Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

bị tính kế

Phiên bản Dịch · 1490 chữ

- Đừng quên cậu quen biết tôi như thế nào.

Hắn ngoài cười nhưng trong không cười:

- Điều tra nghiêm túc vào, có lợi cho cậu.

Phòng của hắn nằm ở tầng 4, cửa thang máy vừa mở, hắn lập tức bước ra.

Tôi tiếp tục lên tầng năm, cửa thang máy vừa mở, tôi vừa vặn nhìn thấy Tô Ly đang chuẩn bị xuống dưới.

- Cô (Anh) đi đâu vậy?

Chúng tôi gần như đồng thanh, Tô Ly tránh ánh mắt của tôi, hai tay giấu sau lưng:

- Ra ngoài làm chút việc, lúc về nghe lễ tân nói anh tìm tôi.

Tôi đi ra thang máy:

- Ra ngoài làm việc cũng phải tắt điện thoại à? Cô có biết tôi rất lo lắng không hả?

Tôi hơi tức giận.

Cô ấy lại bật cười, vòng sang bên cạnh tôi dịu dàng nói:

- Thật xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi, lần sau đi ra ngoài làm gì nhất định sẽ báo trước với anh một tiếng.

Tôi nhớ Uất Trì Kiến nói thấy cô ấy đứng ở ga điện ngầm chờ người, vì thế giả vờ vô ý hỏi một câu:

- Cô đến ga tàu điện ngầm gặp ai?

Nghe thế nụ cười trên mặt Tô Ly cứng đờ, cô ấy dừng chân lại, ngơ ngác nhìn tôi:

- Sao anh biết? anh nhìn thấy rồi à?

- Đoán thôi, không ngờ là thật.

Tôi cười ha ha móc thẻ phòng trong túi quần ra, Tô Ly mới dịu xuống, hình như còn hơi hơi thở phào một tiếng:

- Được rồi, không nói tôi nữa, vụ án này anh điều tra đến đâu rồi?

- Giống như cô nói, gã bảo vệ rất đáng nghi.

- Anh nói với cảnh sát chưa?

- Chưa, nói cũng vô dụng, ngộ nhỡ không phải hắn thì sao? còn đánh rắn động cỏ.

Tôi đút tay vào túi, lấy ra một điếu thuốc châm lên hút:

- Có lẽ hắn vẫn sẽ gây án.

Nhìn tình trạng của năm cỗ thi thể, có thể thấy hắn không gây án thường xuyên, thời gian ba năm, năm thi thể, chắc là một trăm năm mươi ngày một người, cũng không đúng…..

Nếu một trăm năm nươi ngày một người, vậy hai thi thể có lẽ sẽ không phân hủy nặng, mà phải sớm biết thành xương trắng rồi, nhưng độ phân hủy của hai thi thể giống nhau, nói cách khác, hai người bị hại kia rất có thể bị hại cùng một thời gian….

Phương pháp và cách thức gây án, thật khiến người ta khó đoán.

- Vương Cảnh, anh có nhớ ngày hôm qua tôi nói với anh, trung tâm thương mại mới mở chưa bao lâu đã bị bỏ hoang, người chủ thầu sẽ bị lỗ rất nhiều vốn không?

Tô Ly đột nhiên lên tiếng phá vỡ im lặng trong phòng, tôi đưa mắt nhìn cô ấy.

- Người này, liệu có phải chính là chủ thầu không?

Cô ấy vừa nói vậy, đầu tôi kêu vù vù, như vừa được khai sáng.

Tôi vỗ đùi đứng lên:

- Sao tôi quên mất chuyện này chứ!

Tôi ném điếu thuốc dở vào thùng rác, tiếp tục:

- Ba năm trước, tôi đọc được một bài báo, nói có một người chủ thầu vì đắc tội với người ta, lần nào ông ta bắt tay vào xây dựng cái gì, cũng đều xảy ra chuyện, không có gì đáng lạ, tất cả đều là hành vi của con người, trong mười năm ông ta liên tục nhận thầu ba mảnh đất, đều bị hại đến thất bại! cô nói xem trung tâm thương mại này liệu có phải của ông ta không. khó khăn lắm mới mở được cửa đón khách, kết quả không bao lâu lại phải đóng cửa.

- Tôi cũng nghe chú mình từng nói, hiện tại người đó đã trốn về quê không dám làm việc gì hết.

Tô Ly chậm rãi nói.

Vì để xác định có phải hay không, tôi gọi điện hỏi chủ thầu trung tâm thương mại này là ai, còn Tô Ly thì gọi hỏi chú.

hai chúng tôi đều thu được tên của một người.

Nếu có thể liên lạc được với chủ thầu, có lẽ sẽ biết ông ta rốt cuộc đắc tội với ai, từ đó, bắt đầu điều tra tìm ra thủ phạm đứng sau.

Tôi nói chuyện này với Đường cảnh quan, nhờ ông ta giúp tìm cách liên lạc với chủ thầu, dù sao đây cũng là chức trách của ông ta.

Buổi tối, Tô Ly mời tôi đi ăn thịt dê ở trung tâm phồn hoa sầm uất.

Hai chúng tôi tìm một cái bàn, vừa ngồi xuống, bàn bên bỗng truyền đến tiếng cãi vã ác liệt, thậm chí đã có người đập bàn đập bát.

- Đi thôi, chúng ta đổi quán khác.

Tô Ly túm áo tôi lôi ra ngoài, lúc tôi xoay người lại, thấy bảo vệ đang ngồi lủi thủi một góc ăn lẩu.

- Từ từ.

Tôi nắm lấy cánh tay Tô Ly, ra hiệu bằng mắt cho cô ấy.

Tô Ly nhìn theo ánh mắt tôi, vừa đúng lúc bảo vệ ngẩng đầu lên.

Lần này hắn không cười hi hi ha ha như lần trước, mà đứng dậy luồn ra sau, có cảm giác như muốn bỏ chạy.

Tôi buông tay đang nắm cánh tay Tô Ly ra đuổi theo, Tô Ly cũng chạy theo.

Bảo vệ đúng là đã bỏ chạy, lúc đuổi tới một ngã rẽ, không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

- Làm sao bây giờ? Hay là chia nhau ra đuổi?

Tô Ly thấy tôi thở hổn hển, lo lắng hỏi.

- Chia nhau ra đuổi rất nguy hiểm, ngộ nhỡ cô đuổi theo đúng con đường hắn rẽ vào thì làm sao? không được.

Tôi thở hổn hển, chật vật đứng dậy, còn chưa kịp dùng bộ óc thông minh của mình để phân tích, sau gáy đã vang lên một tiếng ‘bịch’.

Tôi đau đớn ôm đầu chửi tục một câu, quay đầu thấy bảo vệ đang giơ cao thanh sắt trên không trung.

Thấy tôi chưa ngã xuống, hắn vô cùng kinh ngạc, còn nói thêm câu: “gậy sắt đấy!” . rồi lại chuẩn bị đánh tôi, nhưng trước khi gậy sắt trong tay hắn hạ xuống, hắn đã bị một đạp của Tô Ly đã ngã xõng xoài ra đất.

- Anh không sao chứ?

Tô Ly lo lắng nhìn tôi, tôi đau đến độ mặt nóng ran, cô nói xem có sao không?

Nhưng tôi không nói, chỉ nín nhịn không để cho bản thân kêu thành tiếng.

- Anh chính là hung thủ!

Tô Ly lại lần nữa quét ánh mắt lên người bảo vệ, giơ chân đạp mạnh vào ngực hắn.

Bảo vệ liên tục cầu xin tha thứ:

- Tôi không phải hung thủ, bà cố nội tha mạng, tha mạng aaaaa!

- Không phải hung thủ anh chạy làm gì? còn lấy gậy sắt đánh người.

Tô Ly ngồi xổm xuống, một tay nắm tóc bảo vệ dứt mạnh:

- Có phải nếu hắn bị anh đánh hôn mê rồi, tôi sẽ là thi thể thứ sáu trong khe tường không hả?

- Không không không, không thể nào. Tôi chỉ muốn đùa với các người một chút thui, ai biết các người nghiêm túc thế.

Bảo vệ giả cười.

Tôi để ý thấy dù hắn bị dứt tóc, nhưng hai tay không bảo vệ phần đầu, tay phải ngược lại còn âm thầm nhét vào túi, tôi nghĩ thầm không ổn, hét lớn:

- Tô Ly cẩn thận!

Nghe tiếng tôi hô, Tô Ly quay đầu lại, bảo vệ nhân cơ hội móc ra một con dao đâm về hướng Tô Ly.

Nguy hiểm đến đột ngột, Tô Ly nhanh như chớp tránh ra sau, đồng thời cũng cho bảo vệ cơ hội bò người dậy, bò dậy hắn không tiếp tục, mà xoay người chạy vào một con ngõ nhỏ.

Tô Ly không nói hai lời đuổi theo, tôi ôm đầu cũng muốn đuổi cùng cô ấy, nhưng chạy được vài bước đầu óc cứ lắc lư choáng váng, giống như não trong sọ đã bị đánh nát, trộn lẫn với máu đung đưa trong đầu.

Phịch~~~

Tôi ngã xuống, trước lúc nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy có một đôi giày da màu đen xuất hiện ngay bên cạnh mặt tôi.

Chủ nhân đôi giày da đeo mũ và khẩu trang màu đen , tôi không nhìn rõ mặt hắn.

Nhưng khi hắn ngồi xổm xuống, tôi thấy trong tay hắn cầm một ống tiêm, chuẩn bị đâm vào mắt tôi.

- Vương Cảnh!

Xa xa truyền đến tiếng gọi lo lắng của Tô Ly, nhưng đã muộn rồi.

Ống tiêm đâm vào mắt tôi, một dòng chất lỏng lạnh lẽo được bơm vào trong mắt, tôi chỉ cảm nhận được da đầu mình sắp nổ tung, mắt phải ran rát.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.