Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dao phay là Thần khí?

Phiên bản Dịch · 1572 chữ

Trần Bình An cảm thấy, đầu óc những tu luyện giả này có hố.

Hơi một tí gọi hắn tiền bối thì thôi.

Hiện tại lại coi là loại nào?

Hắn đây là một cái dao phay mà thôi.

Đến nỗi giống ban ngày thấy ma sao?

Dao phay này rất sắc bén, bạch quang lập loè.

Nhưng Trần Bình An có thể xác định, đây chính là một cái dao phay.

Hoàn toàn không cách nào so sánh với kiếm của những người tu luyện được.

"Chẳng lẽ là những tu luyện giả này chưa từng thấy dao phay sao? Hoặc là cảm thấy ta tùy thân cầm dao phay, cảm thấy kinh ngạc?"

"Chắc là vậy."

Trần Bình An thu hồi dao phay vào không gian trữ vật của hệ thống.

Mà lúc này, hắn phát hiện Mộ Dung Vân Hải bọn hắn còn đang ngây ngốc nhìn xem hắn.

Lúc này Mộ Dung Vân Hải ba người tê cả da đầu, trừng tròng mắt, tứ chi chất phác, giống như hành thi.

Vừa rồi một màn kia, xác thựuc rung động tới bọn hắn!

Đó là vũ khí cấp bậc nào!

Đao kia mới ra, một cỗ khí tức lăng lệ bá đạo đập vào mặt bọn hắn.

Chỉ là một đạo khí tức này, thân thể bọn họ trực tiếp mất quyền khống chế, cả người không thể động đậy.

Ngay cả thần thức, cũng run rẩy.

Đó là cảm giác bản năng nguyên thủy của người nhận uy hiếp!

Mà lúc đao này bổ vào mộc cầu, bọn hắn càng là thấy được pháp tắc đang va chạm.

Phảng phất nói cho bọn hắn, trên đời này không gì có thể lấy ngăn cản một đao kia!

Bọn hắn có thể xác định, vẻn vẹn một chặt tùy ý như thế, dù cho không có bất kỳ linh khí tác dụng lên nó, chém vào trên người bọn họ cũng phải một phân thành hai!

"Tiền. . . . . Tiền bối, đó là vũ khí cấp bậc nào? !"

Mộ Dung Vân Hải là người thứ nhất hoàn hồn, quỷ thần xui khiến hỏi một câu.

Hắn chính là một luyện khí sư, đối với đẳng cấp và đặc tính của vũ khí, rất quen thuộc.

Nhưng hắn nhìn xem cây đao kia của Trần Bình An, lại nhìn không ra đẳng cấp nào.

Bảo khí khẳng định không phải, mà Tiên khí chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, cũng không phải thế này.

Miêu tả liên quan về Tiên khí, không giống với bọn hắn nhìn thấy lúc nãy.

Tiên khí là vũ khí nắm giữ tiên khí, càng có linh tính, lần đầu tiên cho người cảm giác là vẻ vang chói mắt, siêu thoát phàm vật.

Mà cây đao Trần Bình An cầm lúc nãy, ngoại trừ khí tức rung động lòng người, mặt ngoài giống dao phay bình thường.

"Nghe đồn, phía trên Tiên khí, còn có Thần khí, hẳn là, đao này của tiền bối, là... ."

Hí!

Mộ Dung Vân Hải suy nghĩ miên man, nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi hít sâu một hơi.

Trần Bình An một mặt không nói nhìn xem hắn.

Dao phay này của ta dùng để thái thịt, có đẳng cấp gì?

"Đây là một cái dao phay bình thường." Trần Bình An tức giận nói.

Mộ Dung Vân Hải nghe vậy, lúc này mới nhớ tới nữ nhi của mình khuyên bảo, liền chất phác gật gật đầu.

Quả nhiên tiền bối thật coi mình là một phàm nhân!

Thế nhưng là tiền bối.

Ngài dạng này không giống phàm nhân nha!

Ngươi giả bộ cũng nên giả bộ giống một chút nha!

Mộ Dung Tuyết cùng Trương Thanh Nhàn lúc này cũng bình phục sóng lớn trong lòng, nhìn về phía mộc cầu phá vỡ.

Mộ Dung Vân Hải càng là nhúng tay lấy ra, phát hiện ở giữa mộc cầu xác thực có một không gian nhỏ.

Mà hắn còn phát hiện ở bên trong có một viên... Kẹo giấy!

Đồ chơi này là Trần Bình An chế tạo cho các tiểu hài tử chơi.

Để bọn hắn dựa theo hắn dạy, thử phá khóa Lỗ Ban.

Như vậy đã có thể ăn bánh kẹo ở bên trong.

Mộ Dung Vân Hải nhìn xem kẹo giấy, một trận hiếu kì.

Khi biết thứ này là Trần Bình An chế tạo, liền thử hỏi: "Tiền bối, bảo bối này là vật gì?"

Bảo bối?

Trần Bình An lật mắt trắng một cái.

Hắn lấy kẹo giấy qua, mở giấy đóng gói ra, sau đó đưa cho Mộ Dung Tuyết.

"Ăn, thứ này ngoại trừ tiểu hài tử, nữ hài tử cũng rất thích ăn."

Bánh kẹo này là hệ thống ban thưởng.

Hắn cảm thấy để cho hai đại nam nhân ăn cũng không tốt, cho muội tử ăn không thể tốt hơn.

Đôi mắt Mộ Dung Tuyết sáng lên, quả quyết tiếp nhận.

Sau đó một ngụm nuốt vào bụng.

Trần Bình An còn muốn dạy Mộ Dung Tuyết ăn như thế nào, chữ "Ăn" vừa nói ra, nhưng mà Mộ Dung Tuyết cũng đã nuốt cả viên vào bụng.

Điều này khiến Trần Bình An không thể không đem lời còn lại nhét về trong bụng.

Hắn rất là im lặng, lần thứ nhất nhìn thấy mỹ nữ hổ như thế.

Nuốt bánh kẹo xong, Mộ Dung Tuyết chớp chớp mắt to, nói: "Tiền bối, không có cảm giác gì nha."

Trần Bình An: "... ."

Mỹ nữ, ngươi ăn bánh kẹo như vậy, có thể có cảm giác cái gì chứ!

Nhưng hắn còn không có nhả rãnh, đột nhiên, đôi mắt Mộ Dung Tuyết trừng một cái.

"Này!"

Mộ Dung Tuyết cực tốc ngồi xếp bằng, cũng mặc kệ trên mặt đất bẩn hay không, đôi mắt đẹp nhắm lại, bắt đầu tu luyện.

Vẻn vẹn một hồi, tu vi khí tức trên người nàng, một đường kéo lên.

Kết Đan tầng hai!

Kết Đan tầng ba!

Kết Đan tầng bốn!

...

Kết Đan tầng mười!

Nhìn xem một màn này, Mộ Dung Vân Hải và Trương Thanh Nhàn kém chút dọa đến đứng không vững.

Bọn hắn há to miệng, miệng nhịn không được mà xoa tay hai cái.

Trần Bình An không nhìn thấy khí tức trên thân Mộ Dung Tuyết, giờ phút này chỉ là một mặt mơ hồ nhìn xem Mộ Dung Tuyết, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Đây là làm cái gì?

Một lát sau, Mộ Dung Tuyết mở hai mắt ra.

Giờ phút này đôi mắt đẹp của nàng nhìn Trần Bình An chằm chặp, kích động đến thân thể đều run động.

Vô tận cảm kích và vui sướng, đều khó mà biểu hiện thấu triệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

"Tiền bối, ta thật sự không biết báo đáp ngài như thế nào, ngài cứu ta một mạng, chỉ điểm ta đột phá, lúc này càng cho ta cơ duyên như thế, ta thật sự không cách nào báo đáp ân tình của ngài, ta. . . . . Ta có thể lấy thân báo đáp sao? !"

Mộ Dung Tuyết đứng lên, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn chằm chằm Trần Bình An.

Niện tại Nàng đều không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn ôm chặt Trần Bình An cái đùi này!

Quá lợi hại!

Vẻn vẹn một cái đồ vật, vậy mà để cho nàng đột phá nhiều tu vi như vậy!

Đây tựa như thần tích!

Trần Bình An nghe tới bốn chữ "Lấy thân báo đáp", con mắt chớp chớp tràn ngập khiếp sợ.

Hắn nghe nói qua học sinh tiểu học có thể sử dụng một bao que qanh tìm tới cái bạn gái.

Lại không nghe qua một cái bánh kẹo có thể làm cho một mỹ nữ lấy thân báo đáp!

Mỹ nữ, đầu óc ngươi không ổn, ta không được lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Hắn thật không hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Hắn cứu người xác thực xem như cứu được, vẫn là loại mơ mơ hồ hồ cứu được.

Mà chỉ điểm với cho đại cơ duyên gì, hắn thật không có làm!

Nếu là một viên bánh kẹo là đại cơ duyên, vậy làm bữa cơm cho các ngươi, chẳng phải là cảm động đến rơi nước mắt?

"Ngươi đừng như vậy, ta cũng không có làm cái gì, đến nỗi lấy thân báo đáp gì đó, cũng không cần..."

Khóe miệng Trần Bình An co rúm, càng ngày càng cảm thấy những tu luyện giả này khó mà suy nghĩ.

Nhưng hắn vừa nói xong, Mộ Dung Tuyết còn chưa kịp kịp phản ứng, lúc này, Mộ Dung Vân Hải đột nhiên nghiêm mặt.

Hắn lớn tiếng nói: "Không! Tiền bối! Ta dạy bảo Tiểu Tuyết từ nhỏ, làm người nên học được cảm ân, nếu như không biết cảm ân, vậy cùng cầm thú có khác biệt gì?"

"Cho nên tiền bối, ta cảm thấy đề nghị của Tiểu Tuyết không tệ, lấy thân báo đáp, là phương thức báo đáp tiền bối tốt nhất! !"

Trương Thanh Nhàn nhìn xem dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của hảo hữu mình, nói lời chẳng biết xấu hổ như thế, giống như nhìn thấy đại lục mới.

Vân Hải, ngươi thay đổi, trở nên mặt dày vô sỉ! !

Bạn đang đọc Lúc Nào Ta Vô Địch Rồi? ( Dịch) của Hí Kịch Liễu Tiên Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngotienphong5141
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.