Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt cóc

Tiểu thuyết gốc · 1576 chữ

Tối đến, Trương Quân toàn thân mặc quần áo màu đen, nhảy vào Mục gia. Canh phòng ở Mục gia phải nói là quá lỏng lẽo. Có lẽ bây giờ trong thành chỉ còn một nhà này, lại sắp thông gia với Thứ Sử, nên không có lý do gì bọn họ phải sợ cả.

Trương Quân bắt đầu đi tìm phòng ở của Mục Dao, tuy trong trí nhớ cậu không có hình ảnh về cô gái này, nhưng trong nhà này ai xinh đẹp nhất có lẽ là người đó đi.

Cuối cùng thì cậu cũng tìm thấy một căn phòng đèn còn đang sáng kia, nhìn vào bên trong là một thiếu nữ xinh đẹp, mắt ngài mày ngọc, nhưng hai tay lúc này lại ôm mặt nằm gục mặt trên bàn.

Trương Quân mặt dù trên mái nhà, nhưng vẫn nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô gái này, cậu thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ là biết đại soái ca đã trở về, cho nên khóc lóc ân hận."

Mục Dao lúc này đang ôm mặt khóc, ngày kia cô phải gả đi cho con trai nhà Thứ Sử. Tên kia nghe đồn là một tên thiểu năng từ bé, trí tuệ dừng lại mãi mãi ở đứa trẻ sáu bảy tuổi.

Nàng còn đang nghĩ sau sự việc lần đó, có thể cùng người trong mộng Lâm Phàm được cha mình chấp nhận, không ngờ cha nàng liền thất hứa, còn cố ý muốn gả nàng để thông gia nhà Thứ Sử đại nhân.

Tuy Mục Dao được gọi là tài nữ, xinh đẹp như tiên, nhưng ở cái xã hội này. Phụ nữ cho dù có tài đến đâu, cũng khó lòng mà xem trọng. Cha nàng chỉ xem trọng đứa em trai của nàng mà thôi.

Mục Dao lúc này nghe bên cửa sổ có tiếng động liền giật mình.

"Ai ở đó?".

Trương Quân bịt mặt kín mít nhảy vào.

"Là ta?"

"Ngươi là ai?"

"Nàng còn không biết ta là ai?"

Mục Dao bán tính bán nghi, đang muốn la lên thì bị Trương Quân đánh vài cổ ngất xỉu đi.

~~~

"Sư huynh, đây là vợ chưa cưới của huynh sao, cũng rất xinh đẹp nha".

Lâm Tịnh Tuyền đánh giá nhan sắc của Mục Dao. Tuy là có xinh đẹp nhưng cũng không thể so sánh với con gái ở tu tiên giới như Tịnh Tuyền được. Nếu đem ra so sánh thì sợ rằng Mục Dao đời này cũng sẽ không còn lý tưởng sống, bởi vì hai người như trên trời cùng dưới đất vậy.

Buổi chiều Trương Quân cùng Lâm Tịnh Tuyền thuê một nhà trọ cách nhà họ Mục không xa, diệu làm sao, ngõ Nê Bình mà trong thư Bùi Sài gửi đến cũng gần đây.

"Muội đừng trêu nữa, suýt nữa chết trong tay cô ta."

Trương Quân chậc chậc nói, không thích thì thôi, cứ việc nói ra, cậu sẽ sảng khoái đáp ứng hủy bỏ hôn ước, biết đâu còn có thể giúp cậu nhặt được một chiếc nhẫn chứa lão gia gia.

Đằng này lại thiết kế hãm hại giết cậu, còn hại luôn của gia đình cậu.

Lâm Tịnh Tuyền trói Mục Dao lại một góc vào tường, nơi đây lại bố trí trận pháp cách âm, linh thạch nàng nhiều lắm, nên không sợ tiêu hao.

Trương Quân khi biết linh thạch có chứa đựng linh khí trong đó liền vui đến phát điên, bấy lâu nay cậu chỉ nghĩ linh thạch dùng để giao dịch, không ngờ còn có chức năng này.

Nếu là có thể chứa đựng linh khí, ở thế giới mạt pháp này, bọn họ không lo hết linh lực. Nhưng chỉ là cậu rất nghèo, tới đó cũng chì có thể mượn sư muội một ít.

Trương Quân bắt đầu dùng chậu nước tạt vào mặt Mục Dao. Mục Dao mơ màng mở mắt ra, trên cổ cô lúc này vẫn còn lại cảm giác đau nhói mà Trương Quân gây ra lúc này.

Thấy hai người lạ mặt, mình lại còn bị trói, Mục Dao liền hoảng sợ nói:

"Hai người là ai? Vì sao bắt tôi đến đây?"

"Hả? Mới mấy tháng không thấy, vợ tương lai của ta lại quên ta rồi sao". Trương Quân mĩm cười nhìn Mục Dao một cái, ánh mắt nhu hòa nhìn người từng là vợ chưa cưới của mình.

Nhưng trong mắt Mục Dao, nụ cười này chính là đại khủng bố:

"Người, không thể nào, ngươi Trương Quân làm sao có thể ...."

"Là còn sống đúng không? Có vui mừng đến phát điên hay không? Có bất ngờ hay không?".

Nếu cậu là "Trương Quân" ở thế giới này, có lẽ lúc này tâm tình đã điên loạn, nói ra xong lời nói này liền đâm một đao cho con ả này chết một cách thống khoái nhất. Nhưng dù sao cậu cũng không phải là người đam mê giết chóc như thế.

"Hừ, ngươi muốn giết thì giết đi, còn bắt ta làm gì."

Mục Dao lúc này hơi ủ rủ, hình như đã không còn quan tâm đến sống chết của mình nữa.

Lâm Tịnh Tuyền ngạc nhiên, sư huynh mình trước khi đi đã nói, ngày kia là đám cưới cô gái này cùng người con trai mà cô không yêu, tình nhân của cô chính là tên Lâm Phàm kia có thể xuất hiện.

Giờ phút này nhìn vào Mục Dao, Lâm Tịnh Tuyền có hơi thương cảm, những chỉ là thoáng qua, người phàm luôn bị trói buộc bởi tình yêu. Lâm Tịnh Tuyền không muốn sau này mình bị dính vào chuyện này, nếu không đó sẽ là điểm yếu của nàng, tương lai có thể bị kẻ thù khai thác được.

"Ha ha, đương nhiên là chờ Lâm Phàm ca của ngươi đến cứu ngươi rồi."

Mục Dao nghe đến Lâm Phàm thì lóe lên một tia hy vọng, nhưng vẫn là trấn tỉnh nói:

"Hừ, ngươi tốt nhất nên giết ta, mấy tuần trước, Phàm ca đã trở thành cao thủ tông sư, nếu huynh ấy trở lại kịp lúc, thì người chết sẽ là ngươi."

Trương Quân hơi bất ngờ, không ngờ tên này sống dai như thế, bị truy nã còn không chết, mà còn có thể đột phát, chẳng lẽ té núi nhặt công pháp.

Ở thế giới mạt pháp này, võ đạo muốn đột phá đều phải trải qua sinh tử chiến, không như tu sĩ hấp thụ thiên địa linh khí liền đột phá. Cho nên một người từ mấy tháng trước có lẽ là đoán thể cảnh đi, cũng không thể đột phá tới tông sư nhanh như thế.

Thấy Trương Quân không nói gì, Mục Dao liền kiêu ngạo nói:

"Ta biết ngươi lần đó hận ta lắm, trong lòng ngươi chắc vẫn còn yêu ta, thế nào, chỉ cần ngươi dẫn ta ra ngoài thành, ta sẽ nói Phàm ca tha cho ngươi, chúng ta từ nay xem như không ai quen ai."

Trương Quân nghe Mục Dao nói như thế thì hơi kì quái, cậu nhìn Mục Dao như nhìn kẻ ngu, sau đó nhìn Lâm Tịnh Tuyền, nháy nháy mắt.

Lâm Tịnh Tuyền hiểu ý sư huynh của mình, liền lấy tay tháo khăn che mặt ra.

Mục Dao còn đang muốn nghĩ hai người này làm gì, đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Tịnh Tuyền, Mục Dao ngây dại.

Mục Dao tự xưng có thể là đẹp nhất ở Dương Châu này, nếu ở vương triều Đại Lý xếp vào mười vị trí đầu của bảng xếp hạng mỹ nhân cũng là không nói chơi.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tịnh Tuyền, Mục Dao biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng, nếu đem so sánh thì khuôn mặt của cô chính là rác rưởi còn không bằng.

Cô là con gái nhưng khi nhìn mặt thật của thiếu nữ mang theo khăn che mặt này trong một khoảnh khắc vẫn bị mất hồn bạc vía, nếu nói có tiên nữ, thì thiếu nữ trước mắt này chính là tiên nữ.

"Không, không thể nào, tên xấu xí như ngươi không thể biết người xinh đẹp như thế."

Trương Quân cười lạnh, cậu biết thế nào khi thấy mặt Tịnh Tuyền tâm tính ả đều sẽ vỡ nát. Nếu như nhìn thấy sư tỷ Nguyệt Cơ của cậu, có lẽ Mục Dao sẽ tại chỗ tự tử vì thấy không xứng để sống.

Nhưng là một người con gái có chút đầu óc, Mục Dao sẽ không vì chuyện này mà từ bỏ. Vốn dĩ mấy tuần trước Lâm Phàm có liên lạc với Mục Dao. Nói rằng mình có đại cơ duyên, sắp đột phá đến tông sư, bảo nàng cố kéo dài thời gian hôn sự.

Nhưng mà mấy ngày gần đây, Lâm Phàm không còn liên lạc gì với cô, làm cho Mục Dao tâm tình chán nản, thậm chí còn có ý định tự tử. Nhưng bôm nay Trương Quân lại nhắc đến cái tên Lâm Phàm, còn nói hắn có lẽ đã mai phục gần đây, làm nổi lên ngọn lửa muốn sống tiếp của cô.

Nếu như lúc này Trương Quân vừa cứu một mạng người, có lẽ sẽ lập tức đi tới Huyền Không tự, cạo đầu xuất gia.

Bạn đang đọc Lôi Thần Ở Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.