Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

không được quay đầu lại

Phiên bản Dịch · 1506 chữ

Tôi đi theo người đàn ông ra khỏi chung cư Mân Đông, rẽ sang phải tiến vào một con hẻm nhỏ.

Hai bên con hẻm là bức tường cao bên hông tòa nhà, không biết phía trước có thể đi tới nơi nào.

Nhưng người đàn ông có cảnh giác rất cao, tôi đi theo không lâu đã bị hắn cắt đuôi.

Không đạt được gì quay về, Tô Ly nói cô ấy nghĩ ra một biện pháp có thể đi lên tầng 14.

- Tôi phát hiện khoảng cách giữa những ô cửa sổ trong cầu thang bộ và các tầng không xa nhau, chỉ cần đi lên tầng 15, trèo từ cửa sổ ở hành lang tầng 15 xuống dưới là có thể vào được tầng 14.

Tô Ly nói.

- Đây là một cách hay.

Tôi và Tô Ly lên tầng 15, vốn đang lo lắng hộ gia đình sống ở tầng 15 sẽ phản đối tôi làm như vậy, nhưng khi lên tới tầng 15, lại phát hiện yên tĩnh không có ai ở nhà.

Đi thẳng tới cuối hành lang, Tô Ly mở cửa sổ. cô ấy nhoài người ra nhìn, giọng nói xen lẫn tiếng gió thổi:

- Cửa sổ phía dưới không bị bịt, nhưng anh cứ thế này đi xuống, thì chỉ có thể phá vỡ cửa sổ.

- Ừ.

Tôi cởi máy ảnh đeo trên cổ xuống.

- Cô cầm đi, sau khi tôi xuống dưới, cô đưa cho tôi sau.

- Được, anh cẩn thận chút.

Tô Ly nhận lấy máy ảnh, tôi bám tay vào thành cửa sổ, xoay mình thả người xuống.

Hai tay tôi bám chặt bệ cửa sổ, lơ lửng trên không ra sức dùng chân đạp lên cửa kính tầng 14.

Tô Ly nắm chặt cổ tay tôi, đề phòng tôi không cẩn thận rơi xuống:

- Thế nào? Có được không?

Lúc này mặt tôi đỏ bừng, đầu ngón tay bám lên rìa sắt cửa sổ đau phát nhói, chân tôi buông thõng giữa cửa sổ tầng 14, cho dù có đá vỡ cửa kính, nếu không nhảy được vào trong, cũng sẽ chết.

Ngã chết.

Tạch~~

Cuối cùng, sau khi bị tôi đá hơn chục phát, mặt kính cũng bị vỡ, lúc này tay tôi không chịu được nữa, trượt xuống dưới, Tô Ly đang nắm chặt tôi cũng bị kéo cả nửa người xuống.

- Vương Cảnh!

Cô ấy sợ hãi hét to một tiếng.

- Không sao…. tôi không sao…. tôi đếm đến ba, cô buông tay ra, tôi nhảy vào trong.

- Ừ.

Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm hành lang tầng 14 tối đen như mực, thân người khe lắc lư:

- Một, hai… ba!

Khi tôi đếm đến ba, Tô Ly lập tức buông tay, tôi cũng nhảy được vào trong tầng 14, cả người ngã xuống đất, nằm đè lên mảnh kính vỡ.

- Á ui….

Tôi đau đớn hít một hơi lạnh, nén nhịn cơn đau dùng khuỷu tay chống mình bò dậy.

Cũng may tôi mặc nhiều quần áo, cố gắng nghển đầu lên không để cho đầu đập xuống đất, tránh bị mảnh vỡ cứa vào người.

- Vương Cảnh, anh không sao chứ?

Bên trên truyền đến tiếng nói lo lắng của Tô Ly.

- Không sao.

Tôi đi đến bên cạnh cửa sổ.

- Đưa máy ảnh cho tôi.

Tô Ly thả máy ảnh xuống, sau khi bắt được máy ảnh, tôi ngắm vào giữa hành lang, chụp một tấm.

Lúc chờ ảnh trượt ra, tôi đi đến cửa phòng 14.

Tay nắm cửa treo một ổ khóa, khóa đã han rỉ, không có dấu vết từng bị động vào.

Nếu không bị động vào, vậy lúc trước tôi làm thế nào đi xuyên qua cánh cửa này? tôi cúi đầu nhìn tấm ảnh đã được rửa, trong ảnh là một người đàn ông đứng ở cuối hành lang, trong tay hắn còn cầm một con dao sáng chói.

Tôi giật cả mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía hành lang.

Cuối hành lang không có gì, tôi khẽ thở phào, đưa tầm mắt quay về ổ khoá trên cửa phòng 14.

Căn phòng này nhất định có bí mật! tôi phải nghĩ biện pháp vào trong nhìn xem.

Đến đều đã đến rồi, còn là mạo hiểm đến tính mạng để đến, tôi nhất định phải tìm được chứng cứ.

Tuy rằng tôi không phải là cảnh sát, nhưng tôi có máy ảnh, lùi ra sau hai bước, tôi nhấc chân đạp mạnh lên cửa, khóa trên nắm cửa không ngờ lại bị tôi đạp hỏng.

Cửa phòng bị đá ra một khe hở, một luồng khí lạnh pha trộn chút mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

Tôi nín thở đẩy cửa, phát hiện bên trong đặt một bàn thờ Phật màu đỏ. Giữa bàn thờ Phật có một pho tượng Quan Công, phía trước tượng thần Quan Công đặt một lư hương làm bằng đồng.

Cả căn phòng không quá rộng, cũng chỉ có bàn thờ Phật và tượng thần. trên bàn thờ bám một lớp bụi dày, thoạt nhìn có vẻ đã rất lâu không có ai thắp hương.

Tôi giơ máy ảnh lên chụp căn phòng, lúc chờ ảnh trượt ra, điện thoại di động trong túi reo lên.

Là tin nhắn của fans:

“Chủ thớt, đi mau!”

Đi?? Đi đâu?

Tôi nghi hoặc gửi một dấu chấm hỏi, người tên ‘Đại Bưu’ gửi một tin: “bảo cậu đi thì cậu mau đi đi!”

“Đi đâu? Mọi người đang nói gì vậy?”

Tôi ngơ ngác, lúc này, ảnh cũng rửa xong.

Cầm tấm ảnh lên nhìn, tôi có cảm giác máu trong người mình đều ngừng chảy.

Tôi ngẩng đầu nhìn bàn thờ trước mắt, nhìn lư hương đặt trên bàn thờ.

Là lư hương không sai…. Bên trên còn bám một tầng bụi dày cộm, nhưng trong tấm ảnh, đó lại là một cái đầu của phụ nữ!

Cánh cửa sau lưng kêu cạnh một tiếng, cảm giác ớn lạnh lan từ dưới chân lên tận đỉnh đầu.

Lạnh quá….

Tinh tinh~

Fans trong nhóm lại gửi tin nhắn, vẫn là ‘Đại Bưu’ đang nói: “đừng động đậy, cũng không được nhìn, ba phút sau tôi gửi tin nhắn cho cậu, nghe thấy tiếng di động vang, lập tức rời khỏi chỗ này!”

Lần này cuối cùng tôi cũng hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, tôi nghe thấy tiếng dao đâm vào da thịt, nhưng không cảm thấy đau.

Có lẽ không phải đâm vào người tôi, tôi căng thẳng nuốt nước miếng.

Rõ ràng căn phòng này rất lạnh, nhưng trán tôi lại đổ đầy mồ hôi.

Sau lưng có tiếng cơ thể bị ném xuống đất, cùng với tiếng tay giơ lên chém xuống, tứ chi bị chặt. tôi biết, đây là hình ảnh tái hiện đi tái hiện lại cái chết của Lưu Tú Vy.

Trong chuyện lạ Kinh Đông có ghi, nếu một người chết đi chết lại trong cùng một thời gian, oán khí sẽ càng lúc nặng, mà thời gian lặp lại tử vong. bình thường đều được ấn định ở lần đầu tiên cô ta bị hại.

Hiện tại là bốn giờ bốn mươi bốn phút chiều, nhưng không phải người phụ nữ kia nói, Lưu Tú Vy chết lúc mười một giờ khuya sao?

Nếu tôi không nhớ nhầm chữ ghi trong sách, vậy thì bà ta đang nói dối!

Tinh~

Ba phút sau, di động vang lên, tiếng động sau lưng dừng lại.

Tôi nhớ lời ‘ Đại Bưu’, xoay người, nhìn thấy cửa phòng số 14, chỉ còn lại một vũng máu tươi.

Bước qua vũng máu, tôi chạy đến bên cửa sổ hành lang:

- Tô Ly.

Nghe thấy tiếng tôi, Tô Ly vội vàng đáp lại:

- Tôi đây, anh điều tra xong rồi à? Tôi kéo anh lên.

Nói rồi, cô ấy thả áo khoác xuống, tôi đút di động vào túi:

- Cô giữ được không?

- Không thành vấn đề, anh lên đi.

Cô ấy khẳng định.

Tôi vẫn hơi lo lắng, sợ tôi quá nặng kéo cả Tô Ly xuống.

Chính vào lúc tôi bò lên bệ cửa sổ nắm chặt áo khoác của Tô Ly chuẩn bị ra ngoài, sau lưng đột nhiên bị một luồng sức đẩy mạnh xuống.

- A!

Tôi bị đẩy ra khỏi cửa sổ, Tô Ly cũng thiếu chút nữa ngã nhào xuống.

Tôi hoảng sợ nhìn cửa sổ tầng 14, phát hiện có một bóng đen phóng vụt qua, qua trở về đầu bên kia hành lang.

Máy ảnh không thể sai, nó đã chụp được những gì hiện tại đang xảy ra.

Sau khi hết sợ hãi, tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn lên trên.

Cả nửa người Tô Ly đều bị kéo xuống, cô ấy nắm chặt áo:

- Vương Cảnh….

Tôi không động đậy, cũng không dám cử động, bởi vì nếu tôi tùy tiện cử động, cô ấy sẽ bị tôi kéo xuống.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.