Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về Lam gia

Tiểu thuyết gốc · 1613 chữ

Những người ở phía dưới này nghẹn họng nhìn màn này vừa mới phát sinh, một tên Hợp đạo cao thủ cứ như thế chết đi, lại còn dưới tay một cô gái mười sáu tuổi.

Lâm Tịnh Tuyền lúc này mới giải trừ trận pháp, trận pháp ăn linh thạch của nàng nhiều lắm, nàng cũng có chút đau lòng, nhưng hôm nay thần thông nàng thi triển ra nhanh hơn, cũng xem như có đại thu hoạch.

Trưởng Quân thở ra một hơi, cuối cùng cũng xong. Nhiệm vụ xem như hoàn thành.

"Quân nhi". Lam Nguyệt lập tức ôm con mình, lúc trước tình huống không thích hợp, cho nên bà không muốn thể hiện tình cảm. Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, bà cũng không thể che giấu cảm xúc của mình được nữa.

Lần trước bị chồng mình lợi dùng bà lúc ngủ, khi tỉnh dậy biết mọi chuyện, Lam Nguyệt lần đó liền giận dỗi Trương Sơn thật lâu.

Nếu không phải vì đại cuộc, Lam Nguyệt liền đã quay lại tìm con mình, dù sau từ nhỏ bà luôn chiều chuộng con mình, sợ Trương Quân không thích ứng nổi cuộc sống bên ngoài, trách nhiệm lại lớn như thế.

Nhưng hôm nay thấy con mình, lại còn trở nên lợi hại, Lam Nguyệt cảm thấy đời này sống đã đủ rồi.

"Mẹ, ở đây còn có người nhìn."

Trương Quân hơi ngượng ngùng, dù sao Lâm sư muội vẫn còn đang nhìn mình nha.

"Hừ, con cái lớn rồi, còn biết ngượng ngùng nữa."

Trương Quân cũng là nhìn thật sâu cha mẹ mình, tuy sống chung chỉ hơn một ngày. Nhưng hai người bọn họ là thật tình tốt với cậu. Nhưng có lẽ sau hôm nay nhân quả bọn họ đều sẽ kết thúc, dù gì đã bước đi trên con đường này, liền phải đối mặt với chuyện này.

"Sư huynh, hay ở lại đây chơi thêm một thời gian, chúng ta cũng vừa mới ra ngoài, trở về sớm làm gì."

Lâm Tịnh Tuyền như tâm linh tương thông với sư huynh nhà mình, liền gợi ý nói ra.

Trương Quân vốn cũng có ý muốn ở lại một thời gian, nhưng sợ sư muội bị chậm trễ tu hành, không ngờ bây giờ nghe lời này của sư muội, Trương Quân trong lòng cảm động.

"Được rồi, chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói."

Sau khi đám người rời đi không bao lâu, thì trong đám thi thể kia có một bàn tay nhổ ra ngoài, chính là Mục Vệ.

Từ lúc hắn thấy cha mình chết, liền vào trong trốn đi. Nhưng không ngờ chiến đấu của cao thủ Hợp Đạo ngoài sức tưởng tượng của hắn, hắn lại thấy không thể đi ra ngoài được, liền núp một góc. Vậy mà vẫn bị ảnh hưởng tới.

"À, phải rồi, còn Mục Dao thật sự con giấu nó ở đâu rồi?"

Trương Sơn nhớ lại con dâu hụt này liền hỏi ra. Vốn dĩ hai vợ chồng họ muốn bắt Mục Dao để phá rối lần này, không ngờ lại xuất hiện nhiều tình huống bất ngờ như thế.

Thấy cha mình hỏi như thế, Trương Quân liền nói sự thật rằng cậu đã giết cô ta rồi, Trương Sơn nghe đến đó thở dài một hơi:

"Đó là do gia đình cô ta tự gây nghiệt."

Năm người lúc này ngồi trên xe ngựa, đi về hướng Bình Châu, chính là gia tộc bên mẹ của Trương Quân.

Lam Minh nhìn về phía Lâm Tịnh Tuyền đang che mặt kia hỏi:

"Không biết sư phụ cô nương là ai? Lại có võ công lợi hại như thế?".

Lam Minh cũng chỉ là nghe nói phía đông ngoài biển kia có bồng lai đảo, cao thủ nhiều như mây, còn có một số thủ đoạn thần kỳ, chủng tộc kỳ lạ gì cũng có.

Nhưng hắn chưa bao giờ đi tới đó, dù là Hợp đạo, đi ngoài biển cũng là khó khăn. Lam Minh nghĩ cố gái này có thể đến từ đó.

Con người ở phàm tục cho dù là đại gia tộc đi nữa, cũng chưa chắc biết về tu tiên giới bọn họ chỉ nghe đến bồng lai đảo mà thôi.

Cha, mẹ Trương Sơn cũng không biết được người mà năm đó hắn còn trẻ cứu được, lại là đến từ thế giới bên ngoài. Tên kia sau khi đi liền để lại miếng ngọc bội cùng phong thư nói chứng minh thân phận mà thôi.

Trương Sơn còn nghĩ tên kia đến từ bồng lai đảo.

Lâm Tịnh Tuyền liền nói:

"Thái Thượng tông, sư tôn là Du Sinh Nguyệt chân quân."

Lam Minh nghe sư phụ cô gái tự xưng chân quân, liền trong lòng nghĩ nhất định là đến từ bồng lai đảo, liền khách khí rất nhiều.

"Tiểu tử, mới đi mấy tháng, làm sao lại quen biết cao thủ như thế, mà rõ con cảnh giới thấp hơn người ta, người ta lại gọi con là sư huynh." Lam Nguyệt cả giận nói.

"Ai nha, thì nhờ miếng ngọc bội của cha mẹ đưa cho con, nhưng mà đừng khinh thường con như thế chứ."

"Còn dám nói, công phu mèo quào học đâu ra, mới múa vài cái liên bị người ta đánh bay."

Lam Minh lúc này cũng nhớ lại Trương Quân lúc đó, tuy bị đánh bay ra vòng chiến đấy từ sớm, nhưng cảnh giới rõ ràng không thấp.

Lâm Tịnh Tuyền cũng không vạch trần sư huynh mình làm gì, sư huynh nếu đánh thật thì lợi hại hơn nàng nhiều lắm.

Nhưng trên đường đi, Trương Quân nói nhỏ với Tịnh Tuyền, khi về bên nhà ngoại, có thể sẽ bị đồng lứa khinh thường, nên muốn thể nghiệm cảm giác giả heo ăn thịt hổ, một tiếng hót làm nên kinh người.

Lâm Tịnh Tuyền cũng là thích thú, không ngờ sư huynh lại biết chơi như thế.

Xe ngựa đi một ngày liền tới Bình châu, nơi đây phồn hoa hơn Dương châu nhiều lắm, cao thủ Hợp Đạo cũng là có đủ hai bàn tay cộng lại.

Lam gia, Nguyễn gia cùng Lê gia, chính là tam đại cự đầu ở đây. Thứ Sử khi gặp gia chủ ba nhà, đầu còn muốn phải cúi thấp một chút.

Trong trí nhớ của Trương Quân không hề có nơi này, mẹ cậu chỉ nói là từ bé cậu chỉ đến một lần, từ đó liền đến Dương châu không trở lại.

Lam Nguyệt dẫn Trương Quân cùng Lâm Tịnh Tuyền đi đến chỗ ông ngoại, sau đó giới thiệu:

"Phụ thân, đây là con trai con, Trương Quân. Còn đây là ông ngoại con, mau chào ông ngoại đi."

Trương Quân nhìn thấy một lão giả râu tóc bạc trắng, khuôn mặt uy nghiêm, chính là gia chủ Lam gia, Lam Bố Y.

Lam Bố Y tuy năm nay đã hơn trăm tuổi, nhưng nhìn bề ngoài, sức khỏe so với đàn ông trung niên cũng không có khác gì mấy.

"Ông ngoại."

Lam Bố Y nghe cháu mình gọi như thế, liền cười hòa ai.

"Cháu trai của ta, mười mấy năm mẹ con lại không dẫn con về, hừ lại không cho ta đến thăm con.

Nếu không phải lần này có biến cố chạy về thì còn tưởng rằng đợi ta xuống mồ cũng không bao giờ gặp lại cháu."

"Cha còn nói". Lam Nguyệt khuôn mặt giận dữ lên.

"Được được là ta sai, trước mặt cháu cũng không nên cãi nhau như thế."

Trương Quân nhìn ông ngoại chưa từng gặp này, cảm thấy có chút ấm áp. Thì ra là do mẹ câu không muốn ông ngoại đến tìm mình.

Cậu còn nghĩ rằng quan hệ giữa mẹ với bên ngoại rất căng thẳng. Cho đến khi gặp ông ngoại này, cũng không giống như là căng thẳng lắm.

Lam Bố Ý chú ý tới cô gái dùng khăn che mặt này nói:

"Cô nương này là ai? Bạn gái của Quân nhi?"

"Cha đừng nói bậy, Quân nhi nào có phúc đức đó, cô ấy tên là Tịnh Tuyền."

Lam Nguyệt giải thích rồi ghé vào tai Lam Bố Y nói:

"Cao thủ Hợp Đạo."

Lam Bố Y nghe vậy biến sắc, sắc mặt trở nên nghiêm túc, còn trẻ như thế mà là Hợp Đạo, đời này hắn chưa từng thấy.

Cái này, cái này. Lam Bố Y hơi luống cuống.

Hắc hắc, Lam Nguyệt nhìn cha mình cười, nàng chính là muốn thấy bộ mặt này của phụ thân.

Nhưng mà Lam Bố Y rất nhanh điều chỉnh tâm tình.

"Ha ha không ngờ còn trẻ như thế mà lợi hại như thế, mời ngồi mời ngồi."

Lâm Tịnh Tuyền lúc này mới nói:

"Gia gia không nên khách khí, cứ xem cháu là cháu của mình là được, Trương Quân chính là sư huynh của cháu."

Lam Bố Y nghe đến đó thì lấy làm kì lạ, làm sau cháu của hắn dính tới cao thủ Hợp Đạo rồi, lại còn được người ta gọi là sư huynh.

Lam Nguyệt thấy thế liền gọi hai đứa nhỏ ra ngoài trước, sau đó kể mọi chuyện lại cho phụ thân mình nghe.

"Chẳng trách.." Lam Bố Y nghe đến thì phần nào đoán ra, còn trẻ mà lợi hại như thế có thể đến từ Bồng lai đảo. Còn trẻ ông cũng từng đến đó, nên mới có thể gây dựng nên Lam gia lớn mạnh như thế này.

Bạn đang đọc Lôi Thần Ở Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.