Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường cảnh quan có vấn đề

Phiên bản Dịch · 1494 chữ

Ngay sau đó, thế giới trước mắt tôi lập tức tối đen, tôi không nhìn thấy gì nữa, ý thức cũng dần dần mơ hồ.

Chờ đến khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường trong khách sạn, cửa phòng hình như không đóng, bên ngoài có tiếng Tô Ly khẽ trò chuyện.

Tôi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, dùng khuỷu tay chống người dậy xuống giường lấy nước.

Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, Tô Ly không nói chuyện nữa, cô ấy xoay người đi vào phòng:

- Vương Cảnh, anh thấy thế nào rồi?

Tôi vặn nắp chai nước suối, uống một hơi hết nửa chai, đưa tay lên lau miệng:

- Tôi nhớ hình như đã hôn mê, mắt còn bị….

Nghĩ đến ống tiêm trước khi ngất xỉu, tôi vội vàng lấy tay che mắt trái, dùng mắt phải nhìn Tô Ly.

Tôi không bị mù!

- Tôi đưa anh vào viện rồi, nhưng bác sĩ nói anh không có vấn đề gì, sau đó tôi đưa anh về đây.

Tô Ly nói.

Lòng tôi trầm xuống, tay đang ôm mắt đưa ra sau đầu, vậy mà lại không đau chút nào.

- Là chuyện xảy ra tối hôm qua?

Tôi hỏi.

Tô Ly gật đầu.

Tôi không mất trí nhớ, cũng không hôn mê quá lâu, đầu càng không đau, mắt chẳng có vấn đề gì, vậy mục đích những chuyện xảy ra tối hôm qua, chẳng lẽ chỉ là vì hù dọa tôi?

- Tối hôm qua tôi định đuổi theo bảo vệ, nhưng quay đầu lại thấy anh đã ngã xuống đất, người đàn ông kia…..

Nói đến đây sắc mặt Tô Ly xanh mét:

- Hắn đi rất nhanh, tôi sợ để anh lại tại chỗ sẽ xảy ra nguy hiểm khác, nên không đuổi theo.

- Đi rất nhanh?

Tôi nhíu mày.

- Đúng, hắn đi rất nhanh, nếu không nhìn thấy chân, tôi còn hoài nghi hắn đang bay.

Tô Ly nói xong lấy từ trong túi ra một tờ giấy, giống ngày hôm qua.

Tôi nhận bức thư mở ra, bên trong vẽ đồng lúa đã được thu hoạch sau vụ thu, vẫn là thân hình màu trắng kia, bay trên đồng lúa bị lửa thiêu.

- Người này nhất định muốn nói với chúng ta điều gì đó, nhưng tôi chưa bao giờ đến những nơi thế này, ba đời nhà tôi đều sống ở thành phố, chưa xuống nông thôn bao giờ.

Tô Ly nói.

Ý của cô ấy là, bức thư này nhắm vào tôi.

- Nếu ông chú Lý ở đây, tôi nghĩ có lẽ sẽ biết được rốt cuộc có nghĩa gì.

Gấp lại tờ giấy bỏ vào túi, tôi lấy di động ra.

- Đúng rồi, tối hôm qua sau khi đưa anh vào viện tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát đã bắt được tên bảo vệ, bảo tôi thông báo anh một tiếng.

Tô Ly lại nói.

Hiện tại là mười giờ sáng, sau khi đọc hơn 99+ tin nhắn chưa đọc trong app, tôi mới cùng Tô Ly đi đến cục cảnh sát một chuyến, nhưng tôi đã đến chậm một bước, Đường cảnh quan thả gã bảo vệ đi rồi.

Chuyện tối hôm qua gã bảo vệ chỉ đùa với tôi, với lại tôi đến bệnh viện kiểm tra cũng không có vấn đề gì, không thể kết thành tội cố ý gây thương tích.

Tô Ly đứng một bên gật đầu hùa theo lời Đường cảnh quan nói.

- Chúng tôi đã tìm ra phương thức liên lạc với chủ thầu, sáng nay cũng đã liên hệ với ông ta.

Đường cảnh quan đi đến trước màn hình máy tính:

- Đúng là mười năm trước ông ta đã đắc tội với một người, nhưng ông ta nói, người đàn ông đó đã chết rồi.

Nói xong, ông ta photo bản tài liệu ra.

Tôi đi lên nhìn qua tài liệu đã được photo.

- Người đó tên là Bành Chính, sinh năm 1973, chết năm 2010. Hắn và chủ thầu tòa trung tâm có mâu thuẫn trên việc làm ăn, theo như trong tài liệu viết, chủ thầu đã bán cho hắn một mảnh đất có phong thủy vô cùng xấu, kết quả hại hắn làm ăn phá sản, vợ con ly tán, sau chuyện này Bành Chính bệnh không dậy nổi, ba tháng sau lìa trần.

- Ngoài người này ra, không còn gì khác ạ?

Tôi hỏi.

- Không còn.

- Hiện tại có thể tìm được chân dung của Bành Chính không?

- Có chút khó khăn.

Khó khăn thì khó khăn, nhưng đây là vụ án mạng lớn, vì có thể sớm phá được án, Đường cảnh quan vẫn sẵn lòng hao tổn tâm sức.

Lúc tôi cầm tài liệu chuẩn bị rời đi, Đường cảnh quan chỉ chỉ tay vào chiếc máy ảnh trên cổ tôi:

- Hai mươi năm trước, tôi từng may mắn được nhìn thấy chiếc máy ảnh này của cậu.

Trong lời nói của ông ta có ý khác, tôi liếc nhìn Tô Ly.

Tô Ly hiểu ý nhún nhún vai:

- Hai người cứ nói, tôi ra ngoài trước.

Đường cảnh quan khoảng bốn mấy tuổi, là cảnh sát có kinh nghiệm thâm niên, ông ta nói bản thân vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng chuyện xảy ra ở tòa trung tâm thương mại, khiến ông ta không thể không tin.

- Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi khi tôi lên trên tầng thượng không phải là cậu, mà là chiếc máy ảnh này, Lý tiên sinh vẫn khỏe chứ?

Đường cảnh quan rót cho tôi cốc nước, ngồi xuống phía đối diện.

- Ông ấy mất rồi.

Tôi nói.

Tay cầm cốc nước thủy tinh của Đường cảnh quan khẽ run run, không cẩn thận đổ chút nước ra ngoài.

- Chú cũng quen ông Lý sao?

Xem ra ông chú Lý quen biết rất rộng, không chỉ cảnh sát ở Cáp Nhĩ Đinh, cảnh sát ở nơi khác cũng quen biết, tôn kính ông ấy. ngay cả cảnh sát bên Trầm Châu cũng biết.

- Hai mươi năm trước, Lý tiên sinh giúp cảnh sát phá khá nhiều vụ án lớn hóc búa, thậm chí là vụ án ba mươi năm chưa được giải quyết.

Nhắc về chuyện cũ, sắc mặt Đường cảnh quan đang ảm đạm, bỗng chốc trở nên sáng ngời đầy quang vinh:

- Tuy rằng Lý tiên sinh không phải cảnh sát, nhưng ông ấy trong thế giới cảnh sát chúng tôi lại là một người đáng kính, chỉ tiếc….

Đường cảnh quan thở dài lắc đầu:

- Năm đó ông ấy đã dùng chiếc máy ảnh này phá án cho chúng tôi, máy ảnh cũng có người thừa kế rồi.

Nói xong lời cuối, ánh mắt của ông ta chuyển từ chiếc máy ảnh lên mặt tôi.

- Chú nói vậy khiến cháu thấy áp lực quá.

Tôi xấu hổ cười cười, bê cốc nước ông ta rót cho mình lên uống một ngụm.

Lúc bỏ cốc nước xuống, đôi mắt tôi khẽ lướt qua đôi giày da trên chân Đường cảnh quan, trong đầu tôi lập tức hiện ra đôi giày da tối qua, hai đôi giống hệt nhau như đúc!

Với lại, Đường cảnh quan nói ông chú Lý là nhân vật đáng kính trong giới cảnh sát bọn họ, chuyện thi thể ông ấy mất tích đã sớm xuất hiện trên mặt báo rồi.

Huyện Trầm Châu và thành phố Cáp Nhĩ Đinh cách nhau cũng không xa, ông ta không thể không biết!

- Cậu Vương, cậu làm sao vậy?

Thấy tôi ngẩn người, Đường cảnh quan giơ tay lắc lắc trước mắt tôi, tôi lập tức thu hồi lại ý nghĩ, giả cười:

- Không, không sao.

Tôi cầm tài liệu đứng lên:

- Thời gian không còn sớm , cháu vẫn chưa ăn sáng, cháu về trước đây.

- Được, tìm thấy ảnh của Bành Chính, tôi sẽ gọi cho cậu.

Đường cảnh quan không giữ tôi, đứng dậy nhìn theo tôi rời khỏi cục cảnh sát.

Tô Ly đứng ngoài cửa bấm điện thoại, thấy tôi ra ngoài, cô ấy liếc nhìn Đường cảnh quan:

- Hai người nói chuyện gì mà nhanh thế?

- Về rồi nói.

Tôi túm tay cô ấy kéo lên taxi, Tô Ly mặt mày nghi hoặc:

- Rốt cuộc là làm sao? Trông anh rất hoang mang.

- Tôi có cảm giác Đường cảnh quan rất có thể chính là người mặc đồ đen tối hôm qua.

Như tôi suy nghĩ, Tô Ly không tin nổi trợn lớn mắt:

- Sao anh nhìn được ra?

- Giày da.

- Hiện tại những dáng giày da trên thị trường đều giông giống nhau, vì sao anh có thể suy đoán từ một phương diện như vậy.

- Trong mắt đàn ông chúng tôi, màu son đều giống nhau.

- …..

Tô Ly nghẹn họng.

- Ông ta còn nhắc về ông chú Lý với tôi, thậm chí biết bí mật của chiếc máy ảnh.

Tôi nói.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.