Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu óc này không chữa được

Phiên bản Dịch · 1832 chữ

Mộ Dung Vân Hải tranh thủ thời gian chắp tay phía Trần Bình An, đầu thấp hơn tay, cung kính nói: "Không biết tiền bối đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón!"

Khi Trần Bình An nhìn đến Mộ Dung Vân Hải, còn nghĩ chấp tay một cái.

Nhưng hắn còn chưa kịp chắp tay thi lễ, thì Mộ Dung Vân Hải vượt lên trước một bước, điêu này khiến hắn phản ứng không kịp.

Đặc biệt là nghe tới Mộ Dung Vân Hải cũng nói một câu "Tiền bối", còn dùng ngữ khí khách khí như vậy, da mặt và khóe miệng của hắn đều co lại.

Đầu của cha con này bị cửa kẹp qua đi!

Như thế nào ta lại là tiền bối nha!

Ta thoạt nhìn mạnh như vậy sao?

Trần Bình An rất im lặng, mình chỉ là một kẻ phàm nhân, trước núi còn đi thở hổn hển, thật không phải tiền bối gì. . .

Mà lại hệ thống minh xác nói với hắn, trước lúc hắn không hoàn thành nhiệm vụ, trăm phần trăm không có tu vi, thực lực rác rưởi. . .

"Tông chủ ngài nói đùa, ta làm sao lại là tiền bối, ta chỉ là một kẻ phàm nhân, mà lại ta nào dám để ngài nghênh tiếp."

Lúc này Trần Bình An chắp tay thi lễ cũng không muộn, một mặt khách khí nói.

Mộ Dung Vân Hải nhìn xem cử động này của Trần Bình An, nghe lời Trần Bình An nói, con mắt lập tức liếc nữ nhi của mình.

Nghĩ thầm Tiểu Tuyết quả nhiên không nói sai.

Tiền bối thực sự coi mình là phàm nhân!

"Tiền bối nói đùa, ngài cũng đừng bảo ta tông chủ, nếu tiền bối không chê, sau này có thể gọi ta là tiểu Hải."

Mộ Dung Vân Hải cung kính nói.

Đừng nhìn Trần Bình An xem còn trẻ như vậy, Mộ Dung Vân Hải có thể khẳng định, Trần Bình An nhất định là một lão quái vật tu luyện mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm!

Vừa đối mặt, áp lực mà Trần Bình An cho hắn, hắn chưa hề cảm thụ qua.

Mà lại, lấy nhận thức của hắn, chỉ sợ cảnh giới Đại Thừa mạnh nhất ở thế gian, cũng sẽ không có đạo tắc vận lý che kín người!

Hắn suy đoán, Trần Bình An hẳn là cường giả tiên giới, đi tới thế gian trải nghiệm cuộc sống!

Trần Bình An thật sự không hiểu rõ.

Nghĩ thầm những tu luyện giả này, tu luyện nhiều, đầu óc xảy ra vấn đề rồi?

"Vậy ta gọi ngài Mộ Dung tông chủ." Trần Bình An nói.

Mộ Dung Vân Hải vội vàng gật đầu: "Hết thảy nghe tiền bối."

Trần Bình An rất im lặng.

Hắn thậm chí hoài nghi, ngời trong tu luyện giới, có phải là gọi người nào cũng tiền bối.

"Tiền bối đi theo ta, chúng ta vào bên trong trò chuyện."

Mộ Dung Vân Hải cũng không để Trần Bình An tiếp tục đứng, vội vàng cười dẫn đường.

Mộ Dung Tuyết cũng giống vậy, trên mặt che kín mỉm cười.

Cứ như vậy, Trần Bình An đi theo hai người tiến vào trong đại điện.

Lúc này, Trần Bình An cũng thấy được Trương Thanh Nhàn đang ngồi.

Có thể để hắn im lặng là, Trương Thanh Nhàn sau khi ngốc trệ, lại học động tác mới vừa rồi của Mộ Dung Vân Hải, cung kính hô một tiếng "Bái kiến tiền bối" .

Lần này Trần Bình An xác định.

Những tu luyện giả này, đầu óc đều có hố!

Mẹ nó, ta thật là phàm nhân!

Mấy người ngồi xuống, Mộ Dung Vân Hải mới mỉm cười nói: "Nghe Tiểu Tuyết nói, tiền bối muốn gia nhập tông môn chúng ta?"

Trần Bình An mỉm cười gật đầu, sau đó chuẩn bị nói mình làm người giúp việc vặt cũng được.

Nhưng hắn vừa gật đầu xong, Mộ Dung Vân Hải liền một mặt xuân quang xán lạn, sau đó vẻ mặt thành thật, gân giọng nói: "Tiền bối, từ hôm nay, ta rời khỏi vị trí tông chủ, về sau, ngài chính là tông chủ của tông chúng ta!"

Nghe giọng nói lớn này, Trần Bình An ngốc.

Tông. . . Tông chủ? !

"Vậy không được!" Trần Bình An một mặt quyết tuyệt nói.

Hắn, một kẻ phàm nhân thôi.

Làm tên đệ tử đều cảm thấy không có mặt mũi, muốn đi làm việc vặt.

Bây giờ ngươi mẹ nó lại để ta làm tông chủ? !

Đầu ngươi bị kẹp bao nhiêu lần rồi, thế này sao chữa được!

Mộ Dung Vân Hải thấy Trần Bình An trực tiếp cự tuyệt, lúc này thân thể lạnh lẽo, nhận định Trần Bình An cảm thấy chức vị này còn chưa đủ!

"Vậy kể từ hôm nay, tiền bối ngài chính hộ sơn trưởng lão của tông ta?" Giọng nói Mộ Dung Vân Hải đều không có lớn như trước, vẻ mặt hồ nghi hỏi.

Trần Bình An nghe xong, khóe miệng liều mạng co rúm.

Mặc dù hắn không thể tu luyện, nhưng đối một ít chuyện của tông môn vẫn từng có nghe thấy.

Yếu nhất trong tông môn là tạp dịch, tiếp theo là đệ tử ngoại môn.

Sau đó là đệ tử nội môn, chấp sự, thánh tử thánh nữ, trưởng lão, tông chủ, hộ sơn trưởng lão.

Cuối cùng là lão tổ!

Hiện tại Mộ Dung Vân Hải lại còn hướng chỗ cao nói, để hắn không phản bác được.

Mộ Dung Vân Hải thấy Trần Bình An trầm mặc, biết Trần Bình An có ý tứ gì.

Cuối cùng cắn răng một cái, vì lưu lại tôn siêu cấp đại thần này, hắn liều mạng.

"Tiền bối, ta thay phụ thân ta làm quyết định, để hắn rời khỏi vị trí tông môn lão tổ, tới đây ngài chính là lão tổ duy nhất của Kháo Sơn tông chúng ta! !" Mộ Dung Vân Hải dõng dạc nói.

Nghe lời này, Trần Bình An kém chút từ trên ghế quẳng xuống.

Đứa nhỏ này không cứu nổi!

Trần Bình An nhìn xem Mộ Dung Vân Hải, một trận sách thán,

Mà động tác sách thán của Trần Bình An hơi đặc biệt, là gật đầu.

Thế là, Mộ Dung Vân Hải bắt được một màn này, nội tâm kích động đến giống như hươu con xông loạn, vội vàng nói: "Ha ha, vậy cứ như đã nói!"

Trần Bình An nhìn xem Mộ Dung Vân Hải còn vui vẻ đến như cái đồ đần, thật sự thay hắn cảm thấy bi thương.

Đến nỗi Mộ Dung Tuyết, giờ phút này cũng là vẻ mặt tươi cười.

Nàng ngay từ đầu cảm thấy Trần Bình An cùng nàng hữu duyên, mới có thể như vậy.

Nhưng bây giờ nàng cảm thấy, Trần Bình An hẳn là có nguồn gốc gì với tông môn bọn hắn!

Ngược lại Trương Thanh Nhàn ngồi một bên, hiện tại cũng muốn cầm ống tay áo lên cắn.

Hâm mộ đố kỵ a!

Hắn hung hăng nhìn Mộ Dung Vân Hải đắc ý không thôi, rất muốn đi tới đánh cho hắn một trận.

Con hàng này đến cùng đi vận khí cứt chó nào, trong tông môn mới được một tôn đại thần như thế? !

Hắn cũng là lần thứ nhất nhìn thấy nhân vật cường đại như vậy.

Đạo tắc vận lý kia che kín toàn thân, vẻn vẹn nhìn xem, đã cho người ta một loại cảm giác vô địch thế gian!

Thương định chuyện này, Mộ Dung Vân Hải đột nhiên nhớ tới mộc cầu kia bên Trương Thanh Nhàn.

Hắn đưa mắt liếc Trương Thanh Nhàn ra ý một cái, sau đó nhìn về phía Trần Bình An nói: "Tiền bối, hảo hữu này của ta có một kiện vật phẩm, bất kể như thế nào cũng mở không ra, muốn để tiền bối xem, không biết tiền bối có thời gian hay không?"

Trương Thanh Nhàn nháy mắt hiểu ý, cung kính cầm mộc cầu kia đi đến trước mặt Trần Bình An.

Nhìn xem mộc cầu kia, Trần Bình An kinh ngạc một chút: "A, các ngươi lấy tới mộc cầu này ở đâu?"

Nghe nói như thế, Mộ Dung Vân Hải cùng Trương Thanh Nhàn đều là đôi mắt sáng lên.

Tiền bối này quá lợi hại, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra thứ này bất phàm sao?

Thứ này Trần Bình An rất quen thuộc.

Đây chẳng phải là mộc cầu hắn chế tạo đồ chơi cho trẻ con trong thành sao!

"Thế nào, các ngươi muốn mở nó ra?" Trần Bình An nói.

Nộc cầu này hắn dùng khóa Lỗ Ban, có phương pháp đặc thù mở ra.

Mộ Dung Vân Hải như gà con mổ thóc gật đầu, nói: "Bên trong có đồ vật, có thể là đồ tốt!"

Trần Bình An tùy ý nói: "Bên trong cũng không có gì đồ vật, chỉ là một tờ giấy."

Hả? ?

Mộ Dung Vân Hải cùng Trương Thanh Nhàn đồng thời ngẩn ngơ.

" Ánh mắt của tiền bối ngài có thể nhìn thấy đồ vật ở trong? !" Mộ Dung Vân Hải hoảng sợ nói.

Đây rốt cuộc đạt tới cảnh giới nào!

Vậy mà có thể xuyên thấu qua mặt ngoài nhìn bên trong? !

Sắc mặt Trần Bình An cổ quái nói: "Ta nào có bản sự kia, thứ này chính là ta chế tạo ra."

Dát!

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Hải với Trương Thanh Nhàn đều choáng váng.

Sau đó cảm xúc sùng kính, hoàn toàn chiếm hết gương mặt của bọn hắn.

Trong mắt càng là lóe ra vô tận tinh quang.

Trần Bình An tiếp tục nói: "Kỳ thật mở ra cũng đơn giản."

Nói, hắn bắt đầu thao tác.

Nhưng một lát sau, phát hiện không biết hùng hài tử nào làm hỏng cơ quan quan trọng.

Không có cách nào, hắn chỉ có thể quay người một chút, lấy ra dao phay trong không gian trữ vật mình mang tới, đánh một đao xuống mộc cầu kia.

Răng rắc, mộc cầu chớp mắt bị đánh mở.

"Xong rồi." Trần Bình An nhìn về phía Mộ Dung Vân Hải nói.

Không thấy Mộ Dung Vân Hải bọn hắn còn tốt, khi hắn nhìn thấy biểu lộ của Mộ Dung Vân Hải ba người sau, hắn lại ngốc.

Giờ phút này, nước mắt của Mộ Dung Vân Hải ba người, cơ hồ muốn tràn vành mắt mà ra.

Ba người đang nhìn chằm chặp dao phay trên tay hắn, giống như nhìn thấy sự vật kinh khủng gì, vui buồn thất thường.

Trần Bình An gặp bọn họ như thế, khóe miệng giật một cái.

Xong, đầu óc ba đứa bé này thật sự không cứu được. . .

Bạn đang đọc Lúc Nào Ta Vô Địch Rồi? ( Dịch) của Hí Kịch Liễu Tiên Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngotienphong5141
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.