Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đúng là khó chịu

Tiểu thuyết gốc · 1573 chữ

Tối qua thật sự là một đêm thực sự đáng nhớ với Việt Đức. Sau khi dọn xong bãi nôn bốc mùi kinh khủng đó, chưa kịp quay đi giặt giẻ lau rồi lấy nước lau người cho tên đó, thì hắn lại nôn thêm một bãi nữa. Lúc đó gần như thế giới sụp đổ trước mặt cậu, trong lòng khẽ rủa.

“Nếu giết người không đi tù, thì thằng này sẽ chết đầu tiên.”

Những giây phút kinh khủng đã qua đi, cuối cùng cậu cũng có thể đặt lưng xuống giường ngủ lúc…bốn giờ sáng. Hết nôn mửa rồi lại nói lung tung ầm ĩ cả lên, cả xóm trọ đều nghe thấy, sau đó còn đứng dậy quơ tay chân lung tung, hệt như thằng khùng. Việt Đức chạy theo cản cậu ta lại không kịp, vừa bắt được lại vuột ra chạy sang chỗ khác, tuy căn phòng trọ không lớn nhưng thực sự làm cậu mệt thở không ra hơi.

Vì tối qua ngủ quá muộn, nên khi thức dậy đã là hơn tám giờ sáng, chỉ còn hơn 10 phút nữa là đến giờ vào học. Giảng viên hôm nay nghe nói là một người rất khó tính, nếu cậu bị đánh đi muộn hôm nay, rất có thể sẽ không giành được học bổng. Đức nhanh chân thay quần áo chạy đến trường, ngay cả tóc còn không thèm chải, răng cũng chưa đánh, tức tốc mà chạy đến trường.

“Trễ mất thôi, trễ mất. Nếu mình đến trễ nữa, thầy Quang sẽ không tha cho mình.”

Hôm nay học ở tòa nhà C4, chạy trừ cổng trường chạy vào chắc cũng sẽ hơn 1km, với mười phút căn bản không thể nào tới lớp đúng giờ được.

“Trần Nguyễn Minh Khang”

“Dạ có.”

“Võ Ngọc Huỳnh.”

“Dạ có.”

“Phạm Việt Đức.”

“Dạ…có.”

Âm thanh đã vang lên, nhưng hình ảnh cậu xuất hiện ở cửa lớp sau đó 3 giây. Giảng viên đó quay sang nhìn cậu.

“Đức à, đây là lần thứ ba trong tháng em đi trễ rồi đấy, em có cần điểm chuyên cần nữa hay không đây ?”

“Dạ em xin lỗi thầy, lần sau sẽ không như thế nữa.” Cậu biết được lỗi lầm của mình lần này, nhưng kì thực nếu như không gặp tên kia thì có lẽ cậu đã đến lớp đúng giờ và không làm thầy Quang nổi giận.

Đức đi vào lớp, mọi ánh nhìn đều chú ý vào cậu. Trong suốt những tháng qua, cậu chưa từng đi trễ, riêng tháng này thì lại đi trễ tận ba lần, điều này sẽ gây tò mò cho những người khác. Thầy Quang bỏ qua chuyện của cậu, tiếp tục điểm danh.

“Phùng Trọng Đức…Không có à! Vắng nhé.”

Tiết học hôm nay vẫn chỉ trải qua như thường ngày, nhưng việc bản thân chỉ ngủ chưa tới hai tiếng thì đó lại là một trải nghiệm kinh khủng đối với cậu. Hai mắt cứ liên tục thi nhau kéo xuống, cơn buồn ngủ đang dốc sức ‘quyến rũ’ lấy cậu. Đức đã dùng một tay chống lấy cằm, tay cầm chuột máy tính, thế rồi cuối cùng bàn phím vẫn ‘chào đón’ mặt cậu hai lần, may là mũi ‘real’ nên không lệch.

“Ê mi , nay mày sao rứa ? Tối qua mày làm cái chi mà sáng đi trễ rứa ?” Thanh là người lên tiếng hỏi vấn đề này đầu tiên, trong nhóm nó luôn là đứa nhoi nhất. Con người nó rất tốt, nhưng không thể che đi được rằng chất giọng xứ Huế mộng mơ của nó vẫn không thể nào hiểu nổi.

“Cấy chi rứa, thằng Thanh hấn nói cấy chi rứa?” Tiếp đó là thằng Toản, nó với thằng Thanh có chung một đặc điểm đó là không hai hiểu nổi hai thằng này nói cái gì cả. Điểm khác biệt là thằng này nó đến từ xứ “Hà Tĩnh”. Một ‘đất nước’ với một ngôn ngữ riêng biệt không khác chi Huế.

“Thôi đi, hai bây yên lặng giùm tao cái đi, tao đã không ngủ đủ giấc còn gặp chúng mày nữa.”

“Rứa dừ tau đi mua đồ ăn cho bọn mi, ê Thanh, mi ăn cấy chi?”

“Tau rứa? Tau gì cũng được, mi cứ chọn theo ý mi đi.”

“Ni Đức, mi thì răng ?” Toản lúc này nhìn sang, câu nói làm cậu giật cả mình. Hóa ra nãy giờ Đức mãi nghĩ về chuyện học bổng của mình.

“À..hả ? Tao thì sao cũng được, bây ăn gì tao ăn đó.”

“Ừm, vậy tau đi mua cho bây. Đợi lát.”

Cơn đau đầu ngày càng nghiêm trọng hơn, có lẽ cơn mưa ngày hôm qua đã khiến cậu bị sốt, khi chân trần cõng tên kia lội giữa con đường ngập nước như vậy. Thế giới xung quanh cậu lúc này càng ngày càng nhỏ lại, mọi thứ dần trờ nên mờ nhạt. Hai bên tai lúc này, Thanh đang luyên thuyên về câu chuyện thường ngày của mình nhưng giọng nói đó gần như bị nhòe đi trong tai cậu.

“Ê Đức, mi răng rứa ? Mặt mi trắng hết ra thế kia.” Thanh vô tình nhìn thấy sắc mặt của cậu lúc này, cứ như xác sống vậy.

“Tao không sao đâu.”

Dứt lời, sợi chỉ cuối cùng đã đứt, cậu ngã gục xuống bàn không hề phòng bị. Có thể nghe rõ tiếng “Cộp” của trán khi va vào mặt bàn.

“Đức, Đức, mi sao rứa ? Nghe tau nói không mi ơi” Thanh hốt hoảng chạy sang, ra sức loay người cậu. Cậu lúc này vẫn nghe rõ được tiếng của bạn mình nhưng lúc này lại không thể điều khiển bất kì bộ phận nào của cơ thể cả, xung quanh lúc này là một màu tối đen như mực.

“Tránh ra đi, để anh.” Một anh trai khóa trên liền chạy đến, tạo thế bế cậu lên ngang người mình, tức tốc chạy đến phòng y tế.

“Ni ni, hai bây đi mô rứa ?” Toản vừa vào thì thấy Thanh cùng một người nữa đang bế bạn mình chạy ngược ra ngoài.

“Đợi tau chư !” Cậu cũng chả biết chuyện gì đang xảy ra, hai tay xách hai túi đồ ăn chạy theo luôn.

Tại phòng Y tế túc này, ở phía bên trong, Đức đang được cô Y tá khám cho, một lát sau cô ấy đã đi ra ngoài. Cả ba người họ nhanh chóng đứng lên.

“Cô ơi cô, thằng Đức hấn bị chi rứa cô ?” Toản lên tiếng.

“Không sao, bạn các con bị sốt nhẹ, cộng thêm sáng nay đã không ăn sáng nên bị hạ đường huyết và áp lực đã làm bệnh chuyển biến nặng hơn. Giờ thì không sao nữa rồi, cô đã tiêm cho bạn ấy một mũi thuốc hạ sốt và truyền nước biển. Mấy đứa có thể vào thăm nhưng nhớ là đừng làm ồn nhé.”

“Dạ, chúng em cảm ơn ạ.”

Anh trai khóa trên nãy giờ vẫn giữ im lặng như vậy, vốn dĩ khi nãy anh ấy có ý định đi về sau khi nghe cậu đã không sao nhưng biết là được vào thăm nên quyết định vào cùng Thanh và Toản.

Phía sau tấm màng trắng lúc này, cậu đang nằm bất động trên giường, gương mặt xanh xao, nhưng ít nhiều đã đỡ hơn lúc sáng. Phía bên tay trái đang cắm ống truyền dịch, sờ lên trán cũng thấy đỡ nóng hơn phần nào.

Lát sau, cậu tỉnh lại. Âm thanh đầu tiên mà cậu nghe được không phải là tiếng của hai thằng bạn, mà là một giọng nói lạ lẫm khác.

“Em thấy thế nào rồi ?”

Thanh và Toản cũng định nói như thế nhưng đã có người nhanh hơn cả tốc độ của tụi nó. Chúng nó im ỉm có vẻ khó chịu lắm.

Đôi mắt dần mở ra một cách yếu ớt, quan sát xung quanh. Bên trái vẫn là hai đứa chúng nó, khi nhìn sang bên phải, cậu phát hiện còn có một người to cao nữa đang nhìn mình.

“Anh…là…?”

“Anh tên là Khoa, anh học ngành Hệ Thống Thông Tin, năm thứ ba. Lúc nãy anh thấy em ngất xỉu ở nhà ăn nên đã đem em tới đây.”

“À dạ, em cảm ơn.”

“Cô Lưu nói mi bị sốt, sau đưng bị hạ đường huyết do nhịn ăn sáng.” Thằng Toản có vẻ rất lo lắng cho cậu.

“Nhưng cô nói mi không sao, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi thôi.”

Cậu không nói gì nữa, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Thoáng cái đã tới chiều, hai thằng bạn không yên tâm khi để cậu ở nhà một mình, nên nhất định là phải theo cậu về.

“Tao đã nói là không sao rồi mà.”

“Thôi, bọn tau không yên tâm, tối nay ngủ cùng mi cho an toàn.”

Cậu đang đi với dáng vẻ hơi kì cục, hai bên bị hai người cầm tay, hệt như kiểu cảnh sát áp giải phạm nhân về đồn.

Tới trước cửa phòng cậu, đèn trong phòng được mở, đẩy cửa vào nhìn thấy một người nữa đang ngồi chỗ bàn học cậu lục lọi gì đó. Hai đứa kia liền la lên:

“ĂN TRỘM”

Bạn đang đọc Love Next Doỏ - Tình Yêu Nhà Kế Bên sáng tác bởi GióLớn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GióLớn
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.