Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Nuôi của Má Phương

Tiểu thuyết gốc · 1877 chữ

Toản cùng Thanh nhanh chóng lao vào định đánh người kia.

“Ê, không phải đâu.”

Hai đứa kia quay lại nhìn cậu khó hiểu.

“Thằng ni hấn vô nhà mi, còn lục đồ mi nựa, không ăn trộm thì là chi?”

“À..ờ thì, nó là bạn tao, hôm nay mới chuyển vào.”

Nghe được câu này, tụi nó nghe cũng có vẻ hợp lí nên mới bình tĩnh lại.

“Ê, sao mày dám lục lọi bàn của tao mà không có sự cho phép của tao vậy?” Việt Đức giả vờ như thể hai người là bạn cùng phòng thật của nhau để hai thằng kia có thể hoàn toàn tin vào lời cậu nói. Đối với tụi nó, cậu có sự tin tưởng rất lớn.

“Ờ…ờ tao xin lỗi nhé, tại tao đang tìm tài liệu.” Tên kia nhận được tín hiệu từ cậu, nhanh chóng hiểu ý và phối hợp theo.

“Không sao đâu.”

Sau khi đỡ cậu ngồi xuống đệm, Thanh định lấy tô để đổ cháo ra cho cậu.

“Thôi, tao không sao, hai đứa bây về đi, có bạn tao ở đây rồi. Không có chuyện gì đâu mà.”

Nhìn sắc mặt của cậu có chút gì đó gượng gạo, thằng Thanh nhìn cậu rất khó hiểu, còn thằng Toản thì tin sái cổ liền lôi thằng Thanh về.

“Thôi về mi ơi, thằng Đức hấn nói không can chi rồi. Có bạn hấn ở cùng nên tau nghị sẽ ổn thôi.”

Nó vừa nói vừa lôi tay Thanh đi. Thằng Thanh vẫn đứng đó nhìn cậu, chốc sau nó lại đổi hướng sang tên kia đang ngồi gần đấy nhưng nó không nói gì cả, cứ dùng một ánh mắt khó hiểu đầy nghi ngờ.

“Đi mi ơi, lẹ lên tau đói.”

Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng hai đứa nó cũng chịu đi về cho. Cánh cửa vừa đóng lại, cậu đã nhảy dựng lên lùi ra xa ngay tức khắc. Vội đưa tay vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn gần đó, hai tay nắm chặt cán dao, chĩa về phía anh ta.

“Anh nói đi, sao anh vào được nhà của tôi?”

Người đó nhìn thái độ của cậu liền bật cười thành tiếng, vì nhìn cậu lúc này có vẻ khá buồn cười, pha lẫn chút trẻ con.

“Cậu thật sự không biết sao?”

“Biết gì?”

“Sáng hôm nay, cậu đi học nhưng lại không khóa cửa, lại cầm chìa khóa nhà theo. Tôi khi thức dậy thì thấy mình ở một nơi xa lạ, còn nghĩ là mình bị bắt cóc cơ. Nhưng nhìn xung quanh mới biết đây là phòng trọ của một sinh viên BKU, chúng ta học cùng trường đấy. Trên bàn thấy có để một cái laptop và một số tài liệu khác, lúc này đi cũng không được, lỡ có ai vào lấy mất thì sao? Nên tôi mới đành phải ở lại đợi cậu quay về.”

Cậu nghe tên đó giải thích thấy cũng hợp lí, lưỡi dao trên tay dần hạ xuống. Tên này xem ra không phải người xấu, sinh viên Bách Khoa thì ít nhất cũng có thể tin tưởng được.

“Vậy lúc nãy anh lục lọi gì trên bàn học của tôi vậy?”

“À cái đó hả, lúc nãy đang tìm xem trên bàn có thông tin liên lạc gì của cậu không? Tôi cả ngày nay không biết làm gì nên đã dọn hết cái phòng này cho cậu, còn giúp cậu giặt quần áo bẩn.”

Sự nghi ngờ bước đầu đã được loại bỏ, cậu tiến lại gần hơn một chút.

“Anh tên gì? Nhà ở đâu? Học ngành gì? Năm mấy?”

Người đó lại bật cười nữa, lần này là vì cách hỏi của cậu, ai không biết còn tưởng đang hỏi cung tội phạm.

“Tôi tên Phùng Trọng Đức, hiện tại mới bị đuổi khỏi phòng trọ vì bà chủ muốn đập chỗ đó xây khách sạn. Đang học ngành Kỹ Thuật Điều Khiển và Tự Động Hóa.”

Khi nghe được cái tên này mới ngợ ra, người này học cùng lớp với cậu. Tên hắn xếp ngay dưới tên mình. Hóa ra lí do lúc sáng không đi học là do phải bất đắc dĩ mà ở lại “trông nhà” cho cậu.

Tiếng chuông báo reo lên, sáu giờ đúng, đã tới giờ đi làm thêm. Cậu không nghĩ nhiều nữa, liền đi tắm thay quần áo. Sau khi sửa soạn xong mọi thứ, cậu nắm tay Trọng Đức kéo ra khỏi nhà.

“Ê ê làm gì vậy?”

“Đi theo tui.”

Vì quán khá gần chỗ cậu ở, đi bộ chỉ tầm hơn 15 phút là tới. Tới nơi thì quán vẫn chưa mở cửa, hôm nay hình như dì Phương đến trễ thì phải. Nơi lòng bàn tay lúc này phát hiện ra là hơi nóng nóng, cậu mới nhìn xuống. Kết quả là phát hiện mình nắm tay tên đó đi từ nhà tới chỗ làm, liền bỏ tay ra, hèn gì trên đường đi người ta cứ nhìn cậu.

Chốc lát sau lại nghe thấy tiếng xe quen thuộc, dì Phương ở đằng xa, trên chiếc xe Wave yêu quý của mình cất tiếng gọi.

“Đức tới rồi hả con.”

Cậu ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”

Rút chìa khóa ra khỏi xe, dì Phương mở cửa, cậu đi vào theo và giúp dì ấy mang bàn ghế ra sắp xếp như mọi khi. Cậu thì miệt mài sắp xếp bàn ghế còn tên kia thì chỉ đứng một góc nhìn.

“Nè, lại đây giúp chút đi.”

Trọng Đức nghe được, còn nghĩ là đang nói ai đó.

“Tui ấy hả?”

Thái độ ngơ ngác cùng với sự mệt mỏi trong người làm cậu có chút bực bội.

“Chứ ai, không lẽ nói cái cổng?”

“Nhưng tui đâu phải là…”

“NHANH LÊN !” Cậu quát lớn đến nỗi dì Phương đang chuẩn bị đồ ăn phía sau còn nghe thấy, la vọng ra: “Gì dậy bây?”

Tên đó bị cậu quát cho giật nảy mình, nhanh chân chạy tới phụ. Cứ tưởng là một người hiền lành nhưng hóa ra khi bực lên cũng đáng sợ như thế. Việc xếp bàn ghế cuối cùng cũng xong, những vị khách đầu tiên đã tới quán. Trọng Đức tự dưng trở thành chân sai vặt, bị Việt Đức bắt làm cái này cái kia còn bản thân mình chỉ ngồi một chỗ. Dì Phương lo làm đồ ăn ở phía sau nên không chú ý, mãi tới khi số lượng khách đã dần bão hòa thì mới đi ra.

“Chời ơi con ơi, sao mày không làm mà để thằng kia làm vậy, má đâu có thuê nó đâu.”

“Kệ đi má, phải trả thù vụ tối qua con phải vác nó về nhà, còn ói đầy phòng con nữa chứ. Thù này không trả sao được.”

Dì Phương nhìn cậu không biết nói gì hơn, chỉ biết lắc đầu cười vì bản thân cậu vốn là người khá đanh đá, dù bình thường rất hiền lành lẽ phép nhưng có thù là phải trả.

“Thằng quỷ này, thiệt tình.”

Nhưng nhìn lại một chút thì mới thấy có điểm gì đó hơi giống giống.

“Hai bây mặc áo cặp à?”

Lúc này cậu mới nhìn lại mình, sau đó nhìn sang người kia, màu áo hai người mặc thật sự giống nhau, khác ở chỗ là trên áo của cậu có hình chú chó Shiba đang cười.

Cậu bối rối. “Làm gì có đâu, má nhìn đi trên áo con có hình con chó chứ bộ.”

Hai người thì ở đó tám chuyện còn Trọng Đức vẫn ở kia làm phục vụ một cách bất đắc dĩ, sau khi thấy dáng vẻ bực bội đó của cậu thì im lặng mà làm việc không dám cãi lại. Hết bưng đồ ăn, tới khui bia cho khách, chạy tới chạy lui.

“Bà Phương, nay bà thuê được thằng nhóc này được việc lắm đấy, đẹp trai nữa.” Chú Minh ngồi ngoài kia giơ ly bia về phía dì Phương, tỏ vẻ khen ngợi Trọng Đức.

“Mày lo ra đó làm phụ nó đi kìa, tính để thằng nhỏ làm hết luôn hay sao đây, lương tháng này của mày má đưa nó lãnh luôn nha.” Vừa nói vừa dùng tay đẩy cậu ra ngoài.

“Cho con nghỉ ngơi một bữa đi mà má, mệt lắm á.”

“Mệt cái gì, làm đi cho khỏe người, ra mồ hôi là hết bệnh à .”

Buổi tối hôm đó khách đến rất đông, hiếm khi Sài Gòn lại không mưa vào mùa này, vậy nên mọi người tranh thủ đi nhậu hoặc họp mặt bạn bè. Mãi cho đến hơn mười giờ đêm, mọi người ra về hết, cả ba lúc này mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Hôm nay con làm tốt lắm đấy, khách khen quá trời, mà con tên gì ? Dì chưa biết tên con.”

“Dạ con tên Đức ạ, Phùng Trọng Đức.”

“Vậy hả, tên con giống với tên thằng Đức nhà dì.”

Dì Phương mời hai người ở lại dùng cơm, vì từ chiều đến giờ hai đứa vẫn chưa có gì bỏ bụng, cứ chạy quần quật hết bàn này tới bàn khác.

“Hai đứa cứ ăn tự nhiên đi nha, nay má có nhiều món ngon lắm đấy.”

“Dạ con cảm ơn ạ.” Cả hai đồng thanh.

“Mà Đức nè.”

“Dạ?” Cậu trả lời.

“Má đâu có kêu mày, má kêu thằng Trọng Đức.”

“Vậy thì má phải nói rõ chữ lót ra chứ.” Cậu ‘hờn dỗi’ cãi lại.

“Dạ dì kêu con.”

“. Dì thấy con làm cũng nhanh nhẹn được việc. Con có muốn có việc làm thêm không? Quán dì cần thêm một nhân viên phục vụ nữa, một mình thằng Đức nó làm không xuể, dì sợ nó mệt không học nổi”

Trọng Đức suy nghĩ hồi lâu. Chốc lại nhìn qua cậu vẫn đang ăn uống một cách say mê không để tâm tới xung quanh.

“Dạ nếu dì đã ngỏ ý rồi thì con không dám từ chối ạ.”

Hai tai nghe được chữ ‘từ chối’, cậu liền quay sang hỏi.

“Từ chối việc gì vậy?”

“Má sẽ nhận Trọng Đức vào làm phục vụ chung với con chứ gì.”

Một âm thanh “Phụt” chữ ‘t’ kéo dài phát ra, đi cùng đó là những hạt cơm trắng tinh.

“Cái gì? Sao má lại tuyển thằng khó ưa này vào chứ.”

Dì Phương lấy đũa tre gõ đầu cậu.

“Cái thằng quỷ này, sao lại gọi bạn là thằng khó ưa? Thằng nhỏ dễ thương như vầy mà nói khó ưa.” Vừa nói lại vừa nhìn sang Trọng Đức, còn Trọng Đức thì nhìn sang cậu tỏ vẻ đắc ý.

“Má còn định nhận nó làm con nuôi của má nữa kìa.”

“Vậy còn tiền bia tối qua thì sao, nó vẫn chưa trả cho chúng ta đấy.” Cậu nhắc lại chuyện tối qua, hy vọng má nuôi có thể thay đổi ý định.

“Thì mình trừ vào lương của nó là được rồi.”

Phụtttttt…

Lần này tới lượt Trọng Đức bị sặc, nhưng là sặc nước.

Bạn đang đọc Love Next Doỏ - Tình Yêu Nhà Kế Bên sáng tác bởi GióLớn

Truyện Love Next Doỏ - Tình Yêu Nhà Kế Bên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GióLớn
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.