giây.

- Có thể dạo này đang nâng cấp, dù sao app này tôi cũng đã dùng mấy năm rồi chẳng thấy có vấn đề gì, hơn nữa cũng có khá nhiều người dùng.

Tô Ly lắc đầu, phủ nhận lời nói của tôi:

- Cái app này của anh chắc chắn có vấn đề, anh nghĩ lại đi, lúc dùng app này để livestream, và cả lúc đi lấy tiền.

Cô ấy vừa nói vậy, tôi mới ý thức được người dùng app đúng là khá kỳ lạ, mà bảng xếp hạng cũng không có nhiều video, có cũng chỉ truyền đạt bằng văn bản.

Theo lý mà nói, chỉ có vài video như vậy, không thể thu hút được nhiều người xem mới đúng. Nhưng tôi phát hiện mỗi một chiếc video tôi đăng lên, đều có hơn vạn lời bình luận, thả tim nhiều nhất cũng phải có mấy trăm vạn.

Mà thu nhập của tôi rất khả quan,cho nên trước giờ không quá quan tâm vấn đề này.

- Trước chưa cần quan tâm, hiện tại chúng ta phải giải quyết chuyện của Lưu Tú Vy.

Lắc đầu đuổi đi suy nghĩ không hay trong đầu, tôi buông di động:

- Lát nữa cô sắp xếp đồ xong, chúng ta tới chung cư Mân Đông thêm chuyến nữa.

- Được.

Ba giờ chiều, tôi dẫn Tô Ly đến tòa chung cư Mân Đông, tầng trên tầng dưới im phăng phắc, mọi cánh cửa đều đóng chặt.

Tôi cầm máy ảnh chụp lung tung khắp xung quanh, những bức hình đẩy ra ngoài đều rất bình thường.

Lúc trước tôi chụp được tấm hình Lưu Tú Vy bị giết ở tầng 14, có lẽ là cô ta cố tình để tôi chụp được, hoặc là oán khí trong đó vẫn luôn dừng lại ở buổi tối ba năm trước, nên mới bị chụp lại.

- Chúng ta phải nghĩ biện pháp đi lên tầng 14.

Lúc đợi thang máy, tôi nói với Tô Ly.

Tô Ly gật đầu, vừa định nói gì, cửa thang máy mở ra, một gã đàn ông đội mũ đen đeo khẩu trang bước ra từ trong.

Lúc lướt qua vai tôi, tròng mắt sắc bén của hắn liếc nhìn tôi một cái, tôi cũng quay đầu sang nhìn hắn, khi thấy bóng lưng hắn đi xa, tôi lấy tấm ảnh lúc trước chụp được ra xem.

Tô Ly thò đầu vào:

- Chiều cao của người đàn ông trong tấm ảnh khá tương đồng với hắn.

- Cô đứng đây nghĩ biện pháp, tôi đi theo xem thế nào.

Nói xong, tôi nhét tấm ảnh vào tay cô ấy.

- Hầy, anh cẩn thận một chút!

Tiếng Tô Ly bị bỏ lại ở phía sau.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.