Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

mặt người dưới đáy nước

Phiên bản Dịch · 1462 chữ

Bàn bạc một lúc, Tô Ly bảo tôi đi đến đồn cảnh sát nói rõ chuyện đêm nay ra trước khi bị sờ gáy, bằng không nếu để họ điều tra ra, sẽ rất phiền toái.

- Anh đợi một lát, tôi đi tìm anh.

Trước lúc tắt điện thoại, Tô Ly nói.

Tôi đứng tại chỗ chờ 20 phút, 20 phút sau Tô Ly gửi vị trí qua WECHAT cho tôi, bên cạnh cầu Đông Cốc.

Cầu Đông Cốc cách khách sạn khoảng mười phút đi bộ, lúc đến nơi, Tô Ly vươn tay ra:

- Ảnh chụp đâu?

- ảnh nào?

Tôi nghi hoặc một lát, sau đó lập tức phản ứng lại:

- Đây.

Tôi lấy ảnh trong túi ra.

Tô Ly nhận lấy tấm ảnh, dùng bật lửa đốt cháy, nhưng hình như không thể đốt được.

- Vô ích thôi, dù cô có đốt, không bao lâu sau nó vẫn sẽ quay trở về trong túi tôi.

Tôi nhớ đến tấm ảnh chụp trong tòa chung cư Mân Đông.

Hiện tại ngẫm lại, lúc trước ảnh chụp trở về không phải do La Hồng giở trò quỷ, là mà máy ảnh.

Máy ảnh này vốn thuộc loại tà vật.

- Vậy phải làm sao đây?

Tô Ly tức giận ném bật lửa xuống nước, tôi đưa mắt nhìn theo , lờ mờ nhìn thấy một gương mặt người dưới đáy nước.

- Trời má!

Tôi sợ hãi giật bắn người, Tô Ly cũng bị phản ứng của tôi dọa:

- Làm sao vậy? !

Trái tim tôi đập liên hồi, không phải hoa mắt, dưới đáy nước thật sự có một khuôn mặt!

- Tô… Tô Ly!

Tôi run rẩy nắm lấy cánh tay cô ấy.

- Cô có nhìn thấy dưới nước có một gương mặt không?

Tôi cho rằng có lẽ lại có một vụ án xảy ra.

- Mặt người nào? Anh đừng dọa tôi.

Tô Ly nuốt nuốt nước miếng, thử thò đầu xuống nhìn:

- Đâu có mặt người nào, anh bị dọa đến xuất hiện ảo giác rồi à?

- Không có á?

Tôi kinh ngạc nhìn lại, tôi không nhìn lầm, cho dù rất mơ hồ, nhưng đây chính là một gương mặt người!

- Không có thật!

Tô Ly khẳng định.

Tôi quay đầu nhìn Tô Ly, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm đáy nước, khuôn mặt kia đột nhiên mở mắt, cười nhe ra bộ răng không đồng đều.

Trời ơi! Có phải tôi gặp ma rồi không!?

Reng reng reng~

Điện thoại trong túi vang lên, Đường cảnh quan gọi, tôi và Tô Ly nhìn nhau, do dự không biết nên nghe hay không.

- Hay là nghe đi, mọi chuyện đã thành ra thế này rồi.

Tô Ly lên tiếng vào lúc chuông điện thoại sắp dứt.

Tôi hít sâu một hơi, ấn nghe.

- Cậu Vương, có làm phiền cậu nghỉ ngơi không?

Ngữ khí của Đường cảnh quan rất nhẹ nhàng, giọng nói nghe rất vui vẻ.

- Chưa, cháu chưa ngủ.

Tôi nói.

- Vậy ra ngoài ăn chút gì nhé? Tôi có việc muốn nói với cậu.

- Thôi không ăn, cháu sắp đi ngủ rồi, có gì nói luôn trong điện thoại đi.

- Thật vậy chăng? Gió bên bờ sông rất lạnh, đừng để bị nhiễm lạnh nhé.

Đường cảnh quan cười cười, mắt tôi trợn to, có cảm giác tóc gáy đều đã dựng đứng lên.

Bốn phía vắng tanh, không một bóng người, nhưng Đường cảnh quan lại biết tôi đang ở đây, lẽ nào là gương mặt dưới đáy nước vừa rồi!?

Tôi không mở loa ngoài, nhưng trong hoàn cảnh bốn bề im phăng phắc, Tô Ly đương nhiên cũng nghe thấy những lời Đường cảnh quan nói.

Sau khi gửi cho tôi một địa chỉ, Đường cảnh quan tắt điện thoại, sắc mặt Tô Ly trắng bệch nhìn tôi:

- Tôi cảm thấy vị cảnh sát này rất kỳ lạ.

Ngoài cả người lạnh run ra, tôi không biết phải nói gì.

Tô Ly mím môi, vỗ vỗ bả vai tôi:

- Tôi đi với anh.

Nơi Đường cảnh quan hẹn tôi ra ăn khuya là một quán cơm nhỏ trên đường Phúc Dân. ở đây có rất nhiều người, buổi tối đều tụ tập trước một bàn lẩu nóng hổi vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa.

Đường cảnh quan ngồi góc trong cùng ăn lạc, dựa vào cửa sổ.

Tôi và Tô Ly đi tới ngồi xuống, Đường cảnh quan liếc nhìn Tô Ly, gọi bà chủ lấy thêm một đôi bát đũa.a

- Tối nay có phải cậu đã đến tòa trung tâm thương mại không?

Sau khi bà chủ cầm bát đũa lên, Đường cảnh quan phủi phủi vỏ lạc dính trên quần, đi thẳng vào vấn đề.

Tôi liếc nhìn Tô Ly:

- Ừ.

- Cậu cũng nhìn thấy Bành Chính rồi hả.

Ông ta lại hỏi.

- Đúng.

Tôi hít sâu một hơi:

- Vì sao ông biết đó là Bành Chính?

- Bảo vệ đến nhận xác, nói cho chúng tôi biết. mười năm trước Bành Chính căn bản không chết, hắn giả chết là vì muốn trả thù, bảo vệ chính là con trai hắn.

- Báo thù, vì sao phải giết hạn những cô gái vô tội?

Tôi cảm thấy khinh bỉ. Đường cảnh quan mở nắp chai rượu trắng rót cho mình một chén, uống xong, không nhanh không chậm nói:

- Việc này không quan trọng, quan trọng là…. Tôi rất muốn biết, Bành Chính chết như thế nào.

Ông ta nhìn tôi chằm chằm, hình như đang muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi.

- Có lẽ ông đã biết hết tất cả, Đường cảnh quan, ông rốt cuộc là ai?

Tô Ly đột nhiên lên tiếng, kéo tầm nhìn của Đường cảnh quan sang.

Đường cảnh quan nhìn Tô Ly đánh giá một lúc, đáy mắt không chút sắc thái nào khác:

- Tô tiểu thư, tôi là cảnh sát, hiện tại đang điều tra vụ án nhảy lầu.

Lời ông ta nói vừa sắc bén vừa có uy, Tô Ly tối sầm mặt:

- Ý của ông là cho rằng Bành Chính đúng là bị người hại chết, mà người ông hoài nghi, là Vương Cảnh đúng không?

Đường cảnh quan khẽ rướn mày không nói gì, trong lúc ngẩn ngơ, tôi phát hiện dung mạo ông ta khá giống Bành Chính, nhưng Bành Chính thì lôi thôi, còn Đường cảnh quan sạch sẽ gọn gàng.

Những cô gái bị hại, thủ đoạn gây án cũng rất sạch sẽ gọn gàng…..

Đường cảnh quan cười cười, không nóng không lạnh:

- Lúc tôi đến hiện trường, nhìn thấy cậu ta cũng có mặt ở đó.

Điện thoại di động trong túi vang lên tiếng tinh tinh, tôi không có quá nhiều người để liên lạc, cũng tắt tiếng những thông báo không quan trọng, vậy thì những tin nhắn này, có lẽ đều trong app livestream.

Tôi cúi đầu lấy di động ra xem qua, cây hồng gửi tin nhắn vào nhóm: “cảnh sát này rất kỳ lạ, chủ thớt phải cẩn thận.”

Hoa hồng nói: “Chỉ cần cậu không thừa nhận, hắn cũng không có biện pháp bắt cậu, hơn nữa cậu chẳng phải cố ý, cậu chỉ đang phòng vệ chính đáng mà thôi.”

“Với hạng người này không cần thiết phải nói thật, dù sao hắn cũng chẳng nói với cậu được câu nào thật còn gì?” Bách hợp nói.

Cũng đúng….

- Tôi nhìn thấy hắn ở trung tâm thương mại, nhưng tôi không hại chết hắn.

Tôi tắt di động ngẩng đầu:

- Đường cảnh quan không đi điều tra thân phận của bảy cỗ thi thể, ngược lại còn bận rộn với cái chết của một tên tội phạm, hay là nói Đường cảnh quan quen biết Bành Chính, muốn giúp hắn điều tra rõ chân tướng?

Quả nhiên, lúc tôi nói xong những lời này, sắc mặt Đường cảnh quan đột nhiên thay đổi.

Tô Ly nhân cơ hội phụ họa:

- Kẻ giết hại nhiều người như vậy chết rồi, theo lý mà nói phải là một chuyện khiến người ta vui mừng, nhưng sao trông Đường cảnh quan lại có vẻ không vui thế?

- Vương Cảnh.

Đường cảnh quan vỗ bàn đứng lên:

- Cậu giết người, tôi vốn định dùng lời hay lẽ đẹp khuyên nhủ cậu ra đầu thú, vậy mà cậu lại nói những lời này với tôi.

Tiếng ồn ào trong quán cơm nhỏ im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu sang nhìn về phía bàn chúng tôi.

- Ông dựa vào cái gì cho rằng người là do anh ấy giết? ông nhìn thấy à?!

Tô Ly cũng đập bàn đứng dậy, luận khí thế cô ấy không thấp hơn Đường cảnh quan.

Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xào.

Bạn đang đọc Livestream Kể Chuyện Ma Đô Thị của Mộc A PHIÊU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.