Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhóc có sao không? (1)

Tiểu thuyết gốc · 1683 chữ

-Bản đồ!

Tại cận nơi bìa rừng hiểm trở,một thanh niên dáng người cơ bắp cao lớn đang làm một thao tác kì lạ.Hắn vừa lẩm nhẩm cái gì đó vừa đi phía trước.Trông rất giống tâm thần.

Tuy vẻ bề ngoài đẹp trai ngáo ngáo là vậy,nhưng hắn lại bị mấy con yêu thú nhìn với ánh mắt quái vật.Bởi vì nơi nào hắn đi qua,một dải xương sống đi theo tới đó.

Những con yêu thú không biết sợ hãi trước đó từng lăm le hắn.Giờ đây xác nằm la liệt , thân thể không một miếng thịt.Mỗi con đi đến là đầu lìa khỏi xác.Trông thập phần kinh dị.

Thiên Minh thì vẫn đang tìm cách sử dụng kĩ năng hắn mới sáng tạo,nó là một chiếc map đa năng dày đặc lộ tuyến con đường.Nhờ có nó mà hắn được không biết địa danh ở đây.Và hơn nữa là đã tới ngoài rừng.Chuẩn bị đến đường lớn tơ lụa.

Nghe nói mấy con đường này thương nhân đi qua,nhiều cướp giặc thường hay rình đến.Có nhiều trường hợp thương nhân là nữ đã bị hấp diêm thậm tệ.Xác vứt đó dính đầy ô uế của mấy tên cướp trên người.Quạ không dám đậu xuống.

Hắn chỉ nghĩ đến mấy cái đó thôi đã run hết cả người,nhưng cũng tự an ủi.

-Nếu cái kịch bản rẻ tiền đấy mà ở đây chắc ta đi đầu xuống đất.

Hùng hồn câu nói,khi đã đến trước mặt là một con đường trải dài trông không giống với kiệt tác thiên nhiên.Thiên Minh nhận ra đây là đường đi mà con người xây lên.Chắc chắn men theo giống với bản đồ nói thì sẽ đến một thôn làng gần đó.

Qua đó hắn thấy đó giống với một làng chài nhỏ hơn,chấm bé tí cách xa hắn mấy cây số.

Chợt một tiếng động đâu đó truyền tới tay hắn,Thiên Minh nhìn qua có mấy cái chấm đỏ bé xíu cùng một chấm xanh nhỏ cạnh đó.Kèm theo là giác quan nhạy bén.Nghe được tận đường bên kia tiếng kêu giống một cô gái nào đó cầu cứu.

“Ai đó cứu tôi với!!Có kẻ cướp....Hức hức,thả tôi ra!!”

-Có được rút lại lời nói trước đó không,ta lỡ mồm.

Thiên Minh run run mép,không ngờ bản thân lại dính vào cái motip rẻ tiền này.

Tiếng thất thanh nghe qua có vẻ giống một đầu loli,hắn cũng đành đi theo chỉ dẫn mà vượt qua những tán cây vô thanh vô tức.Như một bóng ma đậu trên cây gần đó nhìn xuống.

Do tán cây cùng sự khéo léo im lặng của hắn mà không ai có thể nhận ra được.Mấy tên cướp đang chảy dãi phía dưới nhìn qua thật dâm tiện.

Ở giữa vòng vây bọn chúng,một cô bé với hai chiếc tai cáo đang dựng xuống.Cả thân hình nhỏ run run sợ hãi,ánh mắt đọng sương hơi đỏ.Quả nhiên là trẻ nhỏ vẫn bị dọa cho sợ.

Nói ra cô bé này diện mạo thật quá xinh đẹp,hai má hồng phấn tự nhiên,đôi mắt to tròn tựa ruby phát sáng.Mắt hai mí không hợp thói thường.Cái mũi nhỏ trắng cao chỉ có trong phim,môi hồng bé con chúm chím.Kết hợp với đôi tai lông trắng và cái đuôi nhỏ đang run run làm cho người khác nhìn vào chỉ muốn ôm trong lòng.Không lỡ tổn thương.

-Hình như ta có chút nhầm lẫn,cô bé là mèo chứ không phải cáo!

Quan sát kĩ lại một lượt,Thiên Minh mới nhận ra đôi tai mèo và cái đuôi.Vì như hắn nhớ đuôi cáo bồng bềnh nhiều lông hơn nhiều.Không có mảnh mai và ít lông như vậy.

Bất quá hoàn cảnh này cô bé cũng thật tội nghiệp.Quần áo có phần cũ sìn và rách một vài nơi,chỉ đủ che đi một số bộ phận nhạy cảm.Vẫn có vài lỗ lưng hở da thịt ngọc ngà

Đôi chân đẹp đẽ trắng ngọc đã có vết bùn và đất đá làm xước đi,một số nơi bong chóc da thịt.Thiên Minh nhìn vào có chút không lỡ,cảm thấy cô bé này thật tội nghiệp.

Nghe qua đối thoại run rẩy kia,biết được một số chuyện khá đáng thương.

“Cầu xin các anh,chỉ cần cho tôi vài đồng mua thuốc cho chị thì các người có thể sử dụng tôi thế nào cũng được...Tôi xin các anh...”

Tuy run sợ trước những tên cao lớn bặm trợn cầm thanh đao rách có mùi hôi thối kia,nhưng cô bé mặt lấm lem vẫn cố gắng muốn đưa ra yêu cầu chữa bệnh cho người chị đang nằm liệt giường.

Biểu cảm khuôn mặt thành khẩn,dường như đó là chấp niệm mà cô bé mong muốn hoàn thành bất cứ giá nào với người nhà duy nhất của mình khi biết bản thân không qua khỏi.

Thất sắc nhạt kia sao che được tầm mắt của hắn,chắc chắn cô bé đã khóc rất nhiều khi biết chị mình dính bệnh nặng.Một người sẵn sàng vì người khác như vậy thật khó kiếm thấy.

Đáp lại lời nói thành khẩn kia là những điệu cười sảng khoái,đám cướp như nghe thấy một câu chuyện cười.Một tên trong đó còn không nhịn được lên thốt.

“Hahaha,hiện tại ngươi đang trong hoàn cảnh nào cũng không biết sao.Còn giám ra điều kiện với bọn ta.”

“Haha bọn mày có nghe nó nói gì không?Mua thuốc cho chị ư?!Haha..Mày đang đùa sao hả con nhóc?”

“Hắt xì...Con nhóc này trông dáng vẻ không tồi,có chút bẩn tí nhưng đáng để thưởng thức.Bọn mày đợi ngoài,tao muốn làm đầu tiên làm trước.”

“Thân thể bé con thế này chắc vẫn còn a!Hahaha!...”

“Tao muốn nghe tiếng rên của trẻ nhỏ thế nào,trước nay chỉ nghe chứ chưa có thử.Chắc kích thích lắm đây!’

“Khà khà....”

Bọn cướp dùng những lời nói mỉa mai và điệu cười thô tục ghê rợn.Những câu nói đó không khỏi khiến cô bé thân hình nhỏ gầy yếu đuối run rẩy.

Cô biết cái kết cục của mình thế nào khi ở đây.Nhưng đôi chân bị thương do bẫy gài làm cô không thể di chuyển.

Cái bẫy nhọn hoắt nhìn qua đã khiến người ta run sợ,chuyên đi bắt thú lớn.Giờ ghim vào chân một cô nhỏ yếu như thể cắn đứt rời.

Nỗi đau đến cả người lớn còn không chịu được,cô bé chỉ cam chịu chứ không một tiếng hó hé.

-Thật là một cô bé kiên cường,không ngại khó khăn mà đi tìm thuốc tại thành thị cho chị.Tiếc thay lầm vào hoàn cảnh này....

Thiên Minh trên cây khuôn mặt cũng đã thay đổi,lạnh lẽo kèm theo chút lạnh lùng.Giọng nói thầm mang theo sát khí vô hình.

-Nhưng nếu có ta ở đây,mọi chuyện sẽ đi theo hướng khác.

Hằn thầm nói,sau đó bản thân hòa vào không khí thiên nhiên.Biến mất trên tán cây.

Ở dưới,bọn cướp một số tên đã xếp thành hình vòng cung.Trên mặt đều lộ vẻ dâm đãng,tên béo lúc lích như cục mỡ di động,khó khăn rút đai quần thít lại.

Một điểm chung của cả lũ ở đây,là ở giữa đũng quần đều dựng thành một cái lều.Tựa việc quan hệ loli khiến bọn chúng rất hưng phấn.

-Bé con yên tâm,trư ca sẽ thật nhẹ nhàng.

Tên lợn mập vẻ mặt cười đến biến dị,khi nhếch mép thì mỡ trên mặt nhăn nheo chuyển động theo.Trông tởm đến cực hạn,người khác nhì chỉ muốn nôn ói.

Mà cô bé khi đối diện không khá là bao,đã ngã quỵ xuống đất.Tuy đã nghĩ đến cảnh tượng này nhưng không ngờ khi đối diện lại khó tả đến vậy.Sự sợ hãi và bất lực giờ đây quấn quanh khiến cô không thể cựa quậy nổi nữa.

Dường như trước sự việc này chỉ có thể cam chịu không thể chống trả,cô chỉ biết nhắm chặt đôi mắt ruby tròn đẹp lại.Nước mắt lấm tấm chảy xuống.

-Chị ơi,em xin lỗi.Em không mang được thuốc về rồi,nếu có kiếp sau em vẫn muốn làm đứa em bé bỏng của chị...

Vừa nói,Tiểu Miêu cắn chặt răng.Không cho tiếng khóc phát ra.Bởi vì cô hiểu làm như vậy chỉ khiến bọn cướp càng hưng phấn lên thôi.Sẽ không bao giờ có sự thương hại ở đây.

Cô bé ngồi đó,chỉ biết khóc.Chấp nhận số mệnh không cựa quậy trong vô ích.

Một giây trôi qua...

Ba giây trôi qua....

Năm giây trôi qua...

Mười giây trôi qua...

Không hề có chuyện gì xảy ra,trong suy nghĩ Tiểu Miêu liền thấy lạ thường.Tiếng nói chuyện và cười dâm tục không còn nghe thấy nữa.Chỉ có thể nghe rõ trong không trung tiếng gió nhẹ mùi kì lạ tỏa ra.

Cô he hé con mắt ,chỉ là cảnh tượng trước mặt không dám nghĩ tới.

Dưới cái ánh năng mặt trời,một thanh niên cao lớn cơ bắp khỏe mạnh vương vấn mồ hôi trên tóc.Thẳng đứng lưng với một tư thế hiên ngang bất khuất.Bàn tay còn giấu đi nhỏ xuống tí tách máu đỏ.

Tiểu Miêu ánh mắt tròn xoe,không biết chuyện gì diễn ra.Ai đây?Là thiên thần được gửi xuống cứu mình ư?Không biết nữa,chỉ thấy cái bóng lưng kia thôi đã khiến cho cô cảm giác yên tâm kì lạ.

Vệt đỏ nhàn nhạt trên má,thân thể cơ bắp kia có mấy vết hằn nét tỏa ra khí tức nam nhân.Loài miêu sẵn mũi thính,ngửi được từ người kia mùi thơm nóng người đến lạ.

“Cảm giác này là sao?”

Mà khi nhìn xuống có hơn chục bộ cốt lâu,tiểu la lỵ mới giật mình khỏi cơn mê man.Bờ vai run run,không ngờ đám người xấu kia đã hóa thành người chết rồi.

Hơn nữa lại còn không có tiếng động,cứ như một vị sát thủ lão luyện làm qua nhiều lần.Không giống người bình thường,phút chốc hình tượng Thiên Minh có phần đáng sợ.

Hắn quay đầu ra sau,mắt không cảm tình hướng đến.Giọng điệu lạnh lùng mở miệng hỏi.

-Nhóc có sao không?

Bạn đang đọc Lỡ Xuyên Qua Ta Đành Làm Chúa Tể sáng tác bởi ⁸XíchThầnCổLãnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ⁸XíchThầnCổLãnh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 204

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.