Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ông chú Lý chết rồi

Phiên bản Dịch · 1493 chữ

Sau khi sát hại La Hồng, vì không muốn để người khác biết, ông ta đã chặt đầu La Hồng xuống, dùng muối ướp.

Về sau cảnh sát điều tra hơn một tháng. Đều không tìm thấy đầu La Hồng, nếu cư dân trong chung cư Mân Đông không quen biết La Hồng, nói không chừng cảnh sát còn chẳng điều tra được ra người chết là ai.

Đây là một vụ án giết người tàn nhẫn, đầu người dùng muối ướp, để không quá một tháng vẫn sẽ bị thối rữa, thêm vài tháng là biến thành đầu lâu.

Sau khi biến thành đầu lâu, Lộ Huy hoàn toàn có thể tìm một chỗ ném đầu La Hồng đi, nhưng vì sao lại giữ tận mười tám năm?

- Có lẽ sau khi sát hại, chuẩn bị vứt, nhưng lại phát hiện vẫn còn công dụng khác, nên mới giữ gìn?

Tô Ly đoán.

- Mặc kệ thế nào, ông ta là tên sát nhân giết nhiều người không sai, La Hồng bám theo tôi, chẳng qua chỉ là vì muốn báo thù, nhưng không có chứng cứ, Lộ Huy lại có thế lực chống sau lưng chắc như thế, trên người lúc nào cũng mang theo đủ thứ trừ tà….

Tôi giơ tay chống cằm, nghĩ ngợi.

- Không phải anh nói cuối cùng Lộ Huy đã bị Takegawa dọa chạy mất rồi sao? chứng minh ông ta thực sự sợ hãi Takegawa, lúc trước ông ta vẫn luôn muốn biết bí quyết trường thọ của Takegawa….

Tô Ly ấp úng vừa nói vừa nghĩ.

Tôi vỗ đùi mạnh một cái, đứng dậy:

- Tôi biết nên làm như thế nào rồi!

Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng mười hai âm lịch, ngày mai chính là giao thừa.

Khoảng thời gian này bận bịu với những việc lộn xộn, vẫn chưa chuẩn bị đồ đón năm mới.

Trước kia đều sẽ mua mấy túi bánh chẻo, mua thêm chút kẹo mang về nhà, coi như làm đồ cúng mừng năm mới.

- Tô Ly, cô thật sự định ăn tết luôn ở chỗ tôi à?

Ba mươi rồi, tôi đi siêu thị mua ít thịt thà bánh kẹo về, mặc dù tôi không ăn.

- Vậy thì làm sao? cũng đỡ hơn là về nhà tranh giành cấu xé với đám người đó.

Tô Ly thờ ơ nhún vai, giúp tôi sắp xếp đồ:

- Đúng rồi, hôm nay anh có tới nhà ông chú Lý không? thấy chú ấy cũng một thân một mình, khá là cô đơn.

- Đi.

Dọn dẹp nhà cửa một lượt, tôi lại đi siêu thị mua chút quà biếu ông chú Lý.

Nhưng vừa đến dưới tầng, một trận âm phong ập thẳng vào mặt tôi, cứ có cảm giác có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, cảm giác này rất khó chịu.

- Chú, chú có nhà không? cháu đến thăm chú.

Tôi giơ tay gõ cửa rất lâu vẫn chưa có hồi âm, hiện tại là giữa trưa, ông chú Lý chắc không phải vẫn đang ngủ đó chứ?

- Chú?

Tôi lại gọi một tiếng.

- Hay là chú ấy ra ngoài mua đồ rồi?

Tô Ly nói.

Tôi lắc đầu:

- Chú ấy không giống người sẽ ra ngoài mua đồ.

- Nhưng anh gọi nửa ngày rồi còn chưa đi ra mở cửa, nhất định không có nhà, ông chú Lý hình như không bị nặng tai?

Tô Ly lại nói.

- Đợi chút đi.

Tôi đi đến dưới đầu cầu thang ngồi xuống, lấy di động ra gọi cho ông chú Lý.

Tiểu khu bên này cách âm không tốt lắm, cho nên lúc cuộc gọi được nối máy, trong nhà ông chú Lý có tiếng chuông reo rõ mồn một.

Ông chú Lý là người thích mang điện thoại theo khắp nơi, ông ấy vẫn đang ở nhà!

- Chú, chú mở cửa đi, lần này cháu không phải tới tìm chú có việc, cháu chỉ muốn tới thăm chú thôi.

Tắt điện thoại, tôi tiếp tục gõ cửa, Tô Ly nhíu chặt mày.

- Thằng bé kia đừng gõ cửa nữa, ông già Lý đang ở nhà đó, từ hôm qua tới giờ ông ấy vẫn chưa xuống tầng, có lẽ không muốn gặp cháu rồi, cháu về đi.

Một người hàng xóm nhịn không được mở cửa nói với tôi.

Ông chú Lý không phải người như thế, ít nhất không đối xử với tôi như vậy.

- Xin lỗi cô, chú cháu tuổi cao rồi, cháu lo lắng cho chú ấy.

Tôi xin lỗi.

- Ông ấy khỏe như trâu, đừng gọi nữa.

Nói xong, hàng xóm đóng cửa ‘rầm’ một tiếng.

Tôi và Tô Ly nhìn nhau, Tô Ly chủ động cầm đồ tôi đang xách trong tay:

- Tôi cảm thấy anh nói rất có lý, tầng trệt này không cao cũng dễ trèo, anh đi đi.

- ….

Tô Ly thật biết nghĩ cách, nhưng đúng là không có vấn đề.

Vì thế tôi ra đoạn cầu thang, men theo ống nước, nắm dây mạng, trèo vào trong cửa sổ nhà ông chú Lý, cũng mau ông ấy không nắp lưới sắt, tôi mở cửa sổ, nhảy vào nhà.

- Chú.

Nhảy xuống, tôi phủi phủi tay, đi ra khỏi phòng bếp, đảo mắt quanh phòng khách, lại xoay người đi vào phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tôi thấy ông chú đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường.

- Chú?

Tôi gọi một tiếng, đến gần, phát hiện sắc mặt và môi ông ấy trắng bệch, nhìn đến đây tôi giật nảy mình, lại gọi một tiếng.

Dự cảm bất an bắt đầu lan ra toàn thân, tôi run rẩy đưa tay lên thăm dò hơi thở của ông ấy, không thở, tim cũng không đập…

Tôi loạng choạng ngồi phịch xuống đất, trợn to mắt nhìn thi thể ông chú Lý. Chỉ mới một ngày, vì sao lại….. mũi tôi cay cay, tròng mắt mờ mịt.

Ngoài cửa có tiếng Tô Ly gọi, tôi chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi phòng ông chú Lý, mở cửa cho Tô Ly.

Tô Ly thấy tôi như vậy, ngờ vực hỏi:

- Làm sao vậy?

Tôi không nói lời nào, cô ấy bỏ đồ đạc xuống đất, vòng qua người tôi đi vào nhà ông chú Lý.

Cả căn nhà im phăng phắc, thật lâu sau Tô Ly mới đi đến cạnh tôi, giơ tay vỗ vỗ vai tôi:

- Người có sinh lão bệnh tử, nén đau thương.

Nói xong, cô ấy đi vào phòng ông chú Lý, lấy di động của ông ấy ra:

- Vương Cảnh, trong mục danh bạ của chú ấy, chỉ có mỗi một mình anh.

Đầu tôi kêu vù vù, giật lấy điện thoại.

Danh bạ và tin nhắn đều trống không, cuộc gọi cũng chỉ liên lạc với mỗi mình tôi.

Không đúng, ông chú Lý rõ ràng có liên lạc với bà cụ Thu, nhưng trong phần cuộc gọi gần đây lại không có, xem ra đã bị xóa.

Ông chú Lý vì sao phải xóa? Hay là nói, đây không phải do ông ấy xóa?

Nghĩ đến đây tôi lại đi vào phòng ngủ của ông chú Lý, xốc chăn lên kiểm tra trên người ông ấy có chỗ nào bị thương không.

Thân thể ông chú Lý cứng ngắc, đã mất một khoảng thời gian dài rồi, trên người không có bất cứ vết thương nào, lúc kiểm tra trên người ông ấy có vết thương hay không, tôi phát hiện, trên ngực ông ấy có vết sẹo, sẹo rất sâu, hẳn là đã có nhiều năm rồi.

Hàng xóm nói tính cách ông chú Lý rất quái lạ, tuy rằng ở đây nhiều năm, nhưng hai nhà chưa bao giờ qua lại. nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy có người thân của ông chú Lý lui tới, hầu như lúc nào cũng thấy ông ấy một mình lẳng lặng ngồi dưới tầng hút thuốc.

Không có người thân, tính cách quái dị. . . . . .

Tôi trầm mặc một lúc, gọi về quê, nhắc đến ông chú Lý.

Bố tôi có ấn tượng với ông ấy, nói ông nội và ông ấy là bạn rất thân.

- Hay là con xem ngày tốt, hết mùng 1 tết bố lên chỗ con, giúp xử lý hậu sự cho bác Lý.

- Không cần đâu bố, con xử lý được, ở nhà nhiều việc như vậy, bố đến đây một mình mẹ ở nhà kham nổi hết không ?

Tôi vội vàng từ chối, dù sao chuyện Lộ Huy còn chưa giải quyết, không thể để bố tôi biết những chuyện này.

Còn về ông chú Lý, tôi móc tay vào túi sờ sờ vài đồng tiền.

Tô Ly liếc nhìn kẻ nghèo nàn mang tên ‘Vương Cảnh’, nói:

- Tiền nong anh không cần để tâm, chuyện Lộ Huy có lẽ chưa thể giải quyết được ngay, anh giúp ông chú Lý xem ngày trước đi.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.