Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

huề nhau

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Hai gã đàn ông bắt đầu cầm cuốc đào mộ Takegawa, Lộ Huy đi sang một bên, móc ra một cái tẩu thuốc trong túi:

- Mày đã làm gì?

Ông ta hỏi tôi.

- Ý ông là gì?

- Sau khi lễ tang kết thúc, mày đã đụng tay đụng chân gì vào mộ phần của hắn?

- Tôi chẳng làm gì cả.

Tôi trả lời.

Lộ Huy châm tẩu lên rít một hơi, tiến tới gần tôi.

Tuy rằng vẻ ngoài đã già nua, nhưng ông ta rất cao, tôi cao một mét tám, ông ta còn cao hơn tôi một chút, thân thể nhìn cực kỳ cường tráng, như có cả cơ bắp.

Rất rõ ràng, gương mặt và thân hình của ông ta không tương xứng.

Đi đến trước mặt tôi, tiếng Lộ Huy khàn khàn:

- Rốt cuộc mày đã làm gì?

Ông ta sốt ruột rồi, mộ phần của Takegawa rất quan trọng đối với ông ta.

Ông ta càng làm vậy, thì lại càng là lúc tôi phải lật kèo.

- Tôi chỉ muốn giải quyết vụ thảm án mười tám năm trước.

- Giải quyết như thế nào? Giết tao?

Lộ Huy cười châm chọc, liếc mắt xuống mộ phần của Takegawa.

Tay chân của hai gã đàn ông rất nhanh nhẹn, đã nhìn thấy quan tài rồi.

Nhưng quan tài này, sao không giống cỗ huyền quan tôi từng thấy kia?

Rất nhanh, quan tài đã lộ ra, nhưng hành động của Lộ Huy hoàn toàn là nhắm vào việc khai quan mà tới, chẳng lẽ ông ta muốn nhìn xem đầu lâu dưới đáy quan tài có còn hay không?!

Đầu lâu mười tám năm, hiện giờ bị đặt dưới đáy quan tài của một lão già chết bởi tà thuật, chuyện này còn có bí mật gì?

Nhìn những bông hồng trắng héo rũ trước bia mộ , tôi rơi vào trầm tư.

Di động trong túi rung lên, tôi đoán có lẽ là Tô Ly gọi.

Nhưng ở trước mặt Lộ Huy tôi không dám nghe, sợ liên lụy Tô Ly.

Điện thoại reo vài hồi, đất quanh quan tài cũng được đào kha khá.

- Mày, đi giúp một tay.

Lộ Huy đột nhiên nói với tôi.

- Không đi.

Tôi quả quyết từ chối.

Chỉ là sau khi từ chối, một cây súng lục đen sì dí ngay vào ót tôi, tôi không thể không đi.

Lộ Huy không định khai quan, bảo ba chúng tôi nhấc quan tài lên.

Nhưng không có công cụ mượn lực, đứng trong một cái hố hình chữ nhật, rất khó nâng quan tài lên, hơn nữa, cái hố còn rất chật chội, người còn không bỏ được chân xuống.

Lộ Huy cũng nhìn được ra.

- Đào rộng ra tý nữa.

Vì thế, hai gã đàn ông lại tiếp tục đào đất quanh mộ, tôi đứng một bên nhìn chằm chằm cỗ quan tài màu đen.

Tôi nhớ rõ thời điểm Takegawa hạ táng, chính là chiếc huyền quan kia, chỉ mới vài tiếng đồng hồ, quan tài đã thay đổi rồi….

Takegawa trong quan tài đâu? Là ai đã thay xà đổi cột? mục đích là gì?

Một loạt nghi vấn khiến tôi cảm thấy đau đầu, vất vả nắm mới chờ được đến lúc hai người kia đào hố rộng ra, lúc này một giọng nói lạnh lùng sắc bén bỗng truyền tới từ đằng sau:

- Không ngờ, chủ tịch Lộ đại danh lừng lẫy, còn có sở thích này.

Nghe vậy tôi xoay người lại, phát hiện người nói chính là Takegawa thời trung niên!!!

Lộ Huy còn hoảng hốt hơn cả tôi, ông ta trợn to mắt nhìn Takegawa:

- Ông chưa chết?

- Tôi chết lâu rồi, sáu mươi năm trước đã chết rồi.

Takegawa nói xong, đưa mắt nhìn tôi:

- Thằng nhóc, lại gặp nhau rồi.

Tôi chỉ cảm thấy hai chân mình nhũn ra, muốn mở miệng hỏi rốt cuộc là sao, lại cảm thấy hỏi câu này cũng dư thừa, không đạt được câu trả lời.

Nhưng rõ ràng bà mối đã chết, chẳng lẽ bọn họ không cùng một thuyền?

Từ từ, Takegawa nói ông ta đã chết lâu rồi, là bởi vì có hai cỗ thi thể….

Người trước mắt là người giấy! trong người giấy có linh hồn của ông ta!

- Đừng tốn công nữa, phía dưới không có đồ các người muốn tìm, cho dù có, cũng vô dụng .

Takegawa lại lên tiếng.

Sắc mặt Lộ Huy xanh mét, bàn tay xiết chặt khẩu súng chĩa về phía Takegawa:

- Tất cả mọi người đều biết ông chết rồi, ông dám xuất hiện trước mặt bàn dân thiên hạ à?

Takegawa không hề sợ hãi, nhìn thẳng Lộ Huy:

- Cho nên tôi chuẩn bị đi rồi, trước khi đi tôi rất muốn xem ông sẽ xử lý thi thể của tôi như thế nào.

Lộ Huy nghiến răng nghiến lợi:

- Tôi không có hứng thú với thịt của ông.

- Phải không? thêm ba năm nữa, cái chết sẽ đến với ông nhanh hơn, ông cho rằng tất cả những việc mình làm, có thể thoát khỏi trừng phạt của pháp luật, cũng có thể thoát khỏi oán khí của các cô ấy sao?

Nói xong, cuồng phong gào thét, hoa hồng trắng trên đất nháy mắt đã bị thổi thành tro, bay tán loạn trong không trung.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua thân thể Takegawa, nhưng một chút thương tổn này không ảnh hưởng tới ông ta.

- Lão đại, chạy mau!

Hai gã đàn ông ném cuốc xuống, che chở Lộ Huy chui vào trong xe, khởi động xe cao chạy xa bay.

Lộ Huy rời đi, gió xung quanh yếu dần, tôi nhìn chằm chằm Takegawa trước mặt, đối mặt với đôi mắt lạnh băng của ông ta.

- Ông không phải Takegawa.

Tôi lên tiếng.

- Anh càng ngày càng thông minh rồi.

Giọng nói quen thuộc vang lên, cô ấy biến về diện mạo quen thuộc.

Trên ngực cô ấy có một vết đen, là viên đạn ban nãy để lại.

Cô ấy cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đâm vào da thịt, moi viên đạn trong ngực ra:

- Tôi cũng cứu anh một mạng, huề nhau.

Tôi im lặng không đáp, nhìn quan tài của Takegawa.

Ánh mắt Thu Nguyễn Nguyễn nhìn theo tôi:

- Hắn chưa chết.

- Vì sao lại như vậy?

Tôi hỏi.

- Kẻ có tiền so với chỉ biết tà thuật, vẫn hơn một chút.

Tạm dừng một lát, đôi mắt đẹp lạnh giá của cô ấy lóe qua cảm xúc phức tạp:

- Vương Cảnh, lời nguyền trăm năm bắt đầu rồi, anh nhất định phải thanh tẩy chính mình.

Tôi sửng sốt,thanh tẩy ông chú Lý nói, chính là ý này?

- Tôi không hiểu.

- Sau này anh sẽ hiểu, việc bây giờ anh phải làm, là lật lại những vụ án chưa có lời giải. tôi là mở đầu của anh, cũng là kết thúc của lời nguyền này. nhưng tôi có thể đợi được anh hay không, còn phải xem đầu óc của anh thế nào đã.

Nói xong, Thu Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng nâng tay, cả quan tài đen bay lên không trung.

Dưới quan tài đen quả thật có đầu lâu, tôi nhanh nhẹn nhảy xuống ôm đầu lâu lên.

- Đi thôi.

Quan tài trở về chỗ cũ, Thu Nguyễn Nguyễn tao nhã xoay người.

- Không giúp ông ta lấp đất à?

Tôi bặm môi.

- Bên trong vốn dĩ trống không, để cho mọi người biết, làm ầm ĩ hết lên, không phải rất vui sao?

Cô ấy cười khinh miệt, thân ảnh chợt lóe qua rồi biết mất vào trong không trung.

Lúc này đã nhá nhem tối.

Thu Nguyễn Nguyễn rời đi, Tô Ly gọi điện tới, tôi nghe máy, còn chưa mở miệng, bên kia đã vang lên tiếng mắng lo lắng thêm phần phẫn nộ của Tô Ly:

- Vương Cảnh, anh bị giết rồi à? Lâu như vậy mới nghe điện thoại, có biết người ta nóng ruột cỡ nào không hả?

Tôi vội vàng giải thích với cô ấy nguyên do, sau đó chạy về nhà.

Lấy được đầu lâu rồi, tiếp theo tôi phải làm gì đây?

Về đến nhà tôi tìm một cái thùng giấy, cất đầu lâu vào trong thùng.

Tô Ly giận thì giận, nhưng sau khi nghe tôi giải thích, cô ấy cũng nói với tôi, trong thời gian ở nhà đã điều tra được chút thông tin.

Giữa tháng 11 năm 2001, chung cư Mân Đông xảy ra vụ án nữ thi không đầu vô cùng ghê rợn.

Người chết tên là La Hồng, mười chín tuổi, trẻ mồ côi, người thành phố Hưng Châu, mười bảy tuổi rời cô nhi viện, đến Cáp Nhĩ Đinh làm thuê.

Ba ngày trước khi bị hại, bị Lộ Huy nhìn trúng, muốn cùng cô ấy làm chuyện đó, nhưng bị từ chối, thân là người có số có má, Lộ Huy không chịu được nhục, liền nhẫn tâm ra tay sát hại cô ấy.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.