Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huấn luyện

Tiểu thuyết gốc · 1501 chữ

Trương Quân hiểu ra, muốn để có thể chứa đựng được lượng linh khí lớn lúc nạp vào, cần phải có một cơ thể khỏe mạnh trước. Nếu không lúc thu nạp linh khí, bởi vì cơ thể quá yếu, có thể tại chỗ qua đời.

"Mỗi ngày đệ sẽ phải chạy một trăm lần quanh động phủ, chiều đến còn phải ngâm mình trong thảo dược dễ có thể làm dãn nở các lỗ chân lông."

Trương Quân nghe gật đầu nói là mình đã hiểu, nhưng rất nhanh cậu liền hiểu ý câu nói "yên tâm" lúc trước của vị sư tỷ này, quanh động phủ này diện tích ít nhất cũng là mười ngàn mét, đừng nói chạy 100 vòng, chạy 10 vòng thôi, cậu cũng không làm được.

Nhưng trước khi đi, Nguyệt Cơ có cho cậu một vài viên đan dược, công dụng là kích thích mộc linh căn trong cơ thể cậu, tuy không thể sử dụng linh khí, nhưng có thể để thuộc tính hồi phục của mộc linh căn giúp duy trì thêm sức lực.

Tu nhiên quả nhiên luôn muốn lấy mạng người, ngày đầu thôi mà đã như thế. Kì thật Trương Quân không biết, nếu như cậu là thuộc loại linh căn khác, thì Nguyệt Cơ ngày đầu chỉ để cậu chạy mười vòng là căng hết cỡ, sau đó mới tăng dần dần lên.

Nhưng những người có mộc linh căn đều có sức hồi phục kinh người, tuy chưa bước vào tu luyện những đã có thể tự chữa trị cho bản thân, đó là lí do vì sao lần đó cậu bị trúng độc nhưng lại không làm sao hết.

Độc tính không quá nặng, vết thương không quá sâu, thì hồi phục của người của mộc linh căn phải nói là như bật hack. Nhưng ai có thuộc tính mộc trong ngươi, cho dù là tạp chất linh căn thì tuổi thọ cũng sẽ cao hơn so với người khác.

Trương Quân chạy khắp động phủ thì thấy phía dưới có rất nhiều người mặc đủ kiểu dáng quần áo khác nhau xếp thành hàng đi lên, cậu liền đoán đây có lẽ là những người đệ tử mới của môn phái.

Không biết sư tỷ ở tông môn làm chức vụ gì, với lại không hiểu làm sao trong núi bọn họ chỉ có hai người.

Thái Thượng tông có năm ngọn núi, tương ứng năm vị trưởng lão cai quản. Sư phụ Trương Quảng Chi cũng là một vị phong chủ. Nếu cậu đoán không sai có lẽ tông chủ tu vu là Hóa Thần, những vị trưởng lão khác có thể là Nguyên Anh, còn sư phụ cậu bế quan có thể xung kích Nguyên Anh.

Cậu còn nghe được sư phụ của mình bế quan đã mười năm chưa từng xuất hiện. Trương Quân thầm cảm khái, quả nhiên là tu tiên giới, mỗi lần bế quan đều tính bằng năm, mười năm trong vị sư huynh kia nói ra lại rất nhẹ nhàng.

Chạy đủ xong một trăm vòng thì cũng đã đến cuối giờ chiều, toàn thân lúc này Trương Quân mệt mỏi vô cùng, phải nói như là chết đi sống lại rồi lại chết đi, như địa ngục tu la.

Cậu nằm xuống đất ngửa mặt lên trời, cơ thể cậu lúc này quá mệt mỏi, muốn ngủ đi một giấc. Thì trên trời có một gáo nước đổ vào mặt cậu.

"Ngồi dậy, mau tắm thuốc, tắm thuốc xong còn phải ăn nữa, đệ nằm đó thì công sức một ngày sẽ tan thành mây khối."

Trương Quân trong lòng gào thét, nhìn nét mặt tươi cười hài lòng của sư tỷ mình, trong mắt cậu bây giờ nhìn thấy rõ ràng là đại ma vương, ma nữ muốn hút khô cậu.

Nhưng Trương Quân vẫn là thành thật, cố gắng ngồi dậy nhảy vào trong chum. Nguyệt Cơ từ từ đổ nước vào, sau đó cho vào các loại thuốc khác nhau.

Trương Quân cảm nhận được các múi thuốc, có thơm như hoa, cũng có hôi như chó, đủ các loại dược liệu. Sau đó chỉ thấy Nguyệt Cơ búng tay một cái, lửa liền nổi lên.

Trương Quân hâm mộ không thôi, thật lợi hại, nếu sau này cậu học được kĩ năng này, đi ra ngoài hay khám phá hang động, là không cần đem theo bật lửa. Nhưng vì cái gì cậu cảm thấy sư tỷ giống như đang nấu mình hơn.

"A, sư tỷ, nóng đệ".

Trương Quân la hét lên, lúc đầu ngâm thuốc cậu cảm giác như hàng ngàn con kiến cắn, nhưng từ từ lại thấy thoải mái một cách kì diệu, mệt mỏi trước đây cũng đã tan biến gần hết, nhung cảm thấy càng ngày càng nóng, giống như là bị đun chín.

"A, xin lỗi đệ, ta quên dặn nhỏ lửa".

Trương Quân cảm thấy nên đề phòng vị sư tỷ này, nếu như sơ xuất, có thể bị sư tỷ vô ý hại chết nha.

Nhìn thấy những thức ăn mà sư tỷ chuẩn bị cho mình, Trương Quân nuốt một ngụm nước bọt. Cái mẹ gì, trước mắt cậu chính là đủ các loại tim gan còn sống, máu còn chảy ra ngoài.

"Mau ăn đi, những thứ này có ít cho việc luyện thể, dinh dưỡng gấp năm lần thịt bò."

Trương Quân thật muốn chết, bị trừng trị một ngày thì thôi đi, lại còn phải ăn thịt sống. Cậu hoài nghi mình đã đắc tội gì đó với vị sư tỷ này.

Nhưng cậu cũng không biết phải làm sao, liền cầm lên một cái gan nhỏ nhất, máu còn dính lại một ít trên lá gan.

Trương Quân nín thở cho lá gan bỏ vào miệng, kì lạ là lá gan lại tự động tan chảy vào trong miệng cậu. Nhìn thấy sư đệ mình ngoan ngoãn ăn như thế, nhìn vẻ mặt con rất hưởng thụ, một hơi đã ăn sạch những thứ nàng chuẩn bị, Nguyệt Cơ hài lòng:

"Rất ngon đúng không, cứ từ từ thưởng thức, ngâm thêm hai giờ nữa là đủ, ta có việc đi trước."

Trương Quân nhìn sư tỷ mình cưỡi hạc bay đi, liền lập tức đưa hai ngón tay vào miệng mình, ý đồ móc họng để nôn ra thứ lúc nãy.

Cái mẹ nó cậu tưởng như mình đã chết đi một nữa, còn rất ngon đúng không, ngon cái mẹ gì thứ đồ này. Nhưng có làm sao cậu cũng không thể nôn ra được.

Trương Quân cảm thấy mình quá mệt mỏi, những ngày sau đều như hôm nay, cậu cảm thấy rõ ràng mình đã đến địa ngục.

"Đây là đâu".

Trương Quân trước mắt lúc này xuất hiện một mảnh thế giới tối đen, phía trước bỗng nhiên có ánh sáng, cậu liền chạy nhanh về hướng ánh sáng đó, liền thấy một cánh cửa.

Khi Trương Quân tiến lại gần, từ từ mở cánh cửa đó ra thì phát hiện trước mặt mình có một cái đầu rất to. Đầu to kia hình như phát hiện có người, liền quay đầu lại, mặt mĩm cười:

"Sư đệ ăn có ngon không?"

"A,a, quỷ."

Trương Quân giật mình tỉnh lại, thì ra lúc nãy cậu đang mơ, mơ thấy cái đầu đó rõ ràng là đại sư tỷ Nguyệt Cơ, trên miệng còn mĩm cười, ở kẽ răng còn có thể nhìn thấy mấy cái tim gan sót lại.

"Dọa chết mình một trận".

Trương Quân thở phì phò, trên chán chảy đầy mồ hôi, không ngờ đến trong mơ còn gặp lại đại sư tỷ, dọa chết cậu một trận.

Cậu bước ra ngoài phát hiện bây giờ là thời gian nửa đêm, bầu trời đầy sao, nhưng theo cậu nhớ rõ hôm nay cũng không phải ngày rằm, nhưng trăng lại sáng và tròn như thế.

Cậu cũng cảm thấy mình sức lực hình như khỏe hơn nhiều, cơ thể cũng không đau nhứt. Nếu là người bình thường, khi trải qua cường độ tập luyện cao, thì sau đó cơ thể sẽ xảy ra mệt mỏi đau nhứt, nhưng giờ phút này cậu lại cảm thấy bình thường.

"Chẳng lẽ là hiệu quả do tắm thuốc."

Trương Quân tự thôi miên chính mình là cậu chỉ tắm thuốc nên mới có hiệu quả như thế, không liên quan gì ăn những thứ kia.

Cậu có một ý nghĩ táo bạo trong lòng, nhưng hiện tại chưa thể thực hiện được, đó chính là sử dụng Tả Luân nhãn bằng linh khí, thế giới này thứ nhiều nhất chính là linh khí, chỉ cần có thể thành công, dựa vào loại thế hồi phục của hệ mộc, cậu có thể liên tiếp sử dụng Thiên điểu (chidori) mà không sợ hết chakra trong người.

P.s: xin mọi người cmt góp ý ạ

Bạn đang đọc Lôi Thần Ở Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.