Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đuổi theo

Phiên bản Dịch · 1465 chữ

- Nếu tôi không phát hiện, sẽ hẹn hai người ra sao?

Đối mặt với tiếng xì xào xung quanh, Đường cảnh quan bình tĩnh nói.

- Đừng vu khống người khác, ông có bằng chứng gì?

Tô Ly không chịu lép vế.

Đường cảnh quan cười khinh miệt, đứng dậy đi đến, định móc tay vào túi áo tôi.

Tô Ly biến sắc, tôi giữ chặt cánh tay Đường cảnh quan lại:

- Ông rốt cuộc muốn làm gì?

Tôi dùng tông giọng chỉ tôi và ông ta nghe thấy.

Đường cảnh quan nhìn cánh tay tôi đang giữ tay ông ta, nụ cười trên mặt kéo lên cao hơn:

- Tôi muốn chiếc máy ảnh trên người cậu.

Cuối cùng, ông ta cũng để lộ bộ mặt thật.

Đối mặt một lúc lâu, tiếng bàn tán xung quanh càng to hơn, Tô Ly biết nơi này không thể nán lại quá lâu, tiến đến hất tay Đường cảnh quan ra, kéo áo tôi lôi ra khỏi tiệm cơm.

Đường cảnh quan không đuổi theo, tôi quay đầu nhìn qua tấm kính cửa sổ, chỉ thấy ông ta đứng im tại chỗ, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Tim tôi thắt chặt lại.

Ông ta đuổi theo mới là bình thường, không đuổi theo ngược lại còn nhìn tôi cười, thật khiến người ta sởn gai ốc.

Tô Ly không để ý nhiều, kéo tôi về khách sạn thu dọn đồ đạc, lấy điện thoại gọi một cuộc.

Một tiếng sau, một con xe Mec đỗ dưới khách sạn, cô ấy đã gọi cho chú mình, bảo chú sắp xếp người quen đến đón.

- Tô Ly, như này có được không?

Sau khi lên xe tôi vẫn bất an, Tô Ly mở hé cửa kính xe, để gió lạnh bên ngoài ùa vào:

- Chú tôi sẽ giúp chúng ta giải quyết chuyện này, không sao đâu.

Tôi có chút ấn tượng với chú của Tô Ly, lúc trước cả nhà họ Tô đều có thái độ thù địch với cô ấy, cũng chỉ có chú đứng ra che chở.

Chú cô ấy nhìn rất có tiếng tăm, hẳn là có thể xử lý êm xuôi chuyện này? Cũng không biết vì sao, mặc dù hiện tại tôi đã ngồi trên xe quay về thành phố Cáp Nhĩ Đinh, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.

Tôi vẫn có cảm giác, Đường cảnh quan sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tuyết trắng ngoài cửa xe bay lượn theo chiều gió, nhiệt độ lúc sắp sửa kết thúc thời kỳ rét đậm rét hại lạnh hơn hồi đầu mùa không chỉ gấp đôi.

Cửa sổ xe mở một lát đã bị đóng, trong xe có điều hòa, độ ấm lại tăng lên.

Cơn buồn ngủ kéo đến, tôi hơn xoay người dựa vào lưng ghế nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Vừa ngủ không bao lâu, thân xe bắt đầu xóc nảy, tôi không để ý, nghĩ thầm ít nhất cũng phải hơn hai tiếng nữa mới đến khu thành thị.

Cứ như vậy, xe xóc nảy một hồi lâu mới ngừng lại, cùng lúc đó, độ ấm trong xe hình như cũng đang giảm.

Rét lạnh khiến tôi đan xen hai tay vào nhau, ôm cánh tay chà xát, nhịn không được mở mắt ra, tôi mơ hồ nhìn thấy có vài người đứng bên cạnh đường cao tốc.

Xe phi nhanh qua, nhưng bọn họ vẫn mãi duy trì khoảng cách không xa với chiếc xe.

Nhìn đến đây tôi giật nảy mình, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan.

- Gặp ác mộng à?

Tô Ly đưa cho tôi một chai nước, tôi gật đầu cầm lấy, mở nắp uống một hớp:

- Tôi không biết tại sao, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng ma.

- Bóng ma?

- Đúng, bóng ma.

Một hai lần nhìn thấy tôi có thể cảm thấy là ảo giác, nhưng đến lần thứ ba nhìn thấy, vậy không phải ảo giác.

Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy bóng ma vẫn còn, hơn nữa vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.

Quan trọng là. Bọn họ vừa vặn có bảy người, tất cả đều là phụ nữ!

Lúc đứng trên tầng thượng, bởi vì sợ hãi nên không thấy rõ, nhưng hiện tại tôi nhìn rất rõ, bọn họ là những người chết trong khe tường!

Nghĩ vậy tôi hít sâu một hơi, Tô Ly cũng nhìn ra ngoài theo tôi:

- Vương Cảnh, có phải anh nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có cái gì rồi không?

Tô Ly hỏi.

Tôi đang định đáp lại, bác lái xe ngồi đằng trước không nhịn được nói chen vào:

- Tôi nói này hai đứa nhỏ kia, nửa đêm rồi đừng dọa người chứ.

Ông ấy vừa nói xong câu đó, bánh xe trượt sang một bên, đâm vào lan can trên đường cao tốc, phía bên phải xe bị đâm vỡ, bốc lên làn khói trắng.

Bác lái xe biến sắc, phản ứng đầu tiên không phải là xuống xe kiểm tra, mà quay đầu nhìn tôi:

- Cháu bé, cháu thật sự nhìn thấy thứ không sạch sẽ rồi?

Tôi gật đầu, ông ấy lại càng không dám xuống xe .

Lúc này, cốp xe đột nhiên có tiếng động, ba người chúng tôi đồng loạt quay đầu, chỉ thấy có một gã đàn ông chui ra từ trong cốp xe, mượn ánh đèn trong xe, tôi nhìn thấy rõ, hắn chính là Đường cảnh quan.

Hắn không mặc đồng phục cảnh sát.

- Mở cửa.

Hắn đạp chân lên cửa xe, móc ra một khẩu súng đen, nhắc lại một câu:

- Mở cửa.

- Đừng mở cửa! những con ma đó đang đứng sau lưng hắn.

Tôi nói.

Pằng!

Một viên đạn bay xuyên qua cửa kính, bay xẹt qua mặt chúng tôi, Tô Ly sợ hãi thét lên thất thanh, bác lái xe run run rẩy rẩy định mở cửa.

- Nếu không mở cửa, viên đạn này sẽ nở hoa trong đầu các người.

Đường cảnh quan nói xong, lại kéo cò súng.

- Hai người đừng ra ngoài.

Tôi bỏ lại một câu mở cửa xe, tháo máy ảnh trên cổ đưa cho hắn:

- Thứ ông muốn.

Đường cảnh quan hừ lạnh một tiếng, đưa tay định cầm.

Lúc tay hắn sắp chạm vào máy ảnh, tôi rụt tay lại:

- Tôi có việc muốn hỏi ông, ông trả lời xong tôi mới giao máy ảnh cho ông.

Cũng trong điều kiện ánh sáng lờ mờ, càng khiến tôi cảm thấy hắn rất giống Bành Chính.

Đường cảnh quan khinh thường, giơ súng lên chĩa vào trán tôi:

- Mày cảm thấy mày dựa vào cái gì để ra điều kiện với tao?

Đầu súng vừa mới bắn vẫn còn nóng dí lên trán tôi, tay tôi đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn không muốn cứ vậy giao máy ảnh cho hắn:

- Chỉ cần tôi buông tay, máy ảnh sẽ rơi vỡ.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt Đường cảnh quan hơi thay đổi, hắn buông tay:

- Hỏi đi.

- Thực ra ba năm trước ông đã biết hung thủ là ai rồi có phải không? Mà lần này mục đích của ông không phải vì để tìm hung thủ, mà là nhìn trúng đồ của tôi.

Đường cảnh quan bị tôi nói trúng, chột dạ đưa tay lên sờ sờ mũi:

- Đúng.

- Vì sao?

Tôi tiếp tục hỏi.

- Bành Chính là anh trai tao.

Quả nhiên. . . . . .

- Hỏi xong chưa?

Hắn từng bước tiến lại gần, bổ sung thêm câu:

- Biết quá nhiều, sẽ không còn mạng.

Nói xong hắn đảo mắt nhìn hai người trong xe, nhân lúc tôi không chú ý, vươn tay định cướp máy ảnh.

Tôi đương nhiên không thể để hắn toại nguyện:

- Nếu ông tiếp tục tiến lên, chiếc máy ảnh này sẽ không còn nữa.

- Mày đang uy hiếp tao?

Tôi chắc chắn hắn đã coi chiếc máy ảnh như báu vật, nếu tôi cứ vậy đưa cho hắn, lấy được máy ảnh rồi hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng tôi:

- Để chúng tôi rời đi, súng cũng đưa tôi, máy ảnh tôi sẽ đưa cho ông.

Im lặng một lát, Đường cảnh quan cười ha ha vài tiếng:

- Thằng ôn này, ghê gớm phết nhỉ.

Nói xong, hắn lấy từng viên đạn ra một:

- Đạn đổi máy ảnh, ok?

- Được.

Trước lúc một người một tay giao đồ lại cho đối phương, tôi xoay người ra hiệu bằng ánh mắt với Tô Ly.

Tôi cũng không biết cô ấy có hiểu không, tóm lại sau khi giao dịch xong, tôi dùng tốc độ nhanh nhất để lên xe, bác tài cũng nhanh chóng khởi động xe phóng đi, bỏ lại Đường cảnh quan phía sau.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.