Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tức

Tiểu thuyết gốc · 1368 chữ

Thấy Trương Quân bước vào bên trong, Tô Dương nhắc nhờ:

"Trương Quân đệ, kiếm khí rất mạnh, đệ nên cẩn thận."

Hắn chỉ là nhắc nhở, dù sao có lẽ cha mình bên ngoài đã nói trước, cho nên người này mới dám bước vào. Hắn cũng muốn xem xem đệ tử của Lam Hoa tiền bối võ học như thế nào.

Trương Quân gật đầu, cậu bây giờ không cần mở ra Mangekyou Sharingan cũng có thể có tốc độ kinh người, né tránh mấy đường kiếm này cũng là đơn giản.

Từng trận kiếm khí bây tới, tốc độ ban đầu rất chậm, Trương Quân nhẹ nhàng tránh né. Nhưng càng về sau càng dạy đặc hơn, lại nhanh hơn.

Ở phía bên ngoài, Tô Hàn cùng Lam Hoa đều đang quan sát.

"Lam Hoa cô nương, đệ tử của cô sở trường là tốc độ?".

Lam Hoa gật đầu, thầm nghĩ nào có phải chỉ đâu là tốc độ, nhớ lại lần đó trên biển kia, mỗi một đạo sấm sét đều có thể đánh chết nàng, vậy mà đứa cháu này lại điên cuồng hấp thụ.

Tô Hàn ánh mắt tinh tường, cỡ nào độc ác, chỉ cần nhìn liền nhận ra. Nhưng mà tốc độ tên này cũng quá nhanh đi, mỗi lần kiếm khí gần chạm tới hắn, hắn đều có thể nhẹ nhõm tránh lui.

Trương Quân cảm thấy tốc độ mình càng nhanh, kiếm khí đuổi tới sẽ càng nhanh hơn. Cậu muốn thử đột phá giới hạn của mình, trên người bắt đầu ẩn ẩn có vài tia điện nhỏ.

Tô Hàn bên ngoài bắt đầu kinh hãi, hai người con của hắn đều là thời gian dài luyện tập mới trụ được lâu như thế, nhưng người trẻ tuổi này lại lần đầu làm được đều này, hắn cảm thấy mắt thường đã không thể thấy rõ nổi tốc độ này.

Trương Quân kiên trì được hơn hai giờ thì bắt đầu không chịu nổi nữa, nếu mở ra Mangekyou Sharingan, thì cậu có thể kiên trì lâu hơn, nhưng hôm nay như vậy là thu hoạch rất không tệ.

Buổi tối sau khi dùng bữa, hai người được chuẩn bị một căn phòng. Qua cuộc nói chuyện này, Lam Hoa biết được muốn đạt tới cảnh giới truyền thuyết kia, cần phải săn giết dị thú Hợp Đạo canh, dùng máu lẫn thịt của nó, để bổ sung khí huyết trong người.

Trương Quân bắt đầu ở trong phòng tĩnh tâm thu nạp linh khí. Linh khí ở đây nồng như thế, nhưng người đều tập võ, cậu cảm thấy rất kỳ quái. Chẳng lẽ lại không sinh ra nổi một tên có linh căn.

Thanh Nha Lộ của cậu cũng đã thêm tiến triển, chỉ cần đạt tới Trúc Cơ, liền sẽ ngưng tụ ra cánh hoa thứ ba. Lúc đó sẽ không ngại về tác dụng phụ của MangeKyou Sharingan.

Thời gian một tháng nhanh đến, đám người bắt đầu lên xe ngựa đi về hướng Vạn Kiếm Trường Thành, vốn dĩ lần này đi sẽ do Tô Hàn dẫn hai đứa con mình. Nhưng nhờ có Lam Hoa, Tô Hàn sẽ không cần phải đi nữa.

Trên xe ngựa, Tô Dương bắt đầu giảng giả về Vạn Kiếm Trường Thành.

"Ở Vạn Kiếm Trường Thành, cao thủ nhiều như mây, thiên tài trẻ tuổi càng là không thể điếm xuể. Ở đó người đứng đầu là tiền bối Võ Thanh Minh, được người ta gọi là Thanh Minh kiếm thần, nghe đồn đã chạm tới đỉnh của võ đạo."

Lam Hoa nghe đến đỉnh của võ đạo thì hai mắt tỏa sáng, lồng ngực chập trùng, hận con ngựa già không  đưa họ tới đó nhanh hơn nữa.

Trên đường đi tới đó bọn họ đều không gặp trở ngại gì, một đường tới thẳng.

Nếu như Võ Thành tường thành là bằng mấy dãy núi thì Vạn Kiếm Trường Thành chính là bằng mấy trăm dãy núi hợp lại mà thành, cao lớn uy nga, cho dù là Hợp Đạo cảnh muốn nhảy lên tường thành còn khó.

Muốn vào thành cũng không khó, chỉ cần có giấy giới thiệu là đủ. Nhà họ Tô ở Võ Thành cũng là có người quen ở đây, chính là chú của Tô Mạc, Tô Dương, tên là Tô Vũ.

"Ha ha, tiểu Mạc, tiểu Dương, không ngờ đã lớn như thế này."

Người thanh niên kia mang cho người khác cảm giác thân thiện, khí chất bất phàm, mặc dù chỉ hơn ba mươi, nhưng chính là Hợp Đạo đỉnh phong kiếm tu.

"Chú Vũ, đây là Lam Hoa tiền bối cùng đệ tử của ngài ấy, lần này may có họ đưa chúng con đến đây."

Tô Vũ hơi ngạc nhiên, chỉ nhìn một cái liền nhận ra hai người này không phải tầm thường.

"Cha con chỉ là cái Sơn Đỉnh, ở đâu ra mời được một vị Hợp Đạo cảnh nể mắt hộ tống hai đứa đến đây?."

Tô Dương cùng Tô Mạc khiếp sợ trong lòng, hai người không nghĩ tới Lam Hoa tiền bối còn trẻ như thế mà lại là Hợp Đạo cảnh, mấy hôm nay ở chung, bọn họ cùng một vị Hợp Đạo cảnh hộ tống, đó là cỡ nào vinh quang.

"Cái này, cái nay."

Tô Dương lắp bắp nói ra. Trương Quân thay dì mình nói:

"Là các ngươi không hỏi nha."

Đám người được Tô Vũ dẫn lên trường thành quan sát. Tô Dương cùng Tô Mạc tuy đã từng đến đây, nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn là cảm giác như lần đầu đến, nguy nga, tráng lệ, khiến người ta cảm thấy nhỏ bé.

Lam Hoa cũng là rung động đến, nàng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này. Phía trước mặt họ chính là vùng đất rộng lớn, nhưng tràn ngập máu tanh cùng xác người lẫn dị thú.

Trương Quân nhìn cảnh tượng này tuy có chút cảm khái, nhưng rất nhanh đều bình tĩnh. Dù sao ở Thái Thượng tông, cậu thấy qua không ít nơi còn rộng lớn vô biên hơn nơi này.

Tô Vũ bắt đầu giảng giải nói:

"Đây chính là trận tuyến đầu của nhân tộc, nếu để dị thú xâm lấn, không nói đến toàn bộ nơi này đều phá hủy, có thể lan ra bên ngoài."

Lam Hoa quay đầu nhìn về hướng Tô Vũ nói:

"Ngươi biết thế giới bên ngoài?".

Tô Vũ gật đầu cười:

"Tự nhiên biết đến, nơi đó cằn cõi hơn nơi đây nhiều lắm, ta còn biết được người ở nơi đó gọi chúng ta là Bồng Lai tiên đảo, hai người nhìn lạ mặt, có thể là từ nơi đó đến đi."

Tô Dương cùng Tô Mạc như rơi vào sương mù, cái gì thế giới bên ngoài, chẳng lẽ ngoài nơi đây ra, còn có chỗ khác có người sống, cảnh giới bọn họ còn quá thấp để biết đến chuyện này.

Lam Hoa ngạc nhiên khi Tô Vũ biết mình từ bên ngoài đến, liền hỏi:

"Ngươi có biết ở đây có ai tên Vân Như Hà."

Tô Vũ nghe Lam Hoa nói như thế thì ngạc nhiên:

"Vân tiền bối là gì của hai người?"

Lam Hoa thấy Tô Vũ gọi mẹ mình là tiền bối, liền nghĩ không phải kẻ địch, nói ra:

"Là mẹ ta."

Tô Vũ khiếp sợ không thôi, Vân Như Hà ở Vạn Kiếm Trường Thành nổi danh như mặt trời buổi trưa, ai ở đây mà không biết đến, nhưng là không có nghe người khác nói đến Vân tiền bối có con nha.

"Cái này, Vân tiền bối đang ở ngoài thành, cầm chân Dị Thú chi vương."

Lam Hoa nghe đến mẹ mình còn sống, lệ nóng rơi ra, nàng hôm nay đi tới đây thật là không uổng, nhưng nghe đến đang ở ngoài thành, liền bắt đầu lo lắng hơn.

"Chúng ta vài ngày tới sẽ đi tới đó tiếp ứng, nếu cô là con của Vân tiền bối, thì chúng ta đi gặp một chút Thanh Minh tiền bối."

Bạn đang đọc Lôi Thần Ở Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.