Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Hồi Ảo Cảnh

Tiểu thuyết gốc · 8059 chữ

Trời đêm mênh mông, tĩnh mịch. Giữa lưng chừng, lờ lững một mảnh trăng khuyết treo cao, cô độc, mỏng manh, cong vút và nhọn hoắc như một chiếc liềm sắc lẹm, đang cạo sạch đi những gợn mây cuối cùng.

Lục Ly ngẩn ngơ trong giây lát, định thần lại thì thấy mình đang đứng ở một nơi xa lạ. Dưới chân là mặt đá cứng, trắng tinh và nhẵn nhụi, trải dài đến ngàn dặm như một khu quảng trường khổng lồ. Nơi đây, không có bất kỳ cây cỏ hay sự vật nào khác, ngoại trừ chính hắn.

Ngẩng đầu lên, nhìn trời, nhìn trăng, hắn cảm giác khoảng cách của chúng rất gần, rất gần, vươn tay là có thể chạm tới. Hắn muốn kiểm chứng suy nghĩ kỳ lạ của mình nhưng chợt thấy hai tay nằng nặng, đang cầm thứ gì đó nên cúi xuống nhìn xem.

Trong tay phải hắn là một thanh kiếm dài khoảng chín tấc, trắng mịn như ngọc, trông không hề sắc bén chút nào. Lật thanh kiếm lên, hắn thấy trên thân kiếm khắc hai chữ “Tiêu Nguyệt”, nét chữ thanh thoát, nhẹ nhàng bay bổng, tựa dải mây vắt ngang một đỉnh núi.

“Tiêu Nguyệt!”

“Tiêu Nguyệt?”

“Tiêu Nguyệt…”

Hắn lẩm bẩm, không có chút ấn tượng gì về cái tên này. Tuy nhiên, thanh kiếm mang đến cho hắn cảm giác rất quen thuộc, tựa như một phần thân thể, khiến hắn vô thức xoay động cổ tay rồi đâm tới trước.

“Ta không hiểu lắm về kiếm, nhưng có vẻ là một thanh kiếm tốt.”

Thu kiếm, hắn đảo mắt về phía tay còn lại, thấy đang nắm chặt một cục bông lớn. Không đúng, quan sát kỹ thì đó là một cái đầu thú, phủ đầy lông trắng như tuyết, vừa dày vừa mịn.

Đầu thú đã bị cắt rời khỏi thân, nhưng không giống như vật chết. Vẻ hung tợn trên mặt nó vẫn còn rất sống động, nhất là đôi mắt màu đỏ thẫm chất chứa đầy vẻ phẫn nộ, đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Đôi thú nhãn trong vắt như gương, chỉ là hình bóng phản chiếu nơi đó lại chẳng rõ ràng. Hắn khẽ nhíu mày, cảm giác đường viền trên gương mặt này không giống hắn trước kia, cũng chẳng phải là Tôn Phá bị hắn đoạt xá, mà dường như là một người nào đó xa lạ.

Rốt cuộc là ai?

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, toàn thân hắn đột nhiên run lên bần bật. Hắn loạng choạng khuỵa một bên gối, tay phải ghì chặt thanh kiếm, cố chống đỡ cho thân hình nặng nề không gục ngã.

Một cảm giác vừa đau nhức vừa bỏng rát bao trùm khắp mọi ngóc ngách cơ thể, khiến hắn tưởng như đang có ngàn vạn thanh hỏa đao băm vằm lên người mình, tróc ra từng thớ huyết nhục, chém nát từng đoạn xương cốt.

Cơn đau mỗi lúc một trầm trọng, nhanh chóng chạm đến tận cùng sức chịu đựng của hắn, nhưng nó vẫn không ngừng tăng lên, không ngừng siết chặt, muốn xoắn nát cả thân thể lẫn linh hồn hắn.

Đầu hắn quay cuồng, vang lên những tiếng ong ong. Mắt hắn trợn ngược, hoàn toàn là một màu trắng dã như mắt người chết. Trên trán cùng hai bên thái dương hắn nổi đầy gân xanh, lấm tấm đầy mồ hôi lạnh.

Lỗ mũi hắn phả từng hơi thở phì phò khó nhọc, như bị một lớp cát khô nóng bít chặt lại. Hai hàm răng hắn va vào nhau lạch cạch, nước dãi lòng thòng chảy ra, lắc lư nhiểu xuống, chầm chậm chấm trên nền đá.

Cánh tay hắn run lẩy bẩy, thân hình hắn không còn đủ sức gượng dậy, đầu hắn cũng dần cúi thấp hơn. Cuối cùng, hắn đành phải nằm vật xuống, tứ chi co quắp, giật liên hồi, miệng ngáp như một con cá mắc cạn, rên ư ử như một con chó dại sắp chết.

Hắn cố mở to đôi mắt, nhưng tất cả những gì thấy được cũng chỉ là một màu trắng mờ mờ ảo ảo. Trong cơn mê sảng, hắn mơ hồ vớ được một thứ gì đó, tròn trịa, mềm mại, khiến hắn rất muốn cắn lấy một cái.

Phập!

Một dòng chất lỏng sền sệt, ấm áp, chảy vào miệng. Yết hầu hắn vô thức chuyển động, nuốt xuống một ngụm nhỏ. Theo dòng chảy của thứ chất lỏng ấy, một luồng khí tức mát lành bỗng xuất hiện, dần lan tỏa đến mọi ngóc ngách của cơ thể, làm dịu cơn đau rát đang âm ỉ hành hạ hắn.

Một lúc sau, khi đã khá hơn, hắn xoay người nằm ngửa ra, đồng tử ngừng run rẩy, ngơ ngác nhìn trời. Cảm giác của hắn lúc này, giống như bản thân đang trần truồng nằm lăn lộn giữa sa mạc vào ban trưa, đột nhiên có một cơn mưa rào tưới xuống.

Ừng ực!

Nuốt một ngụm nước dãi, hắn liếc mắt nhìn tay trái ôm chặt cái đầu thú dính đầy máu. Cơn đau đã biến mất, nhưng thay vào đó là một cơn đói đến cực điểm, khiến hắn lần nữa không thể nào chống cự được.

Hắn lật sấp người lại, há to miệng ngoạm chặt vào đầu thú. Hai bàn tay hắn bóp mạnh, muốn vắt kiệt tất cả những thứ ở bên trong. Máu bắn đầy trên gương mặt hắn, tưới mát thân thể hắn. Máu lấp đầy cổ họng hắn, thỏa mãn cơn đói khát kinh khủng của hắn. Dường như rất lâu rồi hắn chưa được thưởng thức thứ gì ngon lành đến thế.

Không chỉ giúp hắn hết đau, thứ máu này còn tẩm bổ từng luồng kinh mạch trong người hắn. Càng uống, hắn càng thấy tứ chi bách hài tràn trề lực lượng, thậm chí căng phồng đến mức muốn nổ tung.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để làm hắn thỏa mãn. Hắn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Hắn chính là một gã sắp chết đói nhặt được một túi bánh bao, cho dù đã ăn đến no nê vẫn tham lam không chịu dừng lại.

May thay đó chỉ là cảm giác, bản thân hắn không bị tổn thương gì. Hắn cứ thế úp mặt lên đầu thú, không ngừng hút tất cả vào miệng. Chẳng mấy chốc, cái đầu thú đã bị hút sạch, không chỉ máu mà cả xương sọ lẫn tủy não, lúc này khô quắt như một hạt bồ công anh biến dị.

“Ợ…”

Ợ một tiếng rõ to, hắn lè lưỡi liếm những giọt máu đọng gần khóe môi. Ném cái đầu thú sang một bên, hắn đưa tay phải nhặt lấy thanh kiếm, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời.

Mảnh trăng khuyết mỏng manh trông vẫn tuyệt đẹp, rọi một tầng ánh sáng mông lung trên gương mặt hắn. Đôi mắt hắn híp lại, chẳng hiểu sao lộ vẻ chán ghét, thậm chí là căm thù. Bản năng, cùng với một vài mảnh ký ức trong đầu, nói cho hắn biết phải căm thù thứ đó.

Bàn chân bỗng đạp mạnh, thân hình hắn vun vút phóng lên cao, như một vệt lưu tinh bắn ngược vào bầu trời. Quảng trường rộng lớn bên dưới nhanh chóng thu nhỏ lại, ban đầu trông như một bàn cờ bằng đá, chớp mắt đã hóa thành một quang điểm màu trắng, lấp lánh tựa một ngôi sao.

Chỉ là ánh sao ấy dần chuyển sang màu đỏ, hệt như vô số những ngôi sao khác giữa trời đêm mà hắn đang nhìn thấy. Ngay tại lúc này, mọi thứ lọt vào tầm mắt hắn đều bị bao phủ bởi một tầng huyết sắc nhàn nhạt.

Phía trên, vầng trăng cô độc ngày càng gần hơn, không bao lâu nữa hắn sẽ thật sự chạm tới, giống với suy nghĩ trước đó. Nhưng bay thêm một đoạn, thân hình hắn chậm lại, cố định giữa tinh không vô ngần. Hắn chợt nhận ra, toàn bộ khung trời sao đang bắt đầu chuyển động.

Dõi mắt nhìn rất xa xung quanh, hắn thấy những ngôi sao không ngừng xoay vòng, hoán vị, tổ hợp cùng nhau thành từng nhóm nhỏ, số lượng đôi khi không đồng nhất, nhưng dường như tuân theo quy luật cố định nào đó.

Những ngôi sao vốn dĩ đã lấp lánh, khi ở cạnh nhau lại càng thêm rực rỡ. Chúng chia sẻ, cộng hưởng ánh sáng cho nhau, trước khi bắn ra vô số vệt quang tuyến, dệt thành một bức tranh hùng vĩ, tráng lệ giữa trời đêm.

Vài sợi quang tuyến hướng về phía hắn, nhanh chóng biến lớn bằng cả cái cột nhà. Hóa ra, chúng không hề mảnh mai chút nào, bởi vì khoảng cách trước đó quá xa nên mới thấy như vậy mà thôi.

Đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt chợt dâng lên khắp cơ thể, từ gót chân cho tới tận đỉnh đầu hắn. Trên những luồng sáng kia, khí tức hủy diệt bất ngờ khuếch tán, tràn ngập mọi khoảng trống xung quanh hắn. Trong sát na, hắn tưởng mình là một con kiến, chuẩn bị đón nhận dòng thác khổng lồ đổ ập xuống.

Luồng sáng lạnh lùng chiếu tới, nhẹ nhàng xóa đi bóng dáng hắn giữa không gian tĩnh lặng. Nhưng ở một nơi cách đó không xa, thân hình hắn lại xuất hiện, chăm chú nhìn mảnh tàn ảnh của mình tan biến vào hư vô. Tại khoảnh khắc vừa rồi, hắn muốn lùi lại để né tránh tia sáng, không ngờ thể di chuyển nhanh đến vậy.

Trầm mặc một lúc, hắn khẽ lắc đầu rồi nhìn lên. Trước mặt hắn là vô số luồng ánh sáng đan xen nhau, tạo thành một tấm lưới khổng lồ. Tuy nhiên, không gian này quá rộng lớn, những luồng sáng dẫu có dày đặc thì tấm lưới vẫn rất thưa, tồn tại không ít khoảng trống.

Nhưng hắn không vội băng qua, thân hình chầm chậm lướt tới gần để quan sát. Từ trên luồng sáng, hắn thấy có rất nhiều hạt bụi nhỏ tản mát ra xung quanh. Chúng không trôi đi quá xa, cũng không tan biến, chỉ lượn lờ phút chốc rồi quay trở lại, nhường chỗ cho những hạt bụi khác.

Một màn này cứ lặp đi lặp lại không ngừng, trông chẳng khác nào những tên lính gác đang thay phiên nhau tuần tra. Có lẽ, mỗi lần đám bụi nhập vào trong luồng sáng chính là để nạp năng lượng.

Hắn lùi về sau nửa bước, bàn tay ngửa ra, nâng thanh bạch kiếm lên ngang ngực rồi từ từ đẩy tới. Giống như một đám phù du trôi nổi trên mặt nước, mũi kiếm di chuyển tới đâu, những hạt bụi tự khắc lùi lại tới đó, tạo thành một vòng tròn đủ để hắn đi qua.

Bàn tay nhẹ vung lên, điều khiển thanh kiếm tiến về phía trước. Thân hình hắn khẽ động, chậm rãi bay sát theo sau. Khác với đám bụi, những luồng sáng không có động tĩnh gì mỗi khi thanh kiếm tới gần. Hắn cũng không định chạm vào chúng mà nghiêng người vòng sang bên cạnh.

Mất một lúc dò xét, xác định không còn nguy hiểm nào khác, tốc độ của hắn chợt tăng nhanh. Cứ thế, một người một kiếm nối đuôi nhau xuyên qua tấm lưới ánh sáng, như mũi kim luồn qua những thớ vải, càng lúc càng hướng lên cao.

Mất khoảng nửa canh giờ, hắn đã bỏ lại tấm quang võng ở phía sau, xuất hiện ngay bên dưới vầng trăng. Nhìn kỹ lại, hắn mới biết đây hóa ra là một phiến đá khổng lồ, rộng lớn bằng cả một đại lục địa, chẳng rõ bằng cách nào cố định giữa không gian mênh mông này.

Đột nhiên, một cỗ lực lượng bài xích bất ngờ chèn ép lên khắp cơ thể, khiến hắn có chút khó chịu. Nhưng cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn, hắn khẽ hừ một tiếng, vận linh lực xua đi cảm giác không thoải mái.

Thân hình hắn vụt lướt lên cao rồi đáp xuống, bàn chân giẫm nhẹ trên mặt đá trắng tinh, nhẵn bóng như gương. Chất liệu phiến đá thoạt nhìn giống với quảng trường hắn xuất hiện trước đó, chỉ là cứng hơn rất nhiều.

Ở đây không có bất kỳ kiến trúc nào khác ngoài một tòa cung điện, cũng khoác lên mình độc nhất một màu trắng tinh khôi. Dẫu vậy, trông nơi này không có vẻ gì là đơn điệu, ngược lại còn nguy nga tráng lệ hơn những thứ sơn son thếp vàng không ít lần.

Bên ngoài cung điện, có đến hàng vạn người nghiêm trang đứng đó, dàn trải thành từng hàng ngang dọc, ngay ngắn chỉnh tề. Mỗi người đều mặc một bộ bạch sắc chiến giáp, trên ngực khắc hình những viên tinh tử, số lượng tăng dần từ trước ra sau.

Ngoại trừ gương mặt, những người này nhìn thoáng qua giống nhau như đúc, tưởng chừng tiếng hô hấp cũng theo cùng một nhịp, rõ ràng là một đội quân được huấn luyện cực kỳ khắt khe. Dù đội quân hiện tại vẫn đang án binh bất động, nhưng uy thế tỏa ra đủ để chấn động sơn hà.

Tuy nhiên, hắn không thấy trang nghiêm hay uy mãnh gì cả, bởi những thứ rơi vào hai mắt hắn đều bị nhuốm một màu đỏ thẫm. Nhìn đám đông trước mặt, hắn chỉ ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong xoang mũi, hơi khác với thứ vừa uống ban nãy, nhưng vẫn làm hắn thỏa mãn.

Khí huyết toàn thân hắn bỗng chốc sôi trào, như dung nham bỏng cháy, khiến toàn thân hắn như muốn tan chảy. Có điều hơi nóng này không làm hắn đau đớn khó chịu, mà mang cho hắn cảm giác thư sướng, hưng phấn tột đỉnh.

Một cỗ sát niệm lẫn cơn khát máu bất ngờ bốc lên ngùn ngụt, điên cuồng xâm chiếm trí óc. Hắn khẽ liếm môi, tay nắm chặt kiếm, chậm rãi bước đến gần tòa cung điện.

Vù vù!

Từ giữa đội quân, thanh âm như tiếng đàn ong vỡ tổ truyền tới, dù khoảng cách còn rất xa nhưng vẫn nghe rõ ràng, chẳng khác gì ngay sát ở bên tai.

Vô tận mưa tên được bắn ra, những mũi tên màu trắng như thanh kiếm hắn đang cầm, trong chốc lát biến thành tầng mây che kín cả khung trời, không chừa một kẽ hở.

Hắn ngước nhìn lên, chẳng có chút nào run sợ, ngược lại tiến tới một bước. Ánh mắt chợt lóe, hắn khẽ xoay cổ tay, vung kiếm chém một đường cong nghiêng nghiêng về phía khoảng không trước mặt.

Một dải huyết sắc cầu vồng hiện ra, vắt ngang bầu trời, đón lấy mưa tên đang rơi xuống. Những mũi tên tưởng chừng có sức công phá to lớn, lúc này lại tựa như băng tuyết mong manh, chớp mắt vỡ tan tành.

Tiếng đinh đinh đang đang không ngừng vang vọng, mưa tên bỗng chốc đã hóa thành mưa thủy tinh, điểm xuyến dải lụa cầu vồng thêm phần lấp lánh rồi cùng nhau tan biến.

Hắn khẽ mỉm cười, hơi nhón mũi chân, thân hình vụt phóng đi. Từ trên cao nhìn xuống, trông hắn giống hệt một con kiến đen lạc bầy, điên cuồng xông vào tổ của một đàn kiến khác.

Tại hướng đối diện, một trăm thân ảnh lập tức lao ra, muốn ngăn cản bước tiến của hắn, hoặc đúng hơn là muốn tiêu diệt hắn. Trong chớp mắt, tốc độ hai bên cùng bạo tăng, khoảng cách càng là nhanh chóng thu hẹp lại.

Khi đã đến gần, đám binh sĩ đột nhiên chia làm bốn nhóm, bao vây trước mặt, hai bên lẫn khoảng không phía trên hắn, đồng loạt xuất kiếm. Bạch quang lấp lóe, trong tiếng cuồng phong rít gào, từng đợt kiếm khí ào ào phủ lên người hắn.

Đá vụn bay tung tóe, khói bụi mù mịt che hết cả tầm nhìn, chỉ hiển hiện một cái bóng mờ vẫn đứng yên tại chỗ. Phía bên ngoài, đám binh sĩ cùng nhau lùi lại, lần nữa bày thành kiếm trận.

Từng ánh nhìn chăm chú hướng vào cái bóng đang nhạt dần theo sự tan biến của màn khói trắng. Từng cặp mắt chuyển từ vẻ thận trọng sang ngạc nhiên, nhưng sau đó là trừng trừng mở to, không bao giờ nhắm lại được nữa.

Giữa khung cảnh toàn màu trắng, một vệt sáng đỏ nhạt du đãng hiện lên, mềm mại như dải lụa đào, khẽ chạm vào người từng binh sĩ.

Bụp!

Một màn sương khói màu phấn hồng chợt phát tán ra, bao phủ phạm vi trăm trượng, bao trùm lên đám binh sĩ. Phấn hồng, không gì khác ngoài màu trắng của những bộ chiến giáp, hòa trộn với màu đỏ của máu.

Lộp cộp… lộp cộp…

Từng cái đầu lâu, vẫn còn đội nguyên mũ giáp, rơi xuống nền đá, lăn lông lốc, ngửa lên, úp xuống, hoặc ngẫu nhiên đối diện nhau. Tất cả đều chết, nhưng chưa một ai kịp nhắm mắt hay kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Phía cuối làn sương, một thân ảnh áo đen không nhìn rõ khuôn mặt từ từ xuất hiện. Mỗi bước hắn đi tới lại có từng tia máu lượn lờ trôi theo, bám vào trên làn da hoặc thanh kiếm của hắn rồi biến mất.

“Mùi vị không tệ.”

Hắn cười nhạt, lạnh lùng nhìn những người còn lại. Tuy nhiên, đáp trả hắn là những ánh mắt khinh thường, dù chính những cặp mắt đó vừa chứng kiến màn đồ sát của hắn xong.

Thêm một trăm binh sĩ khác tách ra, xung phong tiến tới, xem thường cái chết như cái cách vừa xem thường hắn. Chỉ là, kết cục không có gì thay đổi, tất cả đều bị lưỡi kiếm của hắn phá nát thân thể, rút sạch khí huyết, chỉ có thủ cấp là nguyên vẹn.

Hắn không cần dừng lại một chút để nghỉ ngơi, tiếp tục bước tới gần tòa cung điện. Từng toán binh sĩ thay phiên nhau tiến lên ngăn cản, nhưng tốc độ của hắn chưa một lần bị trì hoãn.

Tay khua bạch kiếm, sát ý điên cuồng, hắn cứ thế không ngừng chém giết. Càng giết, hắn càng thấy sảng khoái. Càng hấp thụ khí huyết, hắn càng thấy lực lượng bản thân tràn trề sung mãn.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, sau lưng hắn đã xuất hiện một tòa núi nhỏ đầu lâu. Trên người hắn, mùi huyết tinh ngày càng nồng đậm, sát khí hóa thành một làn khói đen quấn quanh thân thể. Thứ lực lượng bài xích ở nơi đây ngày càng mãnh liệt, có điều so với ban đầu, hắn lại đang thấy vô cùng sảng khoái.

Trong huyết mạch của mình, hắn cảm giác có thứ gì đó vừa thức tỉnh, ban cho hắn sức mạnh to lớn, sức mạnh có thể diệt sát hết thảy sinh linh. Hắn ngửa đầu cười vang, giọng cười trầm đục, như tiếng vọng từ thăm thẳm bên dưới vực sâu vạn trượng chứa đầy tử khí.

Đúng lúc này, mặt đá dưới chân hắn đột nhiên rung chuyển dữ dội, tưởng chừng sẽ vỡ nứt ra bất cứ khi nào. Một âm thanh kẽo kẹt rền rĩ truyền đến, ầm ầm chấn động toàn bộ không gian mênh mông, khiến đôi tai hắn cũng có phần nhức nhối.

Xa xa, một vệt bạch sắc quang mang bỗng chốc lóe lên, mỏng manh nhưng sắc lẹm, như muốn chia cắt nơi này làm hai nửa. Quắc mắt nhìn lại, chính là hai cánh cửa cao bằng cả ngọn núi của tòa đại điện đang từ từ hé mở, khiến ánh sáng bên trong thoát ra ngoài.

Giữa quầng sáng mỗi lúc một trải rộng, từng cái bóng bé nhỏ vun vút lao nhanh, đáp xuống ngay phía trước đại điện. Lại một đội quân vạn người xuất hiện, nhưng khác biệt ở chỗ, trên ngực giáp thay vì ấn ký tinh tử thì lại là hình trăng khuyết.

“Vừa diệt xong đám tinh quân lại đến một bầy nguyệt binh.”

Nhìn một màn này, hắn khẽ liếm bờ môi chưa khô vết máu, chiến ý lẫn sát ý đều trào dâng mãnh liệt. Hắn cảm giác đội quân vừa tới mạnh hơn trước rất nhiều, bởi vì mùi khí huyết ngửi được hấp dẫn hơn không ít lần. Mũi kiếm đâm nghiêng, hắn nhẹ lướt đi như một sợi lông ngỗng bay bay theo gió, rơi vào sóng người đang tràn tới.

Không chỉ khác biệt về tu vi, đám nguyệt binh này phối hợp với nhau cũng vô cùng ăn ý. Nếu như trước đó, để không bị rối loạn trận hình, những tinh quân phải chia nhỏ ra từng đội trăm người hành động. Còn bây giờ, dù cả vạn binh đồng loạt vây công hắn, vẫn có thể tiến thoái nhịp nhàng tựa một khối thống nhất.

Vạn người như một, hiển nhiên vượt trội so với trăm người như một không biết bao nhiêu lần. Nhưng tiếc thay, như thế cũng là chưa đủ. Giữa muôn trùng vây của tầng tầng lớp lớp thân ảnh giáp trắng, hắn như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, điên cuồng vung kiếm.

Kiếm của hắn, có lúc nhanh như chớp giật, khi thì chậm tựa hoa rơi. Có lúc trầm trọng như núi, khi thì nhẹ nhàng như mây. Có lúc mộc mạc như tiều phu bổ củi, khi thì cầu kỳ như họa sư vẽ tranh. Cũng có lúc quang minh chính đại, nhưng ngay sau đó lại trở nên âm hiểm khôn lường.

Từng kiếm nối tiếp từng kiếm, cảm giác như được luân phiên thi triển bởi hai người mang tính cách đối lập nhau. Nhưng kỳ lạ thay, chẳng có sự ngượng ngùng gượng gạo nào mỗi khi hắn biến chiêu, ngược lại càng nhìn càng giống nước chảy mây trôi, tự nhiên mà đến, tự nhiên mà đi, lưu chuyển đến vô cùng vô tận.

Tốc độ của hắn càng là quỷ mị khó lường, thấy bóng chứ không thấy hình. Chỉ biết rằng, mỗi khi thấy một vệt hắc mang bất thình lình lóe lên, ngay lập tức lại có vài tên nguyệt binh ngã xuống.

Nhìn từ trên cao, bầy người tựa một lớp váng sữa sóng sánh. Trong váng sữa, một con trùng nhỏ đen sì đang không ngừng bơi lội. Nó bơi tới đâu, nơi đó lại nổi lên từng vết đỏ như mụn nhọt bị vỡ. Cứ thế không ngừng lặp đi lặp lại, cho đến khi ngày thứ tư vừa trôi qua, toàn bộ lớp váng sữa đã biến thành một màu đỏ thẫm.

Trên phiến đá trắng, trước tòa cung điện khoảng ngàn trượng, máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Hàng vạn người nằm chất chồng lên nhau, nhưng chẳng có người nào còn nguyên vẹn, ngoại trừ một bóng đen lặng lẽ đứng giữa bãi máu thịt khổng lồ.

So với đám tinh quân, thực lực những nguyệt binh đúng là không tầm thường, có thể chống đỡ một hai kiếm rồi mới bị diệt sát, thậm chí còn gây được ít nhiều tổn hại cho hắn. Cơ thể những người này cũng chỉ bị cắt thành nhiều đoạn, không bị tàn phá thành mảnh vụn.

Về phần hắn cũng không thoải mái gì, toàn thân lộ ra không ít vết thương, nông thì nửa tấc, sâu thì đến tận xương tủy. Tuy nhiên, máu trên người hắn không chảy xuống, mà chảy ngược từ dưới chân lên. Bằng mắt thường, có thể nhận thấy những vết thương của hắn đang từ từ khép lại.

Phừng!

Tại vị trí của hắn, một ngọn lửa đen ngòm bừng bừng cháy lên. Máu tựa như dầu, thịt tựa củi khô, dẫn ngọn hắc hỏa nhanh chóng lan tràn ra đến tận biên giới của chiến trường.

Thịt tươi, nội tạng, đầu lâu, xương gãy, kể cả những mảnh chiến giáp vụn vỡ, chớp mắt đều bị đốt hết thảy, không để lại chút tro cặn. Bên trong ngọn lửa, thấp thoáng thấy những gương mặt mờ ảo, kêu gào không thành tiếng rồi chậm rãi biến mất.

Khi đã thiêu rụi tất cả mọi thứ, ngọn hắc hỏa dần thu nhỏ, cuối cùng biến thành tia khói nhạt chui vào mi tâm hắn, để lại một ấn ký màu đen. Hắn đứng đó, thân thể không nhiễm lấy một hạt bụi, hoàn mỹ như vừa được tái sinh.

Đôi mắt hắn hé mở, như đang mở ra hai cánh cổng dẫn xuống vực sâu vạn trượng. Hắn quét nhìn khoảng trống mênh mông trước mặt, vô cùng sạch sẽ, như mảnh sân nhỏ trước nhà vừa được quét dọn vào buổi sáng sớm.

Phía xa, tòa đại điện vẫn đứng sừng sững, đại môn cũng còn đang mở toang, giống hệt một con quái thú khổng lồ há to miệng. Ngoài đại điện, trong lúc hắn đang tiến hành màn đồ sát của mình, lại có thêm không ít thân ảnh đi ra. Tuy nhiên, bên cạnh đó còn xuất hiện một tòa tế đàn.

Tế đàn rộng khoảng ba mươi trượng, trông khá đơn sơ, chẳng khác nào đồ vật được kiến tạo từ thuở khai thiên lập địa. Chính giữa tế đàn mọc lên một nụ hoa bằng đá, cao gần mười trượng. Bên dưới nụ hoa, tám sợi xích lớn tỏa ra xung quanh, nối liền đến tám góc của tế đàn. Cuối mỗi sợi xích, lại có một bóng người già nua mặc áo bào trắng ngồi tĩnh tọa.

Tám người này, ai nấy đều mang theo một luồng khí tức nguy hiểm, hàng vạn tinh quân lẫn nguyệt binh cũng không sánh bằng. Tuy nhiên, hắn không để ý đến bọn họ, ánh mắt chỉ chăm chú vào nụ hoa đang khép kín. Không rõ tại sao, từ nơi đó mơ hồ phát ra tiếng gọi của một thứ hắn vô cùng khao khát, nhất định phải có được.

Đinh đinh!

Thanh kiếm trong tay hắn cũng truyền đến cảm giác tương tự, không ngừng rung động. Kiếm có linh, thậm chí đôi khi linh tính còn hơn cả con người. Dường như hắn nghe thấy, thanh kiếm đang run lên vì vui sướng.

Nhưng bên cạnh đó, hắn còn cảm nhận được thanh âm của sự đau khổ, của một nỗi thống hận đến cực điểm. Thanh kiếm đột nhiên trở nên điên cuồng, vùng vằng muốn rời khỏi tay hắn, muốn đâm thẳng vào nụ hoa trên tế đàn.

Hắn siết chặt tay, giữ thanh kiếm ở bên mình, mất một lúc mới khiến nó yên tĩnh trở lại. Chỉ là, tiếng kiếm ngân vẫn cứ vang lên, quanh quẩn bên tai hắn, rầu rĩ như tiếng khóc của một đứa trẻ.

Rốt cuộc là thứ gì, khiến một thanh kiếm cũng có thể nảy sinh nhiều cảm xúc phức tạp đến vậy? Dù cho bàn tay hắn vừa nhuốm đầy máu tươi xong cũng khó cầm nổi cảm xúc này.

Xung quanh nụ hoa, tám thân ảnh già nua lạnh lùng nhìn hắn rồi nhìn nhau, khẽ gật đầu. Mỗi người lấy ra một viên đá to bằng nắm đấm, đặt vào vết lõm nhỏ tại vị trí mình đang ngồi. Những đôi bàn tay khô gầy bắt đầu kết ấn, miệng mấp máy niệm một loại chú ngữ kỳ bí.

Trên khắp tế đàn, chợt có những vệt sáng lung linh nối tiếp nhau xuất hiện, tựa ánh nguyệt quang trong lòng nước óng ánh. Từng vệt, từng vệt sáng sau đó trôi dần về phía trung tâm, bám lên nụ hoa, tạo thành những đường vân sống động như thật.

Khi đường vân cuối cùng được khắc lên, nụ hoa liền nhè nhẹ lắc lư. Dù là bằng đá, nhưng trông nó lúc này chẳng khác gì một nụ hoa nhỏ trong vườn đang rung rinh trước gió.

Những cánh hoa rục rịch động đậy, chậm rãi mở ra, xen kẽ nhau xếp ngay ngắn trên tế đàn, tạo thành một bông hoa tám cánh. Ở giữa nhụy hoa, lộ ra một thân ảnh yếu nhược trong bộ váy dài màu trắng, ngồi trên đôi chân của mình.

“Bái kiến Nguyệt nữ.” Tám lão già ồm ồm lên tiếng.

“Bái kiến Nguyệt nữ!” Dưới tế đàn, bầy người cũng đồng thanh hô vang.

Thái độ đám người khá cung kính, có thể thấy địa vị của nàng không thấp. Tuy nhiên, tám sợi xích vừa to vừa nặng, bốn sợi khóa vào tay chân, bốn sợi còn lại quấn chặt quanh vòng eo nhỏ nhắn, khiến nàng trông chẳng khác một tù nhân.

“Miễn lễ.” Nàng khẽ nói, dù lộ mệt mỏi, nhưng thanh âm vẫn êm dịu như gió xuân, trong vắt như tiếng đàn, ngọt ngào như nước suối, có lẽ loài chim sơn ca cũng phải ngất ngây trước chất giọng ấy.

Ở phía xa, hắn đứng nhìn nữ tử, chẳng hiểu sao lại nhìn đến ngẩn ngơ. Đầu óc hắn bỗng trở nên quay cuồng, hiện lên vô số cảnh tượng kỳ lạ. Chúng bắt đầu bằng những cảm xúc vui vẻ, hạnh phúc, và kết thúc bằng nỗi đau thương vô tận. Tất cả mọi thứ, đều có liên quan đến nàng.

“Nguyệt Nhi!” Hắn khẽ rùng mình, thốt ra một danh tự.

Nguyệt Nhi! Cái tên này, nghe có vẻ xa lạ, nhưng sao đọc lên lại khiến linh hồn hắn rung động đến thế? Nữ tử này, trông có vẻ xa lạ, nhưng sao bóng dáng của nàng lại khiến hắn thương tâm đến thế?

Hắn muốn tự hỏi, nhưng những hình ảnh trước đó lại lần nữa diễn ra trong đầu, ghi đè lên dòng ký ức của hắn, khiến hắn không thể nào chối bỏ được những cảm xúc trói buộc giữa hắn và nàng.

“Nguyệt Nhi!” Hắn thì thào, nắm chặt thanh kiếm đang run rẩy trong tay. Lúc này, hắn vẫn là hắn, nhưng có lẽ cũng đang là một con người khác.

“Tiêu, Nguyệt…” Là thanh kiếm không ngừng run rẩy, hay bởi chính hắn.

Bàn tay hắn nâng lên, muốn vuốt ve gương mặt gầy hao của nàng, tìm lại nét hồng hào trên đôi má. Hắn muốn chạm vào bờ môi nhợt nhạt của nàng, muốn biết những nụ cười vui vẻ đã biến mất nơi đâu. Hắn muốn luồn những ngón tay vào mái tóc bạc trắng của nàng, đem nó nhuộm thành màu đen vốn có.

Hắn muốn nhìn vào đôi mắt nàng, muốn xem xem nàng đang nghĩ gì, như cái cách hắn vẫn làm rất nhiều lần, trong những hồi ức vừa tìm lại của mình. Nhưng đôi mắt nàng, đang bị che khuất bởi một băng vải trắng.

Tại sao nàng lại che mắt đi? Tại sao hắn có thể nhìn nàng, nhưng nàng thì không thấy hắn. Tại sao lại như vậy? Hắn tự hỏi, ánh mắt chuyển dời lên những xiềng xích trên người nàng, chợt hiểu ra điều gì, lòng đau đến cực điểm. Tại sao dám đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy?

Dường như có cùng tâm trạng với hắn, Tiêu Nguyệt kiếm càng chấn động dữ dội. Tiếng kiếm ngân reo vang, hóa thành từng sợi tơ mỏng, xoắn nát không gian quanh lưỡi kiếm.

Dưới sự phẫn nộ, thú huyết tưởng đã tiêu hóa hết lại bốc lên ngùn ngụt, tràn vào trái tim, hòa vào dòng máu chảy khắp cơ thể hắn. Nhưng hắn không còn bị ý chí dã thú điều khiển, chỉ biết lấy giết chóc để thỏa mãn cơn khát máu.

Hắn không rõ thứ vừa thức tỉnh trong huyết mạch mình là gì, nhưng lực lượng này có thể trấn áp thú tính hung bạo, bởi vì nó còn hung bạo hơn gấp nhiều lần. Tuy nhiên, một khi đã có mục đích cho việc giết chóc, sát khí nơi hắn lại càng tăng chứ không giảm.

Tiếng gầm gừ, gào thét không cam lòng của con thú vang vọng bên tai, mỗi lúc một yếu đi rồi tắt hẳn. Thú huyết đã hoàn toàn biến thành chất dinh dưỡng đơn thuần để tẩm bổ bản thân hắn.

Đôi mắt nóng bỏng, máu trong tim cuộn trào, cả người hắn muốn bùng cháy. Hắc hỏa quấn quanh, đen đặc đến mức chẳng còn thấy thân ảnh hắn ở đâu, ngoại trừ đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ như máu.

Trông hắn hiện tại chẳng khác nào một thứ ác ma đến từ địa ngục. Tuy nhiên, khi nhìn vào hình bóng yểu điệu trên tế đàn, giọng nói của hắn lại trở nên vô cùng dịu dàng.

“Nguyệt Nhi đừng sợ, ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây nhanh thôi, sau đó tìm một nơi thâm sơn cùng cốc, sống một cuộc sống mà nàng mong ước.”

Dứt lời, hắn liền nhấc chân bước tới. Chỉ cần một bước, hắn sẽ có thể tiến lên tế đàn, đem những xiềng xích kia chặt đứt. Chỉ cần một bước, hắn lại có thể được ở bên nàng, được ôm nàng vào lòng.

Nhưng đúng lúc này, một luồng bạch quang tinh thuần thánh khiết chợt lóe lên, rạch phá không gian ngàn trượng, xuyên thủng lồng ngực hắn. Trên tế đàn, một quầng sáng chậm rãi rơi xuống, biến thành pháp bảo hình bán nguyệt, nằm gọn trong tay nữ tử.

“Thánh địa uy nghiêm, ma vật từ đâu dám tới làm càn!”

Phụt!

Hắn phun ra một ngụm máu đen lẫn tro tàn, lảo đảo lùi về sau. Hắc hỏa cuồn cuộn tích tụ, đem vết thương nhanh chóng khép lại. Chỉ là, dường như có một lỗ thủng vừa xuất hiện trong trái tim hắn, không cách nào tan biến.

“Ma vật!” Hắn khẽ thì thào. “Nàng vừa gọi ta là ma vật!”

“Còn không mau cút đi!”

Giọng nói của nàng, vẫn trong trẻo ngọt ngào, nhưng sao nghe lạnh lùng đến thế. Nó khiến trái tim hắn lạnh buốt, ngọn lửa trong hắn dần nguội lại, mọi lực lượng như bỗng chốc tan biến.

“Nguyệt Nhi, là ta, nàng không nhận ra ta sao?”

Phải rồi. Mắt nàng, liệu có còn nhìn thấy? Còn có sát khí trên người hắn nữa, hắn đã giết nhiều người như vậy, làm sao nàng nhận ra hắn đây. Hắn muốn dập tắt đi thứ ma hỏa đang quấn lấy đôi tay của mình, tuy nhiên lại không biết phải làm như thế nào.

“Cút!”

“Nguyệt Nhi, là ta, Tiêu…”

Không chờ hắn nói hết câu, nàng liền vung một chưởng, đem thân hình hắn đẩy lui vạn trượng. Pháp bảo trong tay nàng lại lóe sáng, bắn ra một luồng bạch quang, đánh hắn bay khỏi mảnh trăng khuyết này.

“Nguyệt Nhi!” Hắn không cam tâm. Đã tới được đây, đã thấy được nàng, sao có thể ra về một mình chứ.

Thân hình khẽ chuyển, hắn nhanh chóng lấy lại thăng bằng, lần nữa hướng về phía tế đàn. Tuy nhiên, dường như hắn quên mất một thứ: vạn tinh quang trận bố trí xung quanh nơi này.

Xuy!

Một cột quang trụ bất ngờ đâm qua, gần như cắt rời hắn ra làm hai nửa.

“Cút!”

Hắn gầm lên, chợt nhớ đến lời Nguyệt Nhi vừa nói với mình, trong lòng vừa buồn vừa giận. Hắc hỏa bùng lên dữ dội, hắn trông như một tôn ma thần cao đến chục trượng. Chẳng biết thứ lửa này là gì, nhưng ngay cả quang trụ cũng bị đốt cháy, ánh sáng cũng phải hóa thành thực thể tro tàn.

Xuy! Xuy!

Tuy nhiên, cột quang trụ này chưa bị phá, lại có vài cột quang trụ khác phóng tới, thay nhau đục khoét hắn ra từng lỗ thủng lớn, khiến hắn không tài nào di chuyển được.

“Cúttttt!” Hắn rống to, không ngừng xua hỏa đập tan thứ xiềng xích quái dị găm chặt khắp người mình.

Xuy! Xuy! Xuy!

Đáp lại tiếng thét, hàng loạt quang trụ liên tiếp lóe sáng, xiên ngang xỉa dọc, đồng quy ngay tại thân thể hắn. Ngọn lửa của hắn lập lòe bốc cháy, lập lòe chớp tắt, đôi khi bạo phát trở lại, nhưng có thể thấy là đang yếu dần đi.

Hắn ngừng kêu gào, nhìn tòa tế đàn ở rất xa, muốn gọi tên nữ tử ấy, chỉ là không thốt lên được chút âm thanh nào. Có lẽ, một bước tưởng chừng đơn giản trong suy nghĩ trước đó, vĩnh viễn không thể bước tới được nữa.

Vù vù!

Từ trong yên hỏa, một tia sáng mỏng manh phóng ra, xiêu xiêu vẹo vẹo hướng về tế đàn, chính là Tiêu Nguyệt. Có điều là hiện tại, thanh kiếm đã sứt mẻ đủ chỗ, linh tính chẳng còn sót lại bao nhiêu.

Tiêu Nguyệt kiếm, hắn muốn hoàn trả về với chủ nhân ban đầu của nó. Tiếc thay, thanh kiếm không thể thực hiện được sứ mệnh cuối cùng này, bay được một đoạn thì đâm xuống nền đá, vỡ tan tành.

Đôi mắt màu đỏ rực của hắn mờ dần, chìm sâu vào màn sương hắc hỏa, không biết là nhắm lại hay đã biến mất. Từ trong ngọn lửa đang lụi tàn, giọng nói hắn trầm trầm truyền ra, khẽ khàng như lời trăn trối.

“Vạn năm trước, ta khinh thường nhân loại vì chữ tình mà trở nên yếu đuối. Vạn năm sau, buồn cười làm sao, chính ta lại yếu đuối vì một chữ tình. Nhưng ngay cả khi đã nhận ra điều đó, ta vẫn không muốn xóa bỏ những cảm xúc của mình. Cho dù là hồn phách tan biến, ta cũng không muốn mất đi chúng.”

Két!

Chợt nghe âm thanh cọ xát dữ dội vang lên, tại giao điểm của chằng chịt những quang trụ, một vòng xoáy hỗn độn, hắc ám, chậm rãi xuất hiện, cuồng bạo xoắn nát bất kỳ thứ ánh sáng nào lại gần.

Tiếp tục chống đỡ, cũng chỉ một con đường chết. Vì vậy, hắn đã dùng tất cả lực lượng còn lại để triệu hồi ra thứ này. Kết cục vẫn là chết, tuy nhiên hắn có thể giữ lại một thứ cho riêng mình.

Ngoái nhìn tế đàn lần cuối, hắn chợt thấy đôi vai gầy khẽ rung động. Có lẽ khoảng cách quá xa nên hắn nhìn nhầm. Nhưng dù là nhìn nhầm, hắn cũng không hối hận. Gặp được nàng, vậy là hắn đã mãn nguyện rồi.

Hắn lặng lẽ quay lưng đi, rơi vào vòng xoáy. Trong bóng tối mù mịt, hắn không ngừng bị một thứ lực lượng quái dị chèn ép, cắt rời. Thân thể hắn dần tách ra thành từng mảnh nhỏ, như chiếc lá khô bị bóp vụn rồi thả bay theo gió. Linh hồn hắn dần phai mờ, như làn khói tan vào hư vô.

Cuối cùng, hắn chỉ còn là một đoạn ký ức ngắn ngủi, trú ngụ vào vật gì đó không rõ hình dạng. “Cơ thể” mới giúp hắn có thể chịu đựng được vùng không gian hủy diệt kinh khủng này. Tuy nhiên, hắn cũng không thể nhìn thấy, nghe thấy, hay cảm nhận bất cứ điều gì.

Xung quanh chỉ còn một màu đen như mực, hắn tưởng mình là viên đá nhỏ, không ngừng rơi xuống đáy đại dương sâu thăm thẳm, không bao giờ được gặp lại ánh sáng mặt trời.

Hắn cứ thế rơi…

Rơi.

Rơi.

Rơi…

Thời gian dài đằng đẵng đến vô tận, biết bao giờ sẽ ngừng lại. Không gian rộng mênh mông chẳng thấy bờ, biết nơi đâu là điểm dừng.

Tách!

Tách!

Vài giọt nước lạnh lẽo thấm trên gò má, lăn vào trong hốc tai.

Lục Ly khẽ rùng mình, mở choàng hai mắt. Xuyên qua khung cửa sổ, nửa vầng trăng buông xuống chút ánh sáng dịu nhẹ, nhưng vẫn khiến hắn chau mày.

Đặt bàn tay ôm cái đầu nặng trĩu, hắn đảo qua đảo lại đôi tròng mắt, láo liên nhìn tới nhìn lui. Một lúc sau, xác định mình vẫn còn nằm ở trong phòng trọ của tửu quán, hắn đưa tay vịn lấy chân bàn, lồm cồm dựng cái thân xác ê ẩm rệu rã của mình ngồi dậy.

“Thì ra là mơ, thảo nào cứ thấy là lạ. Lòng ta chỉ có mỗi Linh Nhi, làm gì quen ai gọi là Nguyệt Nhi đâu chứ.”

Nói xong, Lục Ly chợt nghĩ tới Linh Nhi, lồng ngực lại đau như cắt. Cái lưng dài còng xuống, hắn bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước mắt hắn dần hiện ra hình bóng của một thiếu nữ, người vẫn thường cùng hắn ngồi trên mái nhà ngắm trăng.

“Này nhóc, đêm hôm khuya khoắt lại trèo lên mái nhà ngồi, không sợ ngã gãy chân hay trúng phải gió độc à?”

“Sao tên nhóc ngươi cứ thích ngồi trên mái nhà thế?”

“Lần đầu thấy ngươi ở trên mái nhà, trông cứ ngu ngu thế nào ấy, nhưng lên đây ngồi mấy lần thấy cũng thú vị thật.”

“Hóa ra ngươi đang nhớ Long thúc thúc. Ngươi đừng ủ rũ như vậy nữa, Long thúc thúc ra ngoài giải quyết chút chuyện, khi nào xong sẽ về thôi. Ngươi cứ ngồi đây khóc nhè, sao thúc ấy có thể yên tâm được.”

“Ngươi lại nhớ đến Long thúc thúc sao? Nếu thật sự nhớ một người, phải vừa ăn vừa nhớ mới có ý nghĩa. Ta có mấy cái bánh lưu ly ngũ sắc này, ngon lắm, cùng ăn không?”

“Ta nghe nói, chỉ cần nhìn lên mặt trăng rồi nghĩ về một người, mặt trăng sẽ đem tâm sự của ngươi gửi đến cho người đó. Ngươi xem, trăng đêm nay sáng như vậy, chắc chắn Long thúc thúc cũng đang nhớ đến ngươi.”

“Ngươi yên tâm, Long thúc thúc lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Lại đây, ta cho xem cái này hay lắm.”

Vầng trăng cứ tròn rồi khuyết, không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần như vậy, hắn lại dần quen thuộc hơn với cảm giác mẹ đã mất, cha thì không rõ tin tức. Mỗi lần như vậy, hắn lại dần quen thuộc hơn với bóng hình của một người luôn tìm cách để động viên hắn.

Nhưng từ bây giờ, có lẽ hắn phải tập làm quen với việc tự động viên chính mình. Hắn không thể gục ngã, phải tiếp tục tiến về phía trước, tìm cách trả thù những kẻ đã tước đi những thứ quý giá nhất của hắn.

Đúng rồi, hắn còn phải về Lục thành một chuyến nữa. Theo lời A Quý, mồng sáu mỗi tháng sẽ có thuyền sang sông, nhưng nhìn bóng trăng trên cao, hình như đã quá ngày mất rồi.

“Rốt cuộc ta đã ngủ bao lâu?”

Hắn đứng bật dậy, đầu óc hơi choáng váng, phải vịn vào cạnh bàn để không ngã. Nhưng mặt bàn lúc này dính đầy chất lỏng nhớp nháp, tay hắn trượt ra ngoài, thân người theo quán tính đổ ầm xuống sàn nhà.

Cộp!

Đầu hắn bị một vật cứng rơi trúng, đau đến muốn bất tỉnh. Hắn đưa tay lên xoa đầu, mắt nhìn sang bên cạnh thì thấy một chiếc hồ lô đang nằm lăn lóc. Hắn chợt nhớ ra, đêm hôm trước mình ngồi đây uống rượu, say đến chẳng còn biết trời đất.

“Mỗi lần nhìn gia gia uống rượu, người lại nói uống rượu nhiều không tốt, tu vi chưa đủ cũng không nên uống, quả thật không sai.” Nhìn trong hồ lô chẳng còn lấy một giọt, Lục Ly khẽ lắc đầu, đóng nắp lại rồi cất vào túi trữ vật.

Di vật của gia gia, hắn muốn đeo bên người hơn. Nhưng nghĩ lại thì thứ này đã ở chỗ lão già ăn mày một thời gian dài, chắc hẳn không ít người nhìn thấy. Bây giờ nó lại ở chỗ hắn, e là những người ghét lão có thể sẽ tìm hắn gây sự.

Lục Ly rời khỏi phòng, chạy thẳng xuống tầng dưới. Lúc này vẫn còn khá sớm nên tửu quán chẳng có ai, chỉ có một tên thiếu niên đang cặm cụi lau chùi bàn ghế. Hắn nhìn thiếu niên, nói:

“Vị huynh đệ này, cho hỏi hôm nay là ngày mấy rồi?”

“Hôm nay là ngày mồng tám tháng ba, có chuyện gì vậy ạ?”

“Không có gì.” Lục Ly khẽ lắc đầu. “Vậy là trễ chuyến thuyền rồi.”

“À mà, A Quý đâu?” Hắn lại hỏi. Rõ ràng tên tiểu nhị này biết hắn muốn sang sông, thế mà không gọi hắn dậy. Có lẽ vì hắn đang vội, quên mất là mình vừa ngủ một giấc say như chết, có gọi thì cũng không dậy nổi.

“Mấy hôm trước A Quý đại ca nói cần qua bờ bên kia sông để mua một số nguyên liệu cho nhà bếp, tháng sau sẽ theo thuyền trở về.” Thiếu niên nhanh nhảu đáp. “Mà kể cũng lạ, trước giờ đâu có thứ gì phải qua bên kia mới mua được đâu, chắc là nhà bếp chuẩn bị nấu món mới…”

“Thôi được rồi, cảm ơn ngươi.” Lục Ly ngắt lời thiếu niên, đi về phía cầu thang. Vậy là đành phải dừng chân chỗ này thêm một tháng nữa.

“A, khách quan ở trọ phòng mười hai tầng thứ ba đúng không?” Thiếu niên chợt gọi với theo. “Nghe nói ngài muốn qua sông, nếu đi bây giờ có thể vẫn còn kịp đấy.”

“Hả?” Lục Ly dừng bước, quay lại nhìn thiếu niên. “Ngươi nói sao?”

“Nếu ngài muốn qua sông thì đi ngay bây giờ vẫn kịp lên thuyền ạ.”

“Không, ý ta là tại sao?”

“À, thế à.” Thiếu niên xoa đầu cười ngây ngô. “Hình như mấy hôm trước đoạn sông phía trên nổi sóng lớn, cho nên thuyền bị hoãn rồi. Thỉnh thoảng chuyện này vẫn xảy ra, thường thì sẽ hoãn tầm hai đến ba ngày, chờ nước sông yên tĩnh vì như thế qua sông sẽ đỡ nhọc hơn, nhưng nếu lâu quá thì cũng không thể hoãn được nữa. Tiểu nhân không chắc là thuyền đã khởi hành chưa, nếu muốn ngài có thể đi xem, biết đâu vẫn còn kịp.”

“Ồ, vậy cảm ơn ngươi.” Lục Ly ném ra một viên linh thạch, lập tức xoay người rời đi.

“Cảm ơn khách quan, chúc ngài kịp lên thuyền, thượng lộ bình an, thuận buồm xuôi gió.” Thiếu niên một tay cầm linh thạch, một tay vẫy theo bóng lưng của Lục Ly, vui vẻ hô lớn.

Bước qua bậc cửa, Lục Ly cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó, nghĩ một chút thì nhớ ra là lão ăn mày, chẳng biết đã đi đâu. Hắn mỉm cười, thầm cảm ơn lão về chuyện chiếc hồ lô. Mặc dù phải chi ra một khoản không nhỏ, nhưng có những thứ không thể nào mua được bằng linh thạch.

Dưới bóng trăng tà, thân ảnh Lục Ly vun vút lao nhanh. Hắn không biết rằng lúc này, sâu thẳm trong nơi tăm tối nhất của linh hồn mình, có ba chấm đỏ lè kỳ dị đang không ngừng rung rinh nhảy múa.

“Ha ha ha, chờ đợi hơn vạn năm, phong ấn hắc ma thạch cuối cùng cũng mở ra rồi.”

Bạn đang đọc Lục Ma sáng tác bởi ngotieuki

Truyện Lục Ma tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngotieuki
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.