Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh giết

Tiểu thuyết gốc · 2016 chữ

"Lam Hoa !!!".

Vân Như Hà nhìn liền biết đó là con gái của nàng, theo Trương Quân nhìn thấy, mẹ cậu Lam Nguyệt chính là bản sau của bà ngoại. Còn dì Lam Hoa tuy có nét giống, như giống ông ngoại nhiều hơn.

"Mẹ..."

Tới cảnh giới của bọn họ, cảm động là cảm động, nhung bọn họ điều biết không phải là trong tình cảnh này. Vân Như Hà điều chỉnh lại tầm tình, nói:

"Sao con lại tìm được đến đây? Còn đứa trẻ này là?".

"Bà ngoại." Trương Quân kêu lên.

Sấm sét giữa trời quang, nếu như gặp lại Lam Hoa đã khiến cho trong lòng Vân Như Hà rung động, thì lần này người thiếu niên này lại gọi là mình là bà ngoại, chẳng lẽ, chẳng lẽ.

"Hoa nhi, con kết hôn rồi?".

Nghe câu hỏi của mẹ mình, bầu không khí bắt đầu rơi vào tình huống kì diệu.

Lam Hoa ho khan nói:

"Khục khục, là con của tỷ tỷ Lam Nguyệt."

Hả?

Vân Như Hà hơi xấu hổ, nhưng đã là người có tuổi, chút ít này làm sao làm khó được nữ đại tướng quân.

"Khục khục, con của Lam Nguyệt cũng đã lớn như thế rồi sao? Hả?".

Vân Như Hà lúc này mới để ý, không bận tâm đến vết thương mà chạy lại đứa cháu ngoại chưa gặp này.

"Con năm nay bao nhiêu tuổi ?"

"Dạ, vâng 17."

Trương Quân cười thầm, kinh ngạc lắm đúng không, bà ngoại của cháu ơi, ha ha.

"Sao, sao có thể, mười bảy tuổi Hợp Đạo?"

Trương Quân cười tủm tỉm nói:

"Không chỉ là Hợp Đạo trẻ tuổi mà còn là đại phu số một thiên hạ".

Trương Quân dùng Thanh Nha Lộ chạm vào tay Vân Như Hà, vết thương bắt đầu ngừng chảy máu, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn.

"Cái này."

Lam Hoa cũng là trừng to mắt, không ngờ cái này cháu mình điều có thể làm được.

"Con là tu sĩ?".

Trương Quân ngạc nhiên, kiếm thần đều không biết, vậy mà bà ngoại lại biết.

Thất nét mặt của cháu mình, Vân Như Hà liền biết mình nói là đúng:

"Năm đó ở đại lục ta từng đi nhiều nơi, cũng gặp không ít người tự xưng tu sĩ, thủ pháp phải nói là không hợp thói thường."

Nàng nhớ được miếng ngọc bội mà nàng để lại, phải rót linh khí vào mới có thể mở ra. Đây là do nàng nhờ một vị tu sĩ luyện chế kết hợp cùng với "chìa khóa" mở trận ở lối vào Bồng Lai đảo.

"Cha con thế nào?"

Vân Như Hà nội tâm cũng áy náy, năm xưa đi một lần liền hai mươi năm.

"Vẫn đang chờ mẹ trở về."

"Ài, ở đây rất nguy hiểm, con mau về đi, thay ta nói xin lỗi với ông..."

"Báo cáo đại tướng quân, Ngưu Lực Hùng vương đang dẫn đám dị thú tấn công vào chúng ta."

"Được, đợi ta."

Vân Như Hà không chậm trễ, liền mặc áo giáp trở lại, trước khi đi không quên nói:

"Nơi này rất nguy hiểm, về đi."

Không đợi Trương Quân cùng Lam Hoa nói gì, liền đi ra ngoài. Hai dì cháu nhìn nhau, cũng là bước đi ra .

~~~

"Ha ha, Vân Như Hà tiểu nhi, còn trốn làm gì, mau đi ra đi."

Mấy trăm con dị thú chen chúc đứng thành hàng, đều là thân gấu đầu trâu. Mà cầm đầu chính là Nhất phẩm Ngưu Lực Hùng vương.

Vân Như Hà bước ra ngoài, vế thương đã khôi phục bảy phần, nhìn bên ngoài có Tô Vũ, Chỉ Gia Y, Hồng Như Mộng, đều là Hợp Đạo cùng trăm người Kim thân đến Sơn đỉnh.

Doanh trại trước khi đám người Tô Vũ tới, liền có năm vị Hợp Đạo, nhưng liền chết đi một, hai người còn đang bị thương tịnh dưỡng.

"Hừ, Ngưu Lực Hùng, ngươi cũng xứng." Vân Như Hà khí thế bá đạo, nào giống như người sắp chết chứ.

Ngưu Lực Hùng bên này cũng thấy lạ, trận chiến với Tam Đầu Xà khiến nàng bị thương rất nặng, dù là Nhất phẩm cũng phải mất một ngày mới có thể gọi là tạm hồi phục, nhưng cũng không nhiều.

Nhưng nhìn Vân Như Hà võ đạo rất thịnh, tuy không phải thời điểm đỉnh cao, nhưng vẫn có sức vật tay cùng hắn.

"Ha ha, dùng thuật che mặt bọn ta, vẫn như cũ chứ?".

Ngưu Lực Hùng không nói nhiều liền ra lệnh cho đám lâu la tiến lên tấn công.

Đám người bên đây dưới sự chỉ huy của Vân Như Hà hét to.

"Giết"

"Giết."

Hai bên đội quân đánh với nhau long trời lỡ đất. Ngưu Lực Hùng sức mạnh như trâu, vững vàng như gấu. Dùng sức đối sức với Vân Như Hà.

Những người khác cho dù là nhân tộc hay là dị thú đều phải cách xa hai người.

Lam Hoa thấy vậy bộc phát khí tức Hợp Đạo cảnh của mình, nếu như Lam Nguyệt có khuôn mặt kế thừa của Vân Như Hà, thì Lam Hoa chính là truyền nhân võ đạo của cô, hai mẹ con đều là khí thế bàng bạc, ăn một đấm đều có thể tại chỗ qua đời.

Hai mẹ con đều được người đời là nữ võ thần, cho nên khí thế vô song, Lam Hoa luồng qua đám người, tiến lên giúp mẹ mình đánh với Ngưu Lực Hùng.

"Hừ, ở đâu ra con kiến hôi này."

Ngưu Lực Hùng hừ lạnh, sức mạnh tăng trào, trên đường đi không quên vặn mấy cái đầu của địch nhân.

Trên trời lúc này liền có thêm một đám dị thú bay đến, Ngưu Lực Hùng cười lạnh.

"Đến hay lắm, Kim Sí Bằng."

Mà tên Kim Sí Bằng kia không để ý lời nói Ngưu Lực Hùng liền lao xuống đánh Vân Như Hà, hắn biết chỉ cần giết chết người này, đại cuộc liền định.

Vân Như Hà cũng cảm thấy không ổn, với sức của nàng bây giờ lấy một địch hai rất khó.

Truong Quân bên này thấy một tên dị thú vương gia nhập chiến trường, liền mở ra Vạn Hoa Đồng Thần Lôi Tả Luân nhãn.

Từng tia điện trên người cậu bắt đầu hiện ra, hai mắt cậu phát sáng, trồng đen của mắt biến thành cánh hoa sáu cánh, trên tay cầm gậy phong lôi, dùng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy lao vào Kim Sí Bằng.

"Ăn một gậy lão Tôn."

Hả

Đám người lúc này bị Trương Quân làm cho sợ hãi đến, toàn thân phát ra tia điện, khí thế kinh người, khiến người khác khó thở, đây là cái gì võ học.

Lam Hoa biết chiêu này của cháu mình, liền cảm thấy an tâm.

Kim Sí Bằng cũng ngạc nhiên muốn tránh né đi, nhưng đối phương tốc độ quá nhanh, chớp mắt liền kéo hắn ra khỏi chiến trường.

Kim Si Bằng bị kéo đến phái xa liền tức giận nói:

"Người là ai?".

Trương Quân lúc này trong hình thái Lôi Thần cười nói:

"Kẻ tiễn ngươi đi đầu thay."

Trương Quân dùng sức bật lên, hóa làm tia điện đánh vào Kim Sí Bằng. Cho dù Kim Si Bằng có ưu thế trên không, nhưng tốc độ của cậu quá nhanh, mỗi lần Trương Quân ra chiêu, nó đều phải ngạnh sinh chống đỡ.

Nhưng Kim Sí Bằng vương là hàng thật Nhất phẩm. Trên người áo giáp của hắn rất cứng, mặc dù lực sát thương của Trương Quân gây ra cho hắn giảm đi, nhưng tia điện khiến cho hắn hơi khó chịu.

Kim Sí Bằng đột nhiên chụp được tay Trương Quân, dùng nắm đấm đấm liên tiếp vài trăm quyền vào bụng cậu, Trương Quân cảm thấy toàn thân đau nhói, mỗi một quyền đều là đánh vào trong ngũ tạng của cậu.

Trương Quân mắt trái xoay tròn, cậu trợn mắt lên hô:

"Amatersu".

Hai cánh của Kim Sí Bằng cháy lên ngọn lứa đen, hắn thảm thiết kêu lên.

"A, người đáng chết."

Nói xong hắn liền dùng một cước đá bay cậu xuống đất, hình thành nên một cái hố rất to.

Trương Quân may trên người có tia điện bảo bệ, gian nan đứng dậy, trên miệng còn dính chút máu, thầm nghĩ:

"Quả nhiên là khó chơi, tên này thực lực ngang Trúc Cơ sơ kỳ, muốn đánh quá khó."

Kim Sí Bằng thấy ngọn lửa đen này quá kì lạ, không thể nào dập tắt được, hắn chỉ có thể tạm thời dùng yêu khí bảo vệ bản thân, làm ngọn lửa cháy chậm hơn.

Ánh mắt Kim Sí Bằng sắc bén nhìn về phía Trương Quân, hắn bắt đầu dùng cánh vỗ liên tục về cậu, tạo nên mấy cái vòi rồng tấn công về phía cậu.

Trương Quân thầm thấy không ổn, vòi rồng quá lớn, tốc độ lại nhanh, không thể tránh né được.

"Susanoo".

Susanoo của Trương Quân lúc này chỉ có nửa thân trên, da thịt vẫn chưa hình thành, bên trong là bộ xương, bên ngoài bao bọc bởi linh khí.

Trương Quân đứng ở trái tim của Susanoo, dùng hai tay đỡ lấy vòi rồng.

Vòi rồng uy lực quá mạnh, sau lưng cậu cảnh vật bắt đầu bị ảnh hưởng theo, cái hố mà cậu đang đứng ở đó cũng càng ngày càng lúng sâu.

Thấy Kim Sí Bằng liên tục dùng cánh vỗ về phía mình, Trương Quân biết nếu cứ để hắn tạo ra nhiều vòi rồng liền thua không thể nghi ngờ, Thanh Nha Lộ của cậu không thể liên tục hồi phục trước những đòn tấn công vũ bão như thế.

Hết cách, Trương Quân muốn đặt cược thử một lần.

"Âm độn Kagutsuchi".

Mí mắt Trương Quân bắt đầu có máy chảy ra, cậu cảm thấy hai mắt đau nhứt như hàng trăm ngàn con kiến cắn, Susanoo cũng vì đó mà bắt đầu có dấu hiệu yếu đi.

Đây là lần đầu tiên cậu dùng thuật này, nó có thể giúp cậu biến đổi hình dáng của Amaterasu tùy thích.

Thuật này vừa có thể công, cũng có thể tạo ra áo giáp bao bọc Susanoo để phòng thủ, nhưng trước mắt cảnh giới của cậu bây giờ là chưa thể thực hiện được.

Ngọn lửa đen Amaterasu được Trương Quân điều khiển biến đổi thành thanh kiếm dài, kết hợp với Âm độn, là không thể né tránh.

Kim Sí Bằng lúc này cảm nhận được nguy cơ, muốn bay đi tránh đỡ, nhưng hắn phát hiện, dù có bay đi đâu cũng không tránh khỏi thanh kiếm màu đen kia.

"A, không thể nào!".

Kim Sí Bằng gào thét lên, hai Amaterasu đốt hắn cháy thành tro bụi.

Trương Quân lúc này thu hồi lại Susanoo, chân nửa quỳ, lôi điện trên người cũng đã cạn kiệt. Nếu như Sasuke lúc này là hết chakra, thì cậu chính là sắp cạn kiệt linh khí. Ở đây đều là sát khí, Thanh Nha Lộ không thể liên tục bổ sung hồi phục nhanh được.

Cậu thở hổn hển, trên trán chảy đầy mồ hôi. Lúc này cậu thấy một bóng người chạy tới, chính là toàn thân đầy máu Lam Hoa.

Trương Quân thấy dì của mình, mĩm cười:

"Dì Hoa."

Thấy cháu mình không sao, cũng không có bị thương, chỉ là trên mắt chảy ra hàng máu dài, cơ thể yếu ớt đến không tưởng.

"Cháu không sao chứ, Kim Sí Bằng đầu?".

Trương Quân chỉ chỉ lên lớp tro màu đen phía trước. Lam Hoa khiếp sợ, muốn chạy lại xác nhận liền bị Trương Quân ngăn cản:

"Dì đừng lại gần, chiêu thức của con còn dư âm ở đó, có thể nó sẽ cháy sang cả dì, ngọn lửa đó không thể bị dập tắt."

Bạn đang đọc Lôi Thần Ở Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.